Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 227: Chương 227: Trắng và đen




Dịch: VoMenh

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Sau khi Ứng Tư Tuyết hoàn thành công đoạn phân tích về những cổ quan tài, cô bé bèn nhìn về phía Dương Húc Minh.

- “Thế nhưng mà, em rất là thắc mắc lai lịch của con Lệ quỷ đang nhập vào cái bóng của anh hơn là mấy con Lệ quỷ khác đó nha.”

Ứng Tư Tuyết nói:

- “Cấp bậc của đàn quỷ trong thôn này được phân chia rất rõ ràng. Đầu tiên là bọn cướp cạn chết cháy kia, tất cả bọn chúng đều ẩn nấp bên trong bàn thờ, chắc chắn là có level thấp nhất rồi.

Trong khi đó, em cảm giác thấy một vài con quỷ nằm trong quan tài này cũng không có yếu hơn con quái vật có hình thù loài nhện bên ngoài kia đâu.

Bọn quỷ yêu ẩn nấp trong quan tài chắc chắn không cùng phe với bọn cướp cạn kia, hoặc giả chỉ có một mối liên quan nào đó mà thôi.

Đáng lý ra, con quỷ nấp trong cái bóng của anh chắc chắn không phải là một thành viên trong băng đảng chết cháy kia, vì nó yếu quá mà, thậm chí yếu hơn bọn quỷ chết cháy nữa.

Em thấy nó đặc biệt lắm nha, tại sao lại đặc biệt đến như vậy chứ?”

Ứng Tư Tuyết lại tiếp tục:

- “Bên cạnh đó, em nghe anh nói là con quỷ này đã ám vào cái bóng của anh trong lúc con gà trống kia còn sống. Dường như đây là con lệ quỷ duy nhất có thể hoạt động trước và sau thời điểm diễn ra cái chết của con gà canh cổng nha.”

Ứng Tư Tuyết trầm ngâm một hồi, bèn nói: - “Do đó, con quỷ trong cái bóng của anh chính là tồn tại đặc biệt nhất trong cả ngôi làng này. Nó còn đặc biệt hơn cả con nhện và con gà trống ngoài kia.”

- “Tốt hơn hết là anh phải lưu ý nhiều về nó.” - Ứng Tư Tuyết cảnh cáo: - “Mặc dù hiện tại trông nó vô cùng nhỏ yếu, nhưng em sợ ngay lúc nó bò ra từ bên trong cái bóng của anh thì chẳng biết nó sẽ hiện ra hình thù kinh khủng thế nào nữa.”

- “Anh có một manh mối nữa nè em.” Sau đó, Dương Húc Minh kể lại cuộc gặp gỡ với ông lão nọ tại căn phòng thứ nhất tính từ cửa thôn làng đi vào.

- “Ông cụ ấy có lẽ biết được chuyện gì đang xảy ra nha.” Hai người nhanh chóng cái linh đường có chưa chiếc quan tài sơn đỏ này, nhanh chóng quay lại cửa thôn. Tại đây, một con gà trống mạnh mẽ, to lớn đang loanh quanh dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Ngay khi Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đến gần, con gà này liền quay đầu qua nhìn họ; một tia sáng kỳ dị bỗng lóe lên trong mắt nó.

Tuy vậy, con gà này không có tấn công Dương Húc Minh như ban nãy, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn hai người đang tiến bước đến ngôi nhà đầu tiên.

Dương Húc Minh gõ cửa.

- “Bác ơi, bác có ở nhà không?”

Không có bất cứ tiếng hồi âm nào vang lên từ trong ngôi nhà. Dương Húc Minh tiếp tục gõ thêm vài lần, nhưng là chẳng có ai đáp lại lời hắn. Tựa như là, ông lão ấy chưa từng xuất hiện nơi đây.

Ứng Tư Tuyết hỏi nhỏ: - “Không có ai ở nhà sao?”

Dương Húc Minh nhìn cánh cửa đang đóng chặt ngay trước mặt, nói: - “Bác ơi, ông có ở nhà không? Bọn cháu vào đó nha.”

Nói xong, Dương Húc Minh chờ thêm vài giây nữa, bèn tung chân đá một phát vào cánh cửa này.

Đùng...!!!

Cứ sút này tạo ra âm thanh lớn đến nỗi cả thôn đều nghe thấy.

Ứng Tư Tuyết sợ hết cả hồn...: - “Anh điên rồi hả?”

Dương Húc Minh không thèm trả lời, dùng sức đẩy mạnh cánh cửa ra. Cánh cửa gỗ này không có ổ khóa, chỉ là được đóng chặt bằng một thanh gỗ cài ngang ở mặt trong. Dương Húc Minh lại đá mạnh thêm vài cú, cuối cùng tấm ván gỗ gãy ngang. Căn nhà hoàn toàn bị mở bung ra, chào đón hai vị khách bước vào.

- “Bác ơi?” Dương Húc Minh lại kêu lớn lần nữa: - “Bác có ở nhà không?”

Ứng Tư Tuyết nhéo hắn một cái, nói: - “Anh đừng có la làng nữa! Nhỡ bác ấy đi ra rồi anh chào hỏi làm sao?”

