Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 456: Chương 456: Tiếng bước chân




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

Dương Húc Minh chạy trong khách sạn liên tục bốn mươi phút ròng rã. Tất cả các lầu trong tòa nhà khách sạn hắn đều đã chạy qua một vòng.

Đến đoạn sau, hắn không còn giữ được tốc độ nhanh như lúc ban đầu. Cho dù có quỷ hỏa màu đỏ tăng cường thể lực cùng sức bền nhưng cũng không thể gánh được vận động dữ dội như vậy trong thời gian dài.

Cuối cùng, hắn dừng ở hành lang lầu chín, vịn vào tay chắn bằng kim loại, thở hổn hển.

Hoàn cảnh xung quanh vẫn âm u tĩnh mịch, cả tòa khách sạn to lớn đều yên ắng như chết. Hành vi chạy hùng hục trối chết của Dương Húc Minh vậy mà không gây nên bạo động quá lớn.

Bởi vì hắn không dám dừng lại quá lâu ở bất kỳ tầng lầu nào, mỗi tầng đều chỉ đi một lần. Cho dù có người nghe được tiếng bước chân của hắn chạy ngoài hành lang thì cũng chỉ vang lên vài giây đồng hồ, căn bản sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với mọi người trong phòng khách sạn.

Ngược lại là hiện tại Dương Húc Minh đang phân vân không biết được mình nên chạy lên lầu trên hay là đi xuống lầu dưới.

Nếu lại hướng lên trên, thêm vài tầng nữa là sẽ đến sân thượng. Nhưng nếu đi xuống dưới thì sẽ có thể đụng trúng con quỷ kia đang theo lên?

Mà từ nãy giờ, không hiểu sao con quỷ kia lại giống như mất tăm mất tích chẳng thấy nó đâu. Sau lưng không nghe thấy bước chân, phía trước không nhìn thấy bóng người, nó cũng chưa từng xuất hiện trở lại trong tầm mắt cửa Dương Húc Minh.

Dường như đối phương đã mất dấu hắn rồi?

Nhưng Dương Húc Minh không tin có thể thoát được con quỷ này dễ dàng như vậy. Từ tình huống lúc nãy, khi hắn vừa định nhảy cửa sổ thì lại bị đối phương sớm ngăn chặn, như vậy con quỷ này có lẽ có biện pháp nào đó cảm ứng được vị trí của Dương Húc Minh.

Như vậy vì sao nó lại chậm chạp không xuất hiện chứ?

Dương Húc Minh đứng giữa thang lầu âm u này chờ đợi trọn vẹn mười phút.

Trong tầng lầu khách sạn an tĩnh tịch mịch, không nhìn thấy bất cứ bóng người nào. Cả một tầng này dường như chỉ có một mình Dương Húc Minh, giống như một kẻ bị thế giới vứt bỏ.

Dương Húc Minh vừa hồi hộp vừa hoang mang. Con quỷ chết tiệt kia cuối cùng là đang làm gì? Chẳng lẽ núp trong bóng tối âm thầm chuẩn bị một chiêu số kinh khủng gì đó à?

Thời điểm bị đối phương đuổi theo, Dương Húc Minh rất khẩn trương. Nhưng lúc này phát hiện sau lưng không có nó theo đuôi, hắn ngược lại càng thấy khẩn trương hơn. Sự sợ hãi không nắm bắt được càng khiến cho lòng người hốt hoảng.

Hắn nhìn đồng hồ, cắn chặt hàm răng.

Không được...

Không thể ngồi đây chờ chết!

Nếu con quỷ bất động, vậy hắn phải động, như vậy dù là nó đang chuẩn bị kế hoạch gì sau lưng đều sẽ phải ngừng lại để chạy đuổi theo Dương Húc Minh. Còn nếu đối phương không đến bắt hắn, để hắn tùy ý rời đi thì càng tốt hơn.

Dương Húc Minh có thể lập tức rời xa nơi đây, chạy đi tìm Nhạc Chấn Đào, tập hợp lực lượng của hai người giết trở lại con quỷ phiền phức này.

Nghĩ như vậy, Dương Húc Minh bắt đầu đi xuống lầu dưới. Trong thang lầu an tĩnh chỉ có tiếng bước chân là nghe được rõ ràng, thậm chí còn có đôi chút tiếng vọng lại.

Trong tình cảnh này, tiếng vọng của bước chân lại thoáng chút làm người ta sợ hãi.

Dương Húc Minh luôn cảm giác từ nơi hẻo lánh hoặc là phía sau cửa lại đột nhiên xông ra một bóng quỷ kinh khủng vồ lấy hắn. Hơn bao giờ hết hắn ước mình có thể bước đi mà không gây nên tiếng động như mấy con mèo.

Hiển nhiên, hắn không có loại năng lực bước chân im lìm kia, cho nên tiếng đế giày của hắn vẫn vang lịch kịch lên từng bậc thang.

Nhưng tiếng vang vọng lại của bước chân Dương Húc Minh dường như càng ngày càng không thích hợp. Hắn trở nên hoang mang bởi vì đột nhiên phát hiện, tiếng vọng lại của bước chân tựa hồ trở nên lộn xộn rồi?

Hắn tiếp tục đi tới, đồng thời tập trung tinh thần lắng nghe.

Sau đó, Dương Húc Minh rốt cục nghe ra chỗ không thích hợp của tiếng vọng kia.

