Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 214: Chương 214: Tiến thêm mười bước, một mảnh trời xán lạn




Dịch: VoMenh

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Dương Húc Minh cầm vác Sát Phụ kiếm, tay cầm nến tang màu trắng, bước đi bên trong sơn động âm u. Hắn không quên cất hộp gỗ chứa thanh kiếm tại trong xe của Ứng Tư Tuyết.

Trước đó là ban ngày, hắn cần phải ôm cả hộp gỗ cùng thanh kiếm đế tránh sự chú ý của người khác, dù gì đi nữa thì một người thường mang thanh kiếm to khủng bố đi tới đi lui giữa đường sẽ bị coi là dị nhân.

Nhưng hiện tại là đêm khuya, Dương Húc Minh chẳng cần phải giấu diếm chi nữa giữa cái hang động tối đen như mực có khả năng bị Quỷ ám này. Hắn trực tiếp cầm chặt thanh đại kiếm có hình dáng dữ tợn này, bước đi chậm rãi trong hang động.

Một luồng gió lạnh lẽo ùa tới. Cỗ hang động thông gió này dường như rét lạnh hơn nhiều so với thời gian ban ngày. Tuy vậy, hiện tại đã hơn mười hai giờ khuya nhưng chẳng có hiện tượng linh dị nào xảy ra tại nơi đây. Ngoài trừ bóng đêm dày đặc và hơi lạnh âm u ra, Dương Húc Minh chẳng thể nhận ra có bất cứ chuyện dị thường nào xuất hiện.

Những tảng thạch nhũ to lớn vẫn treo cao trên đỉnh đầu hắn, xung quanh là lác đác những tảng đá nhỏ rãi đầy trên mặt đường khô cứng. Trong khi đó, bóng tối giăng kín hai bên lối đi khiến Dương Húc Minh khó có thể biết được phía trước có thứ gì đang chờ đợi mình. Ngọn nến tang màu trắng đang tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt chung quanh hắn, nhưng phạm vi rọi sáng vô cùng hạn chế.

Dù ngọn đèn có thể chỉ đường soi lối như thế, thay vì có cảm giác an toàn, chẳng hiểu sau Dương Húc Minh lại cảm thấy bất an trong cái quầng sáng le lói này. Một kẻ cầm ngọn nến phát sáng trong tay đi giữa một hang động đen kịt rõ ràng chính là mục tiêu bắt mắt nhất để kẻ địch phát động tấn công nha.

Nếu quả thật có thứ đồ không sạch sẽ trú ngụ tại cái hang này, thì bọn chúng chắc chắn có thể thấy rõ Dương Húc Minh đang thong thả đi bộ từ một khoảng cách rất xa.

Có lẽ là một vài sinh linh đang im ắng di động giữa không gian mờ mịt này.

- “Biết trước là thế này thì mình đã không coi phim kinh dị với cô ấy rồi.” - Dương Húc Minh thì thầm, cảm giác hơi hối hận. Không biết có phải do ám thị tâm lý sau khi xem xong bộ phim kinh dị kia hay không, hiện tại, Dương Húc Minh lại cảm thấy cái hang động này đáng sợ hơn thời gian ban ngày rất nhiều.

Bên cạnh đó, hắn nhớ về khu Hầm trú ẩn Chung Sơn; dù gì đi nữa thì nó tọa lạc ngay tại trung tâm thành phố, vừa ra khỏi hầm là nhanh chóng gặp được khu dân cư.

Thế nhưng nơi đây là giữa rừng sâu núi thẳm, nếu Dương Húc Minh thật sự gặp được Lệ quỷ cực kỳ kinh khủng, dù hắn có tháo chạy khỏi cái hang này cũng chẳng có ai xuất hiện mà cứu hắn cả.

Hơn nữa, cái ngọn nến trắng leo loét này chẳng thể nào chiếu sáng được đằng xa. Dương Húc Minh đi rất chậm, cảnh giác nhìn bốn phía đen kịt xung quanh. Thế nhưng mà, hắn đi đến triền dốc cuối cùng vẫn chẳng thể phát hiện ra bất cứ thứ gì quái dị, lại chẳng có ai chịu ra tay tập kích hắn. Trong khi đó, dựa theo quá trình khảo sát ban ngày, vị trí hiện tịa nơi hắn gần đến chính là nằm ở khoảng giữa của cả hang động.

Nếu đi sâu vào một chút nữa sẽ gặp một khu vực có địa thế trũng sâu, nhiều ao tù nước đọng và những bãi sình lầy, tiếp nữa chính là cửa hang ra ngoài.

Chẳng lẽ nơi bị Quỷ ám chính là khu vực trũng ấy? Hắn nhanh chóng đi đến một cái ngã rẽ. Đứng tại nơi này nhìn xuống vùng trũng bên dưới, Dương Húc Minh dễ dàng nhìn thấy cửa ra lúc ban ngày.

Lạ lùng thay, khi vừa đến ngay vị trí ban sáng, hắn ngây ngẩn cả người.

