Dịch: Niệm Di
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lời nói của Từ Huyên khiến Dương Húc Minh cau mày lại. Hắn biết rằng Từ Huyên đang ám chỉ việc gặp hắn trong đời thực.
Rốt cuộc, khi cả hai gặp nhau lần trước, Từ Huyên từng nói sẽ đi ám hắn trong thế giới thật.
Lúc này, cô ấy nhắc lại lần nữa dù biết Lý Tử sắp lấy lại toàn bộ sức mạnh rồi, vẫn không chịu bỏ cuộc nha.
Thái độ tự tin này trông giống như có lá át chủ bài nào đó để không phải sợ Lý Tử.
Nhưng hiệu quả ư?... Trong khi Lý Tử chính là lệ quỷ hùng mạnh nhất trong truyền thuyết?
Tuy nhiên, nữ quỷ trong quan tài máu tại Vương Quan Doanh rốt cuộc vẫn một con quỷ cách đây hàng trăm năm. Nhưng trước mắt thì sao? Lại có thêm Ngô Tiểu Tùng, con trai của Quỷ Diện. Hai kẻ này thật sự quá khủng khiếp. Mặc dù Khai Môn Hoán Hồn thuật sẽ thất bại nếu sử dụng những người không liên quan đến máu mủ làm vật hiến tế, nhưng một con trành quỷ bình thường đã rất mạnh nếu ăn vào từ năm đến sáu linh hồn. Thấy mà cái thằng Ngô Tiểu Tùng ấy thậm chí đã ăn 32 phần linh hồn mà không bị nổ tung. Nếu thằng đó mà chết thảm như Lý Tử, chắc chắn sẽ hình thành oán niệm sâu nặng rồi biến thành ác quỷ, phỏng chừng không kém Lý Tử bao nhiêu! Đó là lý do mà nó bị bị nữ quỷ trong quan tài máu nhắm tới ư? Bởi vì tiềm năng thành ác quỷ và thiên phú của nó quá tốt à? Bằng không, Ngô Tiểu Tùng, một người đến từ phương xa, không hề liên quan gì đến ân oán nhà họ Lâm và họ Vương. Nó chỉ tình cờ đi ngang Thượng Nê Pha, hà cớ gì lại bị một con nữ quỷ ngủ hàng trăm năm trong quan tài máu chú ý đến rồi ra tay giết chết?
Có rất nhiều dân làng ở gần Thượng Nê Pha. Qua nhiều năm như vậy, nhưng không có ai bị nữ quỷ trong quan tài máu bắt đi cơ mà?
Nói cách khác, ở Cửu Giang này, có hai người đủ tư cách trở thành lệ quỷ đáng sợ nhất trong truyền thuyết sao?
Phong thủy nơi này cũng quá ác liệt nhỉ?
Và thêm một điều càng vô lý nữa chính là Từ Huyên trước mặt. Ở đẳng cấp này, đại diện chính là con nữ quỷ trong quan tài máu vì nó chính là lão ma đầu mấy trăm năm trước. Trong suốt 5000 năm lịch sử của Trung Quốc, tà ma ở trình độ này có lẽ đã chỉ đủ đếm trong các đầu ngón tay.
Kết quả là, bây giờ có đến ba con lệ quỷ ở cấp bậc sàn sàn nhau cùng lúc? Và một trong số đó lại có liên quan đến nhà họ Dương của hắn. Cha à, cha có điều tra lai lịch của cô này hay chưa mà dám nhận về làm con nuôi vậy?
Dương Húc Minh cảm thấy thật đau lòng.
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy giữa cha hắn và Từ Huyên có một bí mật nào đó.
Cha hắn sẽ không nhầm lẫn mà đi thu dưỡng một cô bé không thân không thích, lại có tư chất biến thành lệ quỷ khủng bố sau khi chết thế này.
Hẳn là ông ấy đã phát hiện ra điều gì không ổn ở Từ Huyên trước đó nên đã cố tình giữ cô ấy bên mình. Nghĩ về điều này, không ngờ chính mình sẽ là mục tiêu của Từ Huyên. Nếu cha không nhận nuôi Từ Huyên, cô nàng sẽ không biết chính mình. Và dĩ nhiên, sẽ không có chuyện muốn chiếm hữu mình mạnh mẽ đến vậy. Còn chưa hết, lần cuối cùng gặp nhau, cha chưa nói câu nào đã đâm chính mình một nhát, xuyên thẳng qua lồng ngực. Thật là nhẫn tâm mà, đây có phải là cha ruột thật không?
Dương Húc Minh càng nghĩ, càng thấy đau lòng.
Từ Huyên vẫn ung dung ngắm nghía những biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt của Dương Húc Minh. Vẻ mặt si mê với hai tay chống má ấy giống như một cô gái ngây thơ bị mê hoặc bởi chàng trai mà mình yêu thương vậy.
Dương Húc Minh định thần trở lại, lúng túng khi thấy vẻ mặt của Từ Huyên thế này.
“Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy được không?”
