Dịch: Sói Già Đơn Độc
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Tình cảnh lúc này của Ngô Tiểu Tùng đúng chỉ còn hai từ tuyệt cảnh để hình dung. Bây giờ cho dù có lập tức giết chết người đàn ông trước mặt thì hai con lệ quỷ vẫn hoạt động bình thường. Nếu chính bản thân nó tự mình gỡ Nhạc Ninh ra thì chắc chắn phải chạm vào rồi bị cái năng lực của đối phương cắn trả. Nếu thuật Hoàn Hồn thành công, thoát được ràng buộc với mấu thân của mình, hắn sẽ được tự do, lúc đó dù có bị năng lực kỳ lạ của tiểu quỷ này đả thương thì cũng không quan trọng.
Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc nữ quỷ trong quan tài máu lúc nào cũng có thể xác định được vị trí của hắn.
Không nói nguy thế nào, chỉ riêng việc thoát khỏi ảnh hưởng của nô dịch cũng vô cùng phí sức.
Nếu lúc đó bị thương thì chắc chắn sẽ khiến cơ thể mất đi khống chế, lúc đó nữ quỷ sẽ lập tức xuất hiện bắt nó trở về.
“Mày hay lắm.”
Ngô Tiểu Tùng chăm chú nhìn gã đàn ông trước mặt, miệng thì thào nói.
Đối phương đã tính toán lôi cả mẫu thân và nó vào vụ này đã hoàn toàn không nghĩ đến việc còn sống rời đi. Hắn bắt tiểu quỷ tấn công Quỷ Diện không phải cưỡng ép con tin để chạy trốn mà là cá chết lưới rách, đồng quy vu tận với mình. Mà con lệ quỷ đang trốn ở phía xa lại có thể tùy ý phát