Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 26: Chương 26: Tiếng khóc




Dịch: BsChien + VoMenh

Bị nhốt cứng trong quan tài, Dương Húc Minh nằm co rúm cơ thể, mò mẫm phân tích tình huống.

Từ trước đến giờ, bóng đen kia dường như có thể di chuyển vô thanh vô tức, nhưng một khi bị nhìn thấy thì nó sẽ không thể nhúc nhích được. Nó có chút sức mạnh nhưng cũng không lợi hại cho lắm, bởi vì nếu nó mạnh mẽ thì đã bóp chết luôn Dương Húc Minh rồi chứ cũng chẳng cần vẽ vời xô hắn vào trong quan tài.

Như vậy cái bóng đen gầy yếu này là ai nhỉ? Bốn người trong nhà này thì cô bé út mới 6 tuổi, không thể nào là con bé được. Cô chị Tiểu Vũ 13 tuổi, cũng có khả năng, nhưng mà dựa vào những thông tin hắn thu nhập được thì Tiểu Vũ chính là người mang đôi giày thêu màu đỏ kia, vậy đây hẳn là lệ quỷ ghê gớm nhất trong nhà này, nếu trình độ chỉ có như bóng đen kia thì ắt hẳn Sinh Tử Lục đã ko có hù dọa hắn rùng rợn như vậy.

Cũng không thể nào là ông bố Tưởng Vận, bởi chân phải của ông ấy đã bị cắt cụt đến đầu gối, mà công nhân làm công trường không có khả năng gầy yếu thấp lùn như vậy.

Cho nên đối tượng hoài nghi cuối cùng chính là bà mẹ. Hai chị em đều có nhắc đến mẹ, đều tỏ ra chán ghét mẹ mình. Trong nhật ký của cô bé Tiểu Vũ thì bà mẹ chẳng những không để ý con cái mà đến cả chồng mình cũng chẳng thèm quan tâm. Ông bố đi làm công trường, trong nhà có 3 nữ nhân nhưng đều là cô bé Tiểu Vũ đi chợ mua đồ nấu cơm, thật giống như trong nhà không hề có mẹ.

Cô chị Tiểu Vũ muốn đi làm thuê, lo lắng em gái ở nhà không ai chăm sóc, hoàn toàn không có gửi gắm hi vọng gì vào bà mẹ. Chẳng lẽ bà mẹ thật sự lạnh lùng như vậy? Hoàn toàn không hề quan tâm con mình? Quan hệ hai bên lạnh nhạt đến độ cả hai chị em đều cảm thấy trong nhà, mẹ là người thừa thãi.

Đương nhiên bóng đen này cũng có thể là bà đồng cốt lừa đảo mà Tiểu Vũ đã nhiều lần nhắc đến trong nhật ký, nhưng từ những tình tiết trong đó cho thấy Tiểu Vũ đối với bà này có oán hận rất mãnh liệt, hẳn là sẽ không thể để cho bà ta chết rồi mà vẫn còn được ở trong nhà mình.

Bất kể nói thế nào, cái bóng đen này hẳn là rất yếu. Đánh lén Dương Húc Minh, trong lúc bất ngờ cũng chẳng làm được gì hơn ngoài việc xô hắn vào quan tài, hi vọng hắn chết ngạt trong đây.

Cho nên Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, quyết định lao ra ngoài trực tiếp chiến đấu chống lại nó. Hắn lần nữa dùng sức đẩy mạnh nắp quan tài, muốn mở nắp ra.

Nhưng lần này vẫn là thất bại. Sức mạnh của bóng đen có vẻ lớn hơn đôi chút so với hắn suy đoán.

Ngay sau đó, Dương Húc Minh phát hiện có điểm kỳ quái: Trong quan tài không còn mùi thối… Từ khi hắn bị xô ngã vào trong quan tài, mùi hôi thối nồng nặc kia tự hồ tự biến mất.

Ý thức được điều này, Dương Húc Minh cảm thấy trong lòng trầm xuống. Rõ ràng là thời điểm này, dù là mùi thối có nồng đậm hơn hay phai nhạt hơn thì đều không phải là dấu hiệu tốt lành gì.

Hắn lia đèn pin nhìn quanh lòng quan tài, cũng may không thấy con quỷ nào bò ra, nhưng hắn phát hiện bên trong vách quan tài có nhiều vết cào, giống như ai đó điên cuồng dùng móng tay cào lên vách quan tài.

Đặc biệt là trên nắp quan tài vết cào nhiều vô cùng, những vết cào thậm chí đen như mực, giống như máu dính lên lâu ngày khô cứng đen bẩn. Nếu như không phải đang nằm ngửa trong quan tài, có lẽ Dương Húc Minh đã không nhìn thấy những thứ này.

Hắn liên tưởng tới bãi nước khô màu đen hình trẻ em dưới đáy quan tài, có khi nào cô bé em Tưởng Hân 6 tuổi bị nhốt sống trong này không ra được và bị chết ngạt?