Hai người cầm ngọn nến, tiến từng bước đi vào bên trong căn nhà.

Căn phòng ngoài cùng hoàn toàn trống rỗng, chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ một cái lò bếp đầy tro bụi và một chiếc nồi sắt trống không.

Bọn họ tiếp tục xem xét, sau đó đi vào một căn phòng ngủ. Trong này, có đặt một cái giường và một cái tủ, vô cùng đơn sơ. Do thiếu ánh sáng mặt trời, một mùi ẩm ướt và mốc meo bao trùm trong không khí. Ứng Tư Tuyết giơ cao ngọn nến, đi một vòng nhưng chẳng phát hiện ra gì cả.

- “Tình hình kinh tế của ông bác này cũng khá là khó khăn nha, có điều tấm áp phích này...”

Ứng Tư Tuyết nhìn tấm poster dán trên vách tường, nói: - “Cái poster này ít nhất là từ ba mươi năm trước nha, tranh này mang phong cách hội họa của thế kỷ trước đấy.”

Dương Húc Minh cũng thấy tấm áp phích này, nét vẽ độ chừng đã cách đây bảy mươi, tám mươi năm. Thuở nhỏ lúc còn ở quê nhà, Dương Húc Minh từng thấy một vaì ông cụ từng vẽ tranh bằng phong cách tương tự như vậy. Hai người nhìn nhau nhưng chẳng nói một lời nào, sau đó cẩn thận bước ra khỏi căn phòng ngủ hiện tại. Ứng Tư Tuyết bèn chỉ về gian phòng khách ở một hướng còn lại của căn nhà, hỏi: - “Anh ơi... Anh đoán xem căn phòng khách đằng kia có chứa quan tài bên trong hay không?”

Dương Húc Minh liền bước đến, mở cánh cửa thông hướng đến căn phòng khách kia. Trước mắt hắn chỉ là một mảnh không gian đen kịt. Hắn không quên nói với lại: - “Giờ qua đó coi là biết liền.”

Hắn đi thẳng vào trong phòng. Dù mặc ngoài dửng dưng, nhưng hắn vốn dĩ đã hình thành thói quen khi hành động trong bóng tối. Ngọn lửa quỷ tái nhợt liền xuất hiện trong tay Dương Húc Minh chiếu sáng cả căn phòng, khiến nơi này mang một loại gam màu trắng bệch ghê rợn.

Ngay lúc ấy, hình ảnh hai cỗ quan tài liền xuất hiện trong mắt đôi trai gái này.

Một quan tài màu đen, cái còn lại màu trắng; hai cái quan tài chiếm trọn cả không gian căn phòng.

Dù nơi này có hay không có quan tài đều nằm trong dự liệu của hai người.

Thế nhưng mà, họ chưa từng nghĩ đến sẽ gặp hai cỗ quan tài tại nơi đây. Ứng Tư Tuyết vuốt ve áo quan, hỏi nhỏ: - “Anh từng nói... Ông bác này bảo rằng nếu anh gặp nguy hiểm thì đến phòng của ông ấy mà trốn... Đó có phải là căn phòng này hay không?”

Dương Húc Minh nhìn về phía trung tâm căn phòng, bèn thấy trên bàn thờ đang thờ cúng Thiên - Địa - Quân - Thân - Sư.

Bên cạnh đó, còn có một cặp câu đối; bên trái viết “Thần thánh đường thường ban phúc”, bên phải ghi “Tổ tông trăm đời vĩnh lưu danh” cùng một bức hoành “Tổ đức lưu danh.”

- “Ở đây không có thờ Bất Động Minh Vương như bên kia.” Dương Húc Minh nói.

- “Ông bác này cũng là một dạng tồn tại đặc biệt à?” Ứng Tư Tuyết thì thầm: - “Chỉ là mình không biết quan tài đen hay quan tài trắng đại diện cho ông bác ấy đây?”

Dương Húc Minh bèn nói: - “Mở nắp áo quan ra là biết ngay thôi.”

Hiển nhiên rằng, Ứng Tư Tuyết cho là cái quan tài màu trắng chính là của ông lão.

Dù gì đi nữa thì lúc con nhện quái vật to lớn mà hắn chưa kịp nhìn rõ kia đến bên ngoài cửa, chính là chiếc quan tài trắng này ngăn cản nó, đuổi nó bỏ đi. Sau khi con nhện rời đi, lão quỷ bên trong cỗ áo quan này cũng không leo ra ngoài tấn công Dương Húc Minh.

Dương Húc Minh liền nhìn xuống cái bóng dưới chân mình, ngẫm nghĩ trong đầu.

Đến lúc này, có hai con lệ quỷ khá đặc biệt đang tồn tại trong thôn. Con đầu tiên chính là bà lão bám vào cái bóng của hắn, kẻ con lại chính là ông lão từng gặp Dương Húc Minh một lần. Có lẽ mỗi một người trong số chúng đều thuộc về một trong hai chiếc quan tài này?

Dương Húc Minh đặt tay lên nắm chiếc hòm màu trắng, bắt đầu dừng sức mà đẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.