Dương Húc Minh nghẹn ngào, “Tôi đã là hoa có chủ, từ thể xác đến tâm hồn đều trở thành hình dáng của Lý Tử rồi. Tôi vĩnh viễn không thể rời xa cô ấy.
Cho dù chúng ta đã trải qua những gì trong quá khứ, tôi đều đã quên hết. Giờ cô dây dưa tôi thế này thì có tác dụng gì đâu?” Dương Húc Minh nói chính xac lời thoại của mấy cô nữ chính trong các loại phim tình cảm gia đình, nhưng Từ Huyên lại cười vui vẻ giữa những khóm hoa Bỉ Ngạn. Xem ra, có lẽ đó không phải là dáng vẻ mê luyến Dương Húc Minh rồi.
Cô ta lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Anh Minh nói chuyện nghe vui tính ghê. Hồi nhỏ cũng thế, giờ lớn lên cũng đáng yêu y hệt vậy.
“Nhưng thời gian bên nhau quá ngắn. Khi người phụ nữ kia rời khỏi thân xác của anh Minh, anh cũng dần hồi phục sức khỏe thôi hà.
Mà nếu không phải trong tình trạng hấp hối, thì anh Minh sẽ không thể nào gặp được em. Đây chắc là lần cuối cùng rồi...
Nói cách khác, lần tiếp theo, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trong thế giới hiện thực.
Nhưng không sao, em sẽ trở lại sớm thôi.
Đến lúc ấy, chúng ta hãy gặp lại nhau.
Khi thời gian đến, em...
Em đã muốn ở cạnh anh đến nỗi không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi...”
Từ Huyên tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Dương Húc Minh im lặng nhìn cô, sau đó nói: “Đừng có đùa, tôi đã không còn đáng yêu như thời còn bé nữa.
Cô đừng có đến tìm tôi. Nếu cô muốn bắt tôi đi, chắc chắn là tôi sẽ chặt cô hai nhát, ngay cả tro cốt cũng thiêu trụi luôn, không chừa lại thứ gì cho cô đâu.
Tôi nói được làm được.”
Dương Húc Minh nói rõ quyết tâm của mình.
“Anh Minh, anh đang nói gì thế?.. Đòi thiêu xương cốt của em, không chừa lại bất cứ thứ gì?
Nếu anh Minh đủ khả năng làm vậy, thì ra tay luôn đi, chờ chi nữa?
Anh Minh toàn chém gió không hà!”
Dương Húc Minh vẫn bình tĩnh, trừng mắt nhìn cô, “Nói miện thì cô không tin. Ngon thì nhào vô đi! Tôi sẽ cho cô biết cảm giác đau đớn thật sự!” Lúc này, hắn cảm thấy có một lực kéo mơ hồ tác động lên thân thể, biết rõ là mình sắp rời khỏi thế giới này rồi.
Lần sau gặp lại, phải chăng sẽ chạm mắt với ả nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn này trong thế giới hiện thực?
Mà nếu đối phương bất chấp thủ đoạn để hiện thế, vậy thì không thể thuyết phục bằng lời nói được rồi.
Biết bản thân sắp đi, trong khi hắn biết rõ người con gái trước mặt không thể tổn thương được chính mình, bèn tha hồ chém gió khiêu khích.
“Cô chỉ biết gầm gừ hù dọa mà thôi! Có đến mười người như cô, tôi cũng không sợ! Dám đi qua, tôi sẽ thiêu trụi cả tro cốt của cô!” Dương Húc Minh cõng vại nước sau lưng, triệu hồi ra ngọn lửa quỷ, bao bọc khắp người.
Từ Huyên vẫn đứng trong khóm hoa Bỉ Ngạn, nhìn Dương Húc Minh trong màn lửa đỏ như máu đi kèm ánh mắt dữ tợn kia, bèn cười nhẹ, lắc đầu.
“Hưởng thụ lòng tốt của người ta, vậy mà còn nói chuyện hung dữ với người ta nữa… anh Minh làm vậy là đáng ghét lắm nha.” Cô nheo mắt, nhìn Dương Húc Minh trong làn lửa mù đẫm ấy rồi giơ tay phải lên. Trong tay cô, một ngọn lửa kỳ lạ bùng lên từ không khí. Đầu tiên, là ngọn lửa quỷ màu trắng, dần dần biến thành ngọn lửa đỏ như máu tươi, sau đó màu đỏ ấy pha tạp một chút sắc đen, cuối cùng biến thành một ngọn lửa quỷ đen nhánh như mực.
Không những thế, trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Dương Húc Minh, ngọn lửa quỷ trên tay cô gái đã biến thành một màu xanh nhợt nhạ kỳ lạ.
Điều cuối cùng mà Dương Húc Minh nhìn thấy chính là Từ Huyên với một nụ cười quỷ dị cùng ngọn lửa xanh ma quái đang hắt lên gương mặt cô ta.
“Anh Minh à! Liệu có phải năng lực thật sự của anh chính là ngọn lửa quỷ hay không...”
Sau đó, thế giới màu máu biến mất. Ý thức của Dương Húc Minh nhanh chóng chìm vào bóng tối, đen kịt một màu.