Thế nhưng cái quan tài u ám này nằm đây, cô bé chui vào để làm gì? Mặc dù ông bố Tưởng Vận có vẻ mê tín tin tưởng tà giáo nhưng tuyệt đối sẽ không phát rồ nhốt con gái vào quan tài cho chết ngạt!

Cơ mà tình huống hiện tại lại cho thấy cô bé 6 tuổi này rõ ràng là bị nhốt sống trong quan tài đến lúc ngạt chết. Trên vách và nắp quan tài vẫn đầy những vết cào dính máu đen ghê rợn, tự hồ khiến Dương Húc Minh nhìn thấy hình ảnh lúc đó …

… Một khuôn mặt tái xanh của cô bé đang liều mạng cào lên nắp quan tài, sợ hãi gào khóc, nhưng không có ai để ý đến cô bé… Ngón tay đã bị bong hết móng, bê bết máu, cô bé tiếp tục khóc gào thật lớn nhưng vẫn không có ai đến cứu… Dần dần cô bé lả đi … Tay vẫn cố cào lên thành vách quan tài nhưng động tác ngày càng chậm, tiếng khóc yếu dần… Cuối cùng thân thể khốn khổ của cô bé co quắp lại, bị thiếu dưỡng khí, cô bé chết dần chết dần…

Chỉ có đôi mắt tuyệt vọng, bởi vì ngạt thở mà trợn ngược lên, nhìn chòng chọc vào Dương Húc Minh.

Dương Húc Minh bỗng nhiên lắc lắc đầu, trên mặt tràn đầy kinh ngạc. Đệt mợ, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì trong đầu hắn đột nhiên hiện ra những hình ảnh như vậy? Mà một màn cuối cùng kia cũng thật quá mức kinh dị.

Dương Húc Minh ngồi xổm dậy, lưng tựa vào nắp quan tài, cả chân và tay chống xuống đáy quan, hắn dùng hết sức lực đứng dậy, cố gắng dùng lưng đẩy tung nắp quan tài.

“Hây da da a a a!!!”

Trên trán hắn nổi gân xanh, cơ bắp cả người căng cứng, sử dụng hết sức bình sinh đứng lên. Nắp quan nặng nề cuối cùng cũng bị hắn đẩy nhích lên. Nhưng hắn rõ ràng có thể cảm giác được bóng đen bên ngoài cũng gắt gao đè mạnh lên nắp quan tài, quyết không cho hắn thoát ra.

Mà đúng lúc này...

“Ô ô ô ô ô... Ô ô ô ô... Bố ố ố ơi i i.. cứu con on n n... Chị hai i ơi i i cứu e em m m….. Ô ô ô...”

Trong quan tài đột nhiên truyền đến tiếng khóc lóc của trẻ con, tiếng khóc này rất gần, tựa như vang lên ngay bên cạnh tai Dương Húc Minh. Đang vận hết sức đẩy nắp quan tài, hắn bị dọa đến tóc gáy dựng đứng, sức lực biến đâu hết cả.

Phành…

Nắp quan tài vừa mới bị Dương Húc Minh đẩy nhô lên một chút đã rơi trở lại vị trí cũ, nện lên quan tài thành một tiếng trầm đục.

Bên trong quan tài, nến đỏ bên người Dương Húc Minh đột nhiên run rẩy cháy lên.

Đệch mợ nó…

Nến đỏ bừng cháy trong nháy mắt khiến tim hắn như rớt ra ngoài lồng ngực. Hắn thấy rõ ràng ngay trước mặt, bãi nước đen nhánh hình dạng giống đứa trẻ đang chậm rãi biến thành màu trắng bệch quỷ dị.

Giống như màu da xác chết…

Sau đó, những phần màu trắng từ từ biến thành hình dạng một cô bé, một xác chết bé gái cực kỳ thê thảm dần xuất hiện trong lòng quan tài. Cùng với xác chết đang dần dần xuất hiện, mùi hôi thối lúc nãy đã hết bây giờ bỗng nhiên trở nên nồng nặc.

Âm thanh khóc lóc quanh quẩn trong quan tài tựa hồ càng ngày càng gần.

Tràn ngập bi thương và tuyệt vọng.

“Ai tới cứu cứu Hân Nhi... Ai tới cứu cứu Hân Nhi... Ô ô ô... Bố ơi, con ở trong này... Con không trốn mà... Con thật không phải đang trốn mà … Ô ô ô ô...”

Nghe tiếng khóc lóc thảm thiết bi thương, Dương Húc Minh trên đầu toát đầy mồ hôi lạnh. Hắn có thể nhìn ra được là thi thể cô bé càng lúc càng ngưng thực. Lúc đầu chỉ là một hình bóng phẳng dưới đáy quan tài, bây giờ dần dần bổ sung da thịt, dần dần đầy đủ chi tiết cơ thể.

Chẳng bao lâu nữa, trong quan tài này sẽ có thêm một thi thể của em bé gái! Mà giờ hắn đang bị nhốt trong quan tài, mặt đối mặt với xác chết này….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.