Dịch giả: Doãn Đại Hiệp
Tên hề thút thít: Nếu như không thật sự yêu thích, có ai nguyện ý làm một tên hề.
Bên trong quyển nhật ký của cô gái khi còn sống, chứa đựng một linh hồn cô đơn
Cái chết đau đớn, cùng những lưu luyến cõi trần không cách nào nguôi ngoai, chúng hành hạ linh hồn cô hàng ngày
Bên trong quyển nhật ký này, có một linh hồn khóc thầm lặng lẽ
Cầm lấy quyển nhật ký của cô ấy. Chú em có thể được cô ấy giúp đỡ
Khi nào nguy hiểm, hãy gọi tên cô ấy thật to
Cô ấy sẽ không để người mình yêu bị lệ quỷ cướp đi
Bởi vì cô ấy muốn tự tay giết người yêu
Chú ý: Hai cánh tay tái nhợt này chỉ chạm được vào đồ vật ở xung quanh. Không có cách nào chạm đến chỗ quá xa
Hãy thật cẩn thận
Đây là những dòng chữ tiếp theo trên trang thứ 3 của « Sinh Tử Lục ». Nhìn qua, giống như đang giới thiệu trạng thái Lệ quỷ của Tiểu Tư? Bởi vì cô ấy muốn tự tay giết người yêu..... Quả nhiên tối hôm qua Tiểu Tư buông tay, thật ra vì không giành được quyền giết hắn với Lý Tử? Tưởng tượng như vậy, đúng là đau tim quá mà. Đúng là chỉ có Lệ quỷ mới có thể đối phó Lệ quỷ.Bây giờ bên cạnh hắn có hai Lệ quỷ muốn tự tay giết chết hắn. Dương Húc Minh thở dài, lắc đầu ngao cmn ngán. Hắn tiếp tục xem đoạn tiếp theo. Đọc những dòng chữ cuối cùng, Dương Húc Minh đã nhìn thấy một tia hi vọng. Vì những dòng cuối cùng này dạy Dương Húc Minh cách đối phó Trành quỷ.
Khách lạ: Nhà của chú em có một khách lạ ẩn núp
Giấc ngủ là ranh giới
Sau khi chú em ngủ, ý thức của chú em tách ra khỏi thế giới này, kết quả là không cảm thấy được chuyện xung quanh
Nhưng không có nghĩa là được an toàn
Vì khi đà điểu vùi đầu vào cát. Nó không bao giờ biết sau lưng có nguy hiểm gì
Chú em có bao giờ tự hỏi, sau khi chú em ngủ, trong nhà của chú em có cái gì xảy ra?
Chú em nghĩ sau khi ngủ, trong nhà của chú em không có gì xảy ra sao? Tiếng động truyền đến từ toilet, chỉ là tiếng gió thôi ư?
Đồ vật trong nhà bị di động, có thật chỉ là chú em nhớ nhầm?
Chú em chắc chứ?
Chú em có biết sau khi chú em chìm vào giấc ngủ, có bao nhiêu con mắt trong bóng tối đang nhìn chú em không?
Bây giờ, hãy vượt qua giới hạn của giấc ngủ, tham gia party với bọn chúng đi
Khi chú em tỉnh lại, chú em sẽ thấy được, trong nhà của chú em náo nhiệt hơn so với chú em tưởng tượng
Mười hai giờ đêm, chú em lấy một bộ quần áo để lên giường, sau đó dùng chăn đắp kín
Làm như vậy để bọn chúng tưởng chú em đang ngủ
Tiếp theo, khép hờ cửa phòng, ra khỏi phòng ngủ
Lấy một tấm vải đỏ che kín mắt, sau đó đứng ở góc tây nam phòng khách
Chú em không nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng tất nhiên cũng không nhìn thấy chú em. Mang giày thêu màu đỏ của chú em để ở trên sàn nhà giữa phòng khách
Ngay khi nghe tiếng thét chói tai vang lên, chú em có thể mở mắt ra
Chuẩn bị một cành liễu rắn chắc, ở bên ngoài nhánh cây bôi máu của chú em
Vì ngay khi chú em nhìn thấy bọn chúng, những vị khách không mời sẽ “ xấu hổ” mà lên cơn rồi tấn công
Chú em vượt qua, không chỉ là giới hạn giấc ngủ
Mà là sinh tử....
Đây là những dòng cuối cùng trong « Sinh Tử Lục ». Nhưng tin tức mà mấy dòng chữ này hé lộ, lại có chút kỳ lạ. Sau khi hắn ngủ, vị khách lạ trong nhà hắn sẽ chui ra. Chỗ này ám chỉ trành quỷ?
