Dịch giả: BsChien
Đứng trong bão tuyết cuồng nộ, nghe được những âm thanh kinh khủng bên cạnh, tâm tình Dương Húc Minh lại không có chút nào ba động.
Hắn lạnh lùng đứng yên, tay che hờ lấy mặt, mặc cho cuồng phong lạnh lẽo gào thét, cuốn từng đám tuyết trắng tung lên đầy trời che đậy tất cả.
Dương Húc Minh biết, đây là những thứ mà Lệ quỷ muốn cho hắn nhìn thấy. Về phần những âm thanh khủng bố kia là định hù dọa hắn, hay là muốn che giấu những động tác của tên quỷ bên trong bão tuyết, những thứ này thì còn không biết.
Dương Húc Minh đứng vững vàng trong gió tuyết, chậm rãi giơ lên cái chuông cổ trong tay rồi lắc mạnh. Tiếng chuông chói tai đột ngột vang lên, truyền ra trong bão tuyết.
Âm thanh thánh thót trong trẻo kia tựa hồ có một ma lực nào đó khó tả. Những nơi tiếng chuông vang lên, tất cả gió tuyết vậy mà nhao nhao tản ra.
Cuối cùng, Dương Húc Minh phát hiện mình đang đứng tại một cái sân nhỏ, khắp nơi máu chảy lênh láng, trên đất ngập một màu máu tươi đỏ lòm.
Bên cạnh hắn chẳng biết lúc nào đứng lúc nhúc một đám người.
Tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt âm trầm, trên thân thể tung tóe những vết thương máu chảy tong tỏng. Bọn họ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng đờ đẫn tựa như những cái xác sống.
Đứng giữa những người này, Dương Húc Minh hoàn toàn là một kẻ lạc loài. Từng ánh mắt quỷ dị đờ đẫn lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn có một cảm giác áp bách không nói nên lời.
Cuối cùng Dương Húc Minh đã không kiên nhẫn nổi nữa, rõ ràng những bóng người xung quanh nhìn không giống mấy ảo ảnh đơn thuần, bọn chúng thực sự là những cái xác sống đang vây quanh hắn. Dương Húc Minh giơ thanh kiếm lên, vuốt tay trái dọc theo lưỡi kiếm.
Sát phụ kiếm nhanh chóng được bao phủ bằng một ngọn lửa quỷ màu bạc, lưỡi kiếm to bản bùng cháy lên ngọn lửa bập bùng, soi rõ chuôi kiếm với đầu lâu Sơn dương đang há mồm gào thét. Dương Húc Minh vung kiếm quay một vòng tròn, chém vào những bóng người xung quanh.
Trong nháy mắt, những xác sống đang túm tụm vây quanh Dương Húc Minh vội vàng dạt ra xa.
Bọn chúng không còn dám đứng sát Dương Húc Minh như ban nãy, nhưng vẫn tạo thành một vòng tròn bao vây hắn lại. Từng luồng ánh mắt quỷ dị vẫn chằm chằm nhìn vào Dương Húc Minh đứng lẻ loi ở giữa vòng vây.
Từng bông tuyết tái nhợt rớt xuống, khiến Dương Húc Minh cảm thấy rét buốt da buốt thịt. Hắn nhíu mày nhìn quanh bốn phía, thanh kiếm vẫn cầm lăm lăm trên tay.
Những bóng người nhìn như xác sống này tuyệt đối không phải là huyễn ảnh, mà là nguyên một bầy Lệ quỷ người thật việc thật. Mỗi một con quỷ đều mang đến cho Dương Húc Minh một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Loại cảm giác khủng bố kia, tuyệt đối không phải huyễn ảnh có thế tạo ra được.
Có thể nói, kể từ khi Dương Húc Minh biết đến quỷ giới, cùng Lệ quỷ va chạm nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được số lượng Lệ quỷ đông đúc đến như vậy.
Dương Húc Minh vẻ mặt lạnh lẽo sờ đến ngọn nến bên trong túi áo. Mặc dù cây nến nhân duyên này hắn đã dùng giấy đỏ gói lại, nhưng tùy thời đều có thể xé mở lấy ra. Nhưng lúc này, hắn cũng không dám khẳng định Lý Tử đến đây có thể giải quyết vấn đề.
Số lượng bầy Lệ quỷ kinh khủng như vậy, mỗi tên đều có năng lực đặc thù của riêng mình. Trận này quá khó chơi rồi!
Tràn ngập sự kiêng kị và bất an, Dương Húc Minh không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đám Lệ quỷ vẫn lẳng lặng đưa mắt nhìn Dương Húc Minh, hắn cũng chỉ biết đứng nhìn lại bọn chúng, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác. Song phương lâm vào một cục diện bế tắc quỷ dị.
Dương Húc Minh đến giờ vẫn không biết tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, không biết những tên Lệ quỷ này có thân phận là gì?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thế cục này chắc chắn có liên quan chặt chẽ đến tên huyết y đồ tể kia.
… Khục... Khụ khụ khụ… truyện được dịch nhanh nhất tại Bachngocsach chấm cơm
Tiếng ho khan quái dị đột nhiên vang lên trong sân, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Dương Húc Minh. Hắn nhìn theo hướng phát ra tiếng ho thống khổ kia, chợt thấy bầy Lệ quỷ nguyên bản đang vây thành một vòng tròn xung quanh, bây giờ lại tránh ra thành một lỗ hổng.
Một cảnh tượng từ nơi hẻo lánh trong sân đập vào mắt của Dương Húc Minh.
Trong không gian ngập tràn bông tuyết lạnh lẽo bay múa, nơi cuối sân là một cây hòe khô đen vặn vẹo.
