Dịch: Đô Đô bé bỏng
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Bên ngoài phòng trực ban, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết nhìn nhau, gương mặt cứng đờ. Chỉ một căn phòng trực ban nho nhỏ thế này thôi, mà ba người đều biến mất, kể cả người y tá trưởng.
Ba người y tá này đi đâu rồi?
Dương Húc Minh liền duỗi thẳng hai tay ra, đặt trên đài trực ban.
Ngọn lửa quỷ màu đen men theo cánh tay hắn, điên cuồng thiêu đốt bốn phía.
Trong nháy mắt, cả khu vực phòng trực ba đều chìm trong biển lửa đen kịt ấy. Những ngọn lửa này thậm chí thiêu đốt cả mặt đất và trần nhà.
Thấy cảnh này, Ứng Tư Tuyết vô cùng hoảng sợ, nổi da gà toàn thân. Đứng giữa ngọn lửa đen mãnh liệt ấy, Ứng Tư Tuyết vô thức dùng tay che người, co cụm lại một chỗ, mặt tỏ vẻ hoảng sợ, nói:
- “Coi chừng đốt trúng đồng đội đấy anh!”
Mặc dù ngọn lửa quỷ màu đen này không thể gây ra vết thương thật sự, nhưng nếu bị đốt trúng sẽ gánh chịu cảm giác vô cùng đau đớn.
Cái cảm giác đau nhức ấy khó mà có thể miêu tả thành lời, quả thật không có bất cứ từ ngữ nào miêu tả kỹ càng được, còn đáng sợ hơn khi bị khoát da, đục xương.
Ứng Tư Tuyết từng trải nghiệm qua một lần, không muốn cảm nhận lại nó lần thứ hai.
Dương Húc Minh liếc mắt, nói:
- “Em yên tâm, anh không đốt trúng em đâu.”
Hắn cố gắng hết sức để không chế phạm vi thiêu đốt, ngăn không cho ngọn lửa cháy lan đến chân cô ấy.
Và cứ thế, ngọn lửa màu đen bao phủ nguyên chu vi tầm mấy mét như thế. Qua một hồi lâu, Dương Húc Minh thu hồi ngọn lửa.
- “Không có ở xung quanh.” Dương Húc Minh nói, - “Năng lực của con lệ quỷ kia có lẽ là phát động từ xa, hoặc phát động ngay trên người của em.”
Dương Húc Minh nhìn về hướng Ứng Tư Tuyết: - “Em là vị trí duy nhất tại chỗ này không hề bị ngọn lửa của anh thiêu đốt.”
Ứng Tư Tuyết trợn trắng mắt lên, mặc kệ hắn:
- “Còn lại hai kẻ nuôi quỷ, dù là Nha Bà hay Quỷ Diện, thì mỗi một tên trong bọn chúng đều sở hữu nhiều lệ quỷ. Em không rõ Quỷ Diện thế nào, nhưng Nha Bà chắc chắn có hai con lệ quỷ.
Nếu hai kẻ nuôi quỷ ấy đều có mặt trong tầng lầu này, vậy có khả năng chúng ta phải đối mặt với bốn con lệ quỷ.”
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm Ứng Tư Tuyết, không dám dòi ánh mắt ra nơi khác. Hắn sợ Ứng Tư Tuyêt sẽ bị giống ba người y tá kia, đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ.
Dương Húc Minh đành nói:
- “Nghĩ nhiều như thế làm gì, nếu đối phương đã không xông tới đây ngay lập tức, vậy lo lắng cũng bằng thừa.”
Thật ra, lực lượng phe Dương Húc Minh cũng không hề kém cạnh. Thầy giáo Nhạc có hai con lệ quỷ, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đều có năng lực riêng của bản thân, được tính là hai con lệ quỷ, lại có thêm chiếc giày thêu màu đó và Lý Tử có thể hiện thân chi viện bất cứ lúc nào.
Dương Húc Minh vừa nói bằng cái giọng điệu cứng rắn ấy xong, bỗng nhiên tròng mắt của Ứng Tư Tuyết co lại. Cô ấy hoảng sợ, chỉ vào sau lưng Dương Húc Minh, - “Anh nhìn kìa!”
Dương Húc Minh vội vàng xoay người lại, liền thấy một cái bóng trắng im lặng lướt qua tại cuối hành lang cách đó không xa.
Mái tóc dài màu đen rủ xuống ngang eo kia...