Dõi mắt nhìn từ phía xa, điểm đến ánh mắt của Dương Húc Minh chỉ là một khu vực bị bao trùm bởi bóng tối dày đặc, chẳng có bất cứ lối ra nào tại nơi đó cả.

Tựa như, chẳng hề có bất cứ một lối ra nào trong cái hang này. Nhưng Dương Húc Minh cảm giác được đây chính xác là một cái hang có thể thông gió mà. Từng cơn gió lạnh lẽo cứ lùa qua liên tục khiến hắn phải che chắn nến tang cẩn thận, sợ nó tắt đi.

Hắn đứng tại sườn dốc, yên lặng suy nghĩ một hồi rồi mạnh dạn tiến lên. Ngọn nến tang vẫn vậy, tỏa ra một quầng sáng vô cùng ảm đạm. Từng tia sáng đơn chiếc chiếu xuống lòng đường, sọi rọi từng thớ bùn đất trắng bệch làm Dương Húc Minh có cảm giác như mình đang đi trên một con đường đất vàng thấm đẫm máu tươi.

Dương Húc Minh càng đi xuống, càng cảm thấy căng thẳng.

Hắn hoài nghi mình đã không còn ở tại cái hang động mà hắn vừa đi rồi.

Cái hang mà hắn từng biết có rất nhiều ao tù, bùn nhão khắp nơi, mặt đất khá ẩm ướt tại khu vực trũng này. Nhưng hiện tại, hắn đã đi một đoạn xa như vậy những chẳng thấy bất cứ một bãi nước đọng nào cả, thậm chí mặt đất lại vô cùng cứng rắn, lấy đâu ra cái không khí ẩm ướt kia.

Chẳng lẽ hắn đã bị cuốn vào một dạng không gian quỷ dị nào đó hay sao?

Cũng tương tự với Hầm trú ẩn Chung Sơn à?

Dương Húc Minh nhíu mày, tiếp tục tiến bước. Con đường dưới chân càng lúc càng bằng phẳng, không còn là sườn núi dốc xuống nữa rồi; chỉ có một đặc điểm duy nhất là những tảng đá lác đác hai bên đường vẫn như vậy. Dương Húc Minh đếm nhẩm số bước chân của mình. Theo như số lượng bước chân ấy, hắn chắc chắn nó đã dư sức cho việc đi từ lối vào cho đến lối ra. Nhưng hiện giờ, hắn vẫn còn tiếp tục đi trên nền đất cứng rắn này, còn lối ra thì tìm hoài không thấy.

Cơn gió lạnh luồng qua bỗng nhẹ dần, không có rét buốt như ban nãy.

Nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên giảm mạnh.

Có hai khối đá to chắn ngang con đường phía trước.

Lúc ban ngày, Dương Húc Minh nhớ rõ khi gặp hai tảng đá này, chỉ cần men theo con đường nhỏ ở giữa tiến tới là sẽ nhanh chóng gặp lối ra.

Mình sắp đi đến đích rồi ư?

Nhưng có một điều Dương Húc Minh nhớ không lầm, đó là có rất nhiều sình lầy và ao tù nước đọng xung quanh hai khối đá này nha. Hắn nhớ như in cái cảm giác chân đạp trên đất mềm, nhão, cứ phải lo sợ mình bị hụt chân xuống một vũng bùn nào đó mà.

Hiện tại, xung quanh hắn toàn là mặt đất cằn cỗi. Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu giữa bóng tối hoang đường, không chần chờ nữa, bèn giơ cao nên tang, cẩn thận cất bước về đằng trước. Hắn tiến về hướng lối đi nhỏ giữa hai tảng đá rồi đi xuyên qua nó.

Sau đó, hắn nhận ra cảnh tượng trước mắt mình đột nhiên thay đổi.

Trước mặt hắn không còn là bóng tối đen kịt nữa, mà là một cái thôn làng nho nhỏ.

Hắn cũng không chắc đó có phải là một thôn làng hay không. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, có khoảng năm, sáu ngôi nhà được dụng lên ở đó, tựa như một ngôi làng ngủ say dưới ánh trăng. Trong khi đó, hắn đứng chính xác ngay bờ ruộng thẳng tắp tiến vào cửa chính của ngôi làng. Bốn phía xung quanh là một mảnh rừng ngô cao khỏi đầu, trong khi sau lưng hắn là một mảnh đồng ruộng kéo dài xa xăm không nhìn thấy biên giới.

Hắn đứng giữa cái bờ ruộng ấy, nhìn trái nhìn phải thì chỉ thấy toàn là cây ngô cao lêu ngêu.

Trong khi đó, cái hang động với những tầng thạch nhũ hoàn toàn biến mất, tựa như Dương Húc Minh từ đầu đã xuất hiện ngay tại nơi này.

Hắn thử nhón chân bước lui về sau vài bước, rồi phát hiện mình đúng là bước lùi trên bờ ruộng này, chẳng phải là lùi về cái hang động ban nãy.

Chẳng lẽ khu vực quỷ dị này chỉ có thể đi vào, không thể thoát ra hay sao?

Dương Húc Minh nhăn nhó khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào ngôi làng nhỏ xa xa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.