Dưới tàng cây hoè là một mặt bàn đá, trên mặt bàn bày một bàn cờ.
Tiếng ho quỷ dị chói tai kia chính là phát ra từ một bóng người bên cạnh bàn đá.
Đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, hình dung tiều tụy, giống như đã chết lâu ngày, chỉ còn một cái xác khô ngồi đó.
Ông lão gầy gò dùng cả hai tay ôm lấy lồng ngực mình, ra sức ho khạc.
Trên lưng của ông ta là một vết thương rất kinh khủng. Một vết chém xẻ dọc từ vai xuống tận thắt lưng, cơ hồ chia thân thể gầy guộc của ông già thành hai nửa. Miệng vết thương lật ra da thịt bầy nhầy, lộ cả xương cốt trắng hếu bên trong.
Theo từng tiếng ho khan thống khổ của ông lão, từng giọt từng giọt máu tươi từ trong vết thương chảy ra, nhuộm bãi đất tuyết dưới chân thành một mảng đỏ thẫm nhìn rất ghê người.
Mà đối diện ông lão là một bóng người trẻ tuổi để tóc đầu đinh, ngồi cứng đờ trước bàn đá. Tư thế ngồi của người này đờ đẫn như một pho tượng, giống như có một lực lượng vô hình ghim cứng lại trên ghế, hoàn toàn không thoải mái tự do như ông lão phía đối diện.
Càng quỷ dị chính là thân thể của anh chàng này, bắt đầu từ hai chân của anh ta cho đến trên ngực, tất cả đều bao phủ bởi một màu đỏ sậm quỷ dị.
Từng bầy đỉa màu đỏ như máu lúc nhúc bám trên thân thể anh ta, từ ngực đến tận chân, từng cái miệng thi nhau ngọ nguậy như đang hút máu tươi từ thân thể con mồi.
Sắc mặt của nam thanh niên bên cạnh bàn đá đã trở nên trắng bệch, không còn một tia huyết sắc, ánh mắt cũng ngốc trệ tựa hồ như đang hôn mê không tỉnh táo. Nhưng tay anh ta vẫn nắm chắc một quân cờ, giơ lên giữa không trung, tư thế chuẩn bị đặt xuống.
…”Khụ khụ... Hụ khụ khụ khụ...”….
Ông lão liên tục ho khan văng tung tóe những cục đờm đỏ lòm, những cục máu này bắn ra dính bê bết trên bàn cờ.
Sau đó, trước ánh mắt chăm chú kinh ngạc của Dương Húc Minh, những cục đờm máu nhúc nhích, hóa thành những con đỉa với thân thể đỏ sậm, thi nhau bò qua bàn cờ, hướng tới người trẻ tuổi đối diện rồi bám vào cơ thể anh ta.
Trong gió tuyết, ngồi trước bàn cờ, người thanh niên trẻ tuổi hít lên từng hơi khó nhọc, biểu lộ sự thống khổ tuyệt vọng. Tựa hồ những con đỉa mới bám lên người hút máu mang đến cho anh ta sự đau đớn không thể chịu nổi.
Mà từ lồng ngực anh ta trở xuống đến chân, gần như toàn bộ thân thể đã bị đỉa bám nhung nhúc, bao phủ hoàn toàn không thấy được thân thể nguyên bản.
Dương Húc Minh nhìn một màn kinh dị trước mắt, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Hắn vẫn chưa suy đoán ra được tình huống hiện tại. Vì sao hắn lại được thấy những vật này? Đây là địa phương nào?
Từ cách ăn mặc của người trẻ tuổi trước bàn đá, đây không phải là thảm án diệt tộc của Vương gia từ trăm năm trước lại xuất hiện à? Huyết y đồ tể đâu? Vì cái gì tên kia toàn bộ hành trình từ đầu đến cuối đều không hề ló mặt ra?
Dương Húc Minh tràn ngập cảnh giác và hoang mang. Mà đúng lúc này, dưới tàng cây hoè, ông già vẫn ho khan thống khổ tựa hồ đã chú ý tới hắn. Khuôn mặt tiều tụy chậm rãi quay qua, nhìn về phía Dương Húc Minh đang bị đám “Người” vây quanh.
Cuối cùng, Dương Húc Minh cũng thấy rõ khuôn mặt của ông lão.
Một vẻ mặt già nua nhăn nheo ốm đói, mũi khoằm như mỏ quạ, gò má nhô lên, hốc mắt hõm sâu như một cái đầu lâu. Trong con ngươi đen nhánh không nhìn thấy bất luận chút lòng trắng nào.
Cặp mắt đen ngòm sâu hun hút lộ ra vẻ quỷ dị ghê người. Khuôn mặt đờ đẫn cộng với đôi mắt đen kịt biểu lộ chẳng những không có vẻ ngu đần, mà còn tỏ ra vô cùng hung ác kinh dị.
Trong giây phút bị đối phương để mắt tới, Dương Húc Minh tóc gáy dựng đứng, trong lòng tràn ngập một nỗi sợ hãi lạnh băng, đã rất lâu rồi hắn chưa từng cảm thụ được.
Mẹ nó.. Thứ quái vật gì!
Tay Dương Húc Minh đã gắt gao cầm vào ngọn nến màu đỏ bên trong túi áo. Một khi lão già trước mắt có bất kỳ dị động nào, hắn ngay lập tức sẽ xé tờ giấy gói nến, triệu hoán Lý Tử.
Trình độ kinh khủng của lão già này, tuyệt đối không phải thứ mà hắn có thể xử lý được!