... là Tiểu Tư ư?
Trước ánh mắt khiếp sợ của Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết, bóng dáng của Tiểu Tư liền biến mất bên trong phòng bệnh của Ứng Tư Tuyết.
Thấy vậy, cô ấy nói nhỏ: - “Sao tự nhiên Tiểu Tư hiện ra thế? Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn muốn giết anh?”
Dương Húc Minh phỏng đoán: - “Hay đó là một lời cảnh cáo?”
“Không! Em nghĩ không đơn giản như thế đâu!”, Ứng Tư Tuyết nói tiếp: - “Nếu như có lệ quỷ ở trong căn phòng ấy, mà Tiểu Tư đi vào, khác gì hai con lệ quỷ liền đánh nhau. Dù Tiểu Tư muốn cảnh cáo anh, cũng phải chọn thời điểm riêng tư một chút chứ.”
Ứng Tư Tuyết nhìn về hướng phòng bệnh của mình, nói:
- “Em nhớ ra rồi, hình như căn phòng đối diện với phòng bệnh của em chẳng có ai trong đó cả.”
Dương Húc Minh liền hiểu ý cô nàng:
- “Em ra trước xem sao, rồi mình qua đó xem thử.”
Ứng Tư Tuyết gật đầu, bước xuống bậc thang của đài trực ban, chạm vào tấm ván gỗ, định mở ra. Thế nhưng, ngay khi cô ấy bước chân ra khỏi bậc thang đài trực bang ấy, thì bỗng nhiên ngơ ngác cả người.
Sắc mặt cô ấy tái mét, - “Anh ơi, em cảm giác cả người em cứ lâng lâng sao ấy?”
Dương Húc Minh lập tức nhìn kỹ cô ta:
- “Em bị trúng đòn à?”
Thế nhưng, chẳng có bất cứ hiện tượng nào kỳ lạ xảy ra đối với Ứng Tư Tuyết cả.
Dương Húc Minh liền nói:
- “Trước hết, em đứng yên đó, đừng nhúc nhích, anh kiểm tra cho em một chút.”
Hắn hỏi dò: - “Có phải em bị ảo giác hay không? Anh đâu có thấy chuyện gì xảy ra đâu. Hay là, năng lực của con lệ quỷ đó chưa được phát động hoàn toàn?”
Ứng Tư Tuyết nhìn xung quanh, bèn cười khổ:
- “Có lẽ đột nhiên cảm giác cả người lâng lâng, nhẹ nhõm chỉ thỏa mãn một nữa điều kiện... Một nửa điều kiện còn lại là...”
Cô ấy ngẫm nghĩ một hồi, rồi bảo: - “Hành động duy nhất mà em vừa làm là bước ra khỏi đài trực bang này. Chẳng lẽ năng lực của kẻ địch là khiến người đi ra khỏi đài trực ban này biến mất? Cái năng lực quái quỷ gì vậy trời?”
Ứng Tư Tuyết nhìn về ba cái ghế trống không kia, nói: - “Cơ mà, tình huống đột ngột vừa rồi khiến em nghĩ ra chút ít manh mối... [Hư Giả Thế Giới]”
Bóng quỷ màu trắng liền xuất hiện ngay đài trực ban.
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm vào máy tính trực ban, nói: - “Nếu y tá không có ở đây, vậy tự chúng ta sẽ coi camera giám sát! Tự nhiên bị con quỷ kia quấy nhiễu, thành ra quên khuấy đi mất chuyện quan trọng này!
Manh mối trọng yếu nhất đang ở trước mắt chúng ta đấy thôi! Mở camera lên coi, liền có thể thấy rõ mọi chuyện. Cần gì giống một con ruồi không đầu bay tới bay lui loạn xạ như vậy chứ?”
Thế là Ứng Tư Tuyết loay hoay nghiên cứu cách sử dụng bộ điều khiển camera thông qua [Hư Giả Thế Giới] còn Dương Húc Minh đứng đó, canh chừng xung quanh, tiện thể trêu chọc cô nàng.
Hắn nói: - “Sau cái bậc thang lên đài trực ban này không cao thêm một chút nữa nhỉ?”
Nghe thấy thế, Ứng Tư Tuyết trừng mắt lên, đáp trả:
- “Hôm nay em mặc váy dài, trừ khi anh té ngã, đưa đầu vào trong váy của em, không thì chẳng thấy gì đâu.”