Theo lý mà nói, trong tay hắn đã có giày thêu chị em họ Tưởng tặng cho, còn có Lệ quỷ thực sự là Tiểu Tư. Hai Lệ quỷ, chẳng lẽ còn không đối phó nổi con Trành quỷ bị Lệ quỷ nô dịch? Quái boss không đánh lại quái tôm cá nhãi nhép ư, khả năng này hẳn là không lớn.
Dương Húc Minh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định rời giường. Hắn đem « Sinh Tử Lục » cẩn thận cất kỹ, rồi mang theo quyển nhật ký màu hồng phấn trên người. « Sinh Tử Lục » đã nói tạm thời Tiểu Tư sẽ không giết hắn, hắn cũng đành phải tin.
Tiện tay cầm lên cây nến đỏ ở đầu giường, Dương Húc Minh ra khỏi phòng. Hắn rửa mặt qua loa theo kiểu nhúng qua hàng nước, sau đó đánh răng, rồi đi ra khỏi nhà.
Ngày mới, hắn cũng cần mua sắm một số thứ. Tối thiểu phải chuẩn bị đồ cho Lý Tử. Hắn cầm vỏ hộp bánh gatô đi, bỏ vào thùng rác ở dưới nhà.
Sau đó Dương Húc Minh định ăn sáng ở một quán ven đường. Một đêm vất vả, hắn vừa mệt vừa đói.
Lần này ra ngoài, ngoại trừ chuẩn bị đồ cho tiểu tổ tông ở nhà, còn phải đi tìm một cành liễu rắn chắc.
Về phần tại sao chuẩn bị cành liễu?. Chẳng lẽ là dùng cành liễu để đuổi quỷ? Theo lý mà nói, không phải là tìm thanh kiếm gỗ đào hay sao? Mà lại còn bôi máu của hắn làm cái gì? Bình thường, phải bôi máu chó đen chứ nhỉ? Bôi máu của hắn.. Chẳng lẽ máu của hắn còn lợi hại hơn máu chó đen?
Suy nghĩ đến điều này, không vội ăn sáng, Dương Húc Minh đi đến bệnh viện công. Hắn hết sức năn nỉ, dỗ ngon dỗ ngọt mới khiến cho chị y tá thực tập chích máu của hắn ra.
Ừm, chị y tá thực tập cũng học cùng trường với hắn, bằng tuổi Lý Tử. Đúng là quen biết cái gì cũng dễ. Nếu chị này không biết Dương Húc Minh, hẳn sẽ nghĩ Dương Húc Minh là một tên điên khi đưa ra loại yêu cầu này rồi đuổi ra.
Cất đi ống máu nhỏ, Dương Húc Minh té vào một quán phở gần nhất. Hắn đã đói đến mức bụng kêu ùng ục. Ăn hết ba bát phở to, Dương Húc Minh đứng lên thỏa mãn xoa xoa cái bụng. Máu đã có, cành liễu cũng quá đơn giản.
Ngay cạnh trường đại học của hắn là công viên Đầm Lầy. Bên trong công viên, trồng rất nhiều loại cây. Đương nhiên ở trong đó cũng có cây liễu.
Dương Húc Minh đi dạo một vòng trong công viên Đầm Lầy, một lát sau đã tìm thấy thứ hắn cần. Dưới ánh mắt sai sai của mấy bác đi thể dục buổi sáng, Dương Húc Minh vụng trộm trèo lên cây liễu bẻ gãy một nhánh cây xuống.
Hành vi hái hoa bẻ cành nơi công cộng, khiến mấy bác trai bác gái phẫn nộ chỉ trỏ. Trước khi nhân viên quản lý công viên biết tin chạy đến, Dương Húc Minh đã vắt chân lên cổ mà chạy mất tiêu.
Đi đi lại lại mấy vòng, khi hắn mang theo đồ ăn chuẩn bị cho Lý Tử về nhà, đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa. Ánh sáng chói chang giữa trưa chiếu đến khắp thế gian.
Dương Húc Minh mở cửa phòng bếp, định đem ống máu để ở ngăn mát trên cùng của tủ lạnh. Nhưng ngay khi mở cửa phòng bếp, hắn sửng sốt.
Cửa tủ lạnh đã mở ra từ lúc nào. Bên trong tủ, đồ ăn bị lục tung. Mấy lõi táo bị gặm sạch sẽ. Trên sàn nhà, phía trước tủ lạnh là một mớ lộn xộn.
Dương Húc Minh ngạc nhiên..... Con Trành quỷ này biết cả lục tủ lạnh?