Tiếng vọng của bước chân nguyên bản đơn điệu thanh thúy, có vẻ hơi chói tai. Nhưng bây giờ những tiếng vọng này lại lộn xộn trùng điệp, không phải là hồi âm đơn thuần.

Giống như khi chân Dương Húc Minh chạm xuống bậc thang, đế giày va vào nền xi măng phát ra một tiếng kịch, thì ngay lập tức có một vài âm thanh vọng lại kịch kịch kịch giống như bên cạnh hắn đang có một ai cùng bước.

Tiếng bước chân của thứ kia xen lẫn với tiếng bước chân của Dương Húc Minh, cơ hồ không phân biệt được.

Dương Húc Minh dừng chân, gương mặt hắn lập tức cứng đờ.

Hắn không còn bước xuống bậc thang phía dưới, nhưng trong thang lầu, tiếng bước chân lại không hề dừng lại.

Nó đang không ngừng vang lên.

Tiếng bước chân kia mơ hồ khi thì vang lên ngay tại đỉnh đầu hắn, lúc lại giống như tới từ tầng lầu dưới chân hắn, không cách nào xác định vị trí. Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định, đó là tiếng bước chân kia cách hắn rất gần!

Ngay bên cạnh cách hắn không xa!

Dương Húc Minh khẩn trương nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không cách nào phát hiện bất kỳ dị trạng nào. Ngược lại, tiếng bước chân kia trong thang lầu vẫn không ngừng vang lên.

Một tiếng… Một tiếng… Lại một tiếng...

Mỗi một bước đều giống như đạp vào trong trái tim Dương Húc Minh. Mỗi một âm thanh vang lên đều khiến trái tim Dương Húc Minh nhảy lên một nhịp.

Bản năng hắn cảm thấy nguy hiểm khó nói nên lời. Cảm giác kinh dị dựng tóc gáy bao phủ toàn thân hắn.

Dương Húc Minh dường như quay trở lại trong đêm ở toilet căn hộ của mình, khi lần thứ nhất “Hỏi Quỷ”. Nghe được loại âm thanh đáng sợ kia, cảm nhận được ác ý kinh khủng không cách nào chống cự lại.

Lúc này, ngay tại bên cạnh hắn có một thứ gì đó kinh khủng đang quấn lấy, nhìn chằm chằm vào hắn và như đang thò tay tóm lấy hắn. Khoảng cách càng ngày càng gần…

Đứng khựng trên cầu thang, Dương Húc Minh toàn thân cứng đờ, khẩn trương vừa đưa mắt nhìn khắp bốn phía vừa cắn chặt răng để cho mình tỉnh táo lại.

Loại cảm giác nguy cơ cao độ này…

Không nghi ngờ gì nữa, hắn đã rơi vào trong tay đối phương!

Thời điểm này càng bối rối hoảng loạn thì chết lại càng nhanh!

Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh đột ngột bước tới phía trước một bước….

…Kịch…

Tiếng chân vang lên đúng vào khoảng nghỉ giữa hai bước chân quỷ dị kia, vừa vặn nằm vào chính giữa.

Sau đó, Dương Húc Minh tiếp tục căn thời gian nghỉ một giây giữa hai tiếng chân của thứ kia để cất bước xuống thang lầu.

Một bước, hai bước, ba bước… Mỗi bước chân hắn đi tới đều chen vào giữa hai nhịp chân của thứ đang theo bên cạnh hắn.

Thế là trong thang lầu, tiếng bước chân nối liền thành một chuỗi, quả thực giống như tiếng bước chân phi nước đại không chút nào dừng lại.

Kịch Kịch Kịch Kịch Kịch Kịch Kịch Kịch Kịch Kịch

Có thể nghe được rõ ràng, bước chân quỷ dị kia bị Dương Húc Minh làm xáo trộn tiết tấu!

Ngay ở một khắc đó, sau lưng Dương Húc Minh đột nhiên thổi tới một luồng gió lạnh quỷ dị...

..Phì…

Tiếng hít thở trầm thấp có vẻ khó nhọc vang lên ngay sau đầu hắn. Giống như sau lưng Dương Húc Minh đang có một người nằm sấp và không ngừng hít thở phì phò…

Vô thức, Dương Húc Minh tung một đấm ngược lại phía sau…

Đánh vào không khí...

Phía sau hắn hoàn toàn rỗng tuếch. Lửa quỷ màu đen theo nắm đấm bay ra ngoài nhưng không

đụng trúng cái gì, nhanh chóng tan ra trong không khí.

Mà tiếng hít thở quỷ dị kia vẫn không ngừng vang lên sau đầu Dương Húc Minh.

…Phì phò… Phì phò…

Thanh âm kia gần rất gần, hệt như thứ nào đó đang dính sát lấy lưng Dương Húc Minh, kề sát mặt vào gáy hắn mà hít hà! Dương Húc Minh thậm chí có thể cảm nhận được dòng không khí lạnh ngắt lưu chuyển phà vào gáy mình!

Hắn khẽ rùng mình, cố nén nỗi lo lắng sợ hãi đang tràn ngập khắp toàn thân.

Chẳng lẽ thứ kia... Thật sự đang bám lấy trên đầu hắn?

Dương Húc Minh đột ngột vung tay lên vồ mạnh một cái về phía sau mình…

Nhưng mà hắn không bắt được gì, thứ duy nhất tóm trong tay đó là tóc của chính mình…

Nhưng là âm thanh hít thở kia vẫn đang không ngừng vang lên… Càng ngày càng gấp gáp… Quả thực như có thứ gì sắp sửa đi ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.