Dương Húc Minh cười khục khặc, nói: - “Ý anh là, trông em đứng yên một chỗ trên bậc thang thế này, khá là ngộ nghĩnh.”
Ứng Tư Tuyết nở nụ cười lạnh: - “Là anh đang tiếc hùi hụi vì sao hôm nay em không mặc váy ngắn, đúng không? Vậy mới dễ cho anh nhìn ngó chứ gì.”
Chẳng hiểu sao, Dương Húc Minh cảm giác có một làn hơi lạnh xuất hiện sau lưng, - “Em nghĩ tầm bậy tầm bạ không hà.” Hắn liếc mắt ra phía sau, liền trông thấy cánh cửa phòng bệnh của Ứng Tư Tuyết đang nhẹ nhàng khép lại. Thế nhưng mà, Dương Húc Minh cảm nhận rõ có một thứ gì đó rất kinh khủng đang nấp phía sau cảnh cửa ấy, nhìn hắn chằm chằm.
- “Anh khỏi nhìn, là Tiểu Tư đấy!” Ứng Tư Tuyết nói nhỏ, - “Cô nàng ấy vừa thụt đầu vô. Có khi nào vừa nghe em và anh nói chuyện xong, liền muốn cho anh ngắm nhìn cảnh tượng bên dưới váy nhỉ?”
Dương Húc Minh liền trở nên bối rối, đâu có ngờ Ứng Tư Tuyết gài một câu khá ác ý đến thế.
Sau đó, Ứng Tư Tuyết bèn thì thầm: - “Ấy thế mà, đúng là em có cảm giác Tiểu Tư càng lúc càng kỳ lạ.
Sau khi trở về từ Bành Trạch, cô ấy luôn luôn rơi vào trạng thái không ổn định. Trước đó, cô ấy cứ muốn giết anh, giờ lâu lâu lại xuất hiện đột ngột, chẳng rõ lý do. Em có cảm giác, cô ấy còn đáng sợ hơn Người nuôi quỷ nữa.”
Vừa nói đến đó, bỗng cả người Ứng Tư Tuyết giật mạnh một cái. Thấy thế, Dương Húc Minh bèn hoảng hồn: - “Em có sao không?”
Ứng Tư Tuyết liền ngồi xổm xuống đài trực ban, im lặng một hồi, rồi cười nhẹ: - “Chắc chắn là nãy giờ Tiểu Tư đang lắng nghe chúng ta nói chuyện. Ngay đoạn vừa rồi, em trông thấy rõ ràng, cô ấy hiện hình, bày ra một gương mặt cực kỳ đáng sợ.
Cái vẻ mặt ấy dường như muốn nói rằng, anh cứ tiếp tục ghẹo gái đi. Đêm nay – em giết!”
Dương Húc Minh nghe Ứng Tư Tuyết nói thế, bèn tê cả da đầu: - “Chẳng lẽ Tiểu Tư sắp bị mất khống chế bản thân?”
Hắn lại nhớ đến sự kiện Tiểu Tư muốn giết hắn tại khách sạn cách đây mấy ngày.
- “Còn có chuyện này đáng sợ lắm nè em...” Dương Húc Minh nói: - “Rõ ràng là anh để cuốn nhật ký ở khách sạn. Anh đâu có đem theo đâu. Vậy tại sao Tiểu Tư biết anh ở đây, rồi hiện hồn ra nữa?”
Đúng vậy nha! Cuốn nhật ký ấy đâu có ở nơi này, trong khi Tiểu Tư sống bám vào quyển sổ đó cơ mà.
Dương Húc Minh đang trong trạng thái tự mình dọa mình, thì thầm: - “Chuyện này đáng sợ quá, cực kỳ đáng sợ!”
Ứng Tư Tuyết lạnh lùng nhìn hắn với ánh nhìn trước một thằng đàn ông xấu xa: - “Anh mang quyển nhật ký đó trên người lâu đến vậy, chẳng lẽ anh đi so sánh việc Tiểu Tư tìm anh lại giống y chang mấy con lệ quỷ khác tìm đến anh hay sao? Anh cũng quá vô tình rồi.
Anh phải biết rõ, quyển nhật ký ấy giống như một tính vật định tình vậy. Dù anh có chạy đến chân trời góc biển, thì cô ấy cũng có thể tìm ra anh mà thôi.”
Ứng Tư Tuyết nở một nụ cười châm chọc: - “Để em chống mặt lên xem anh xử lý vụ này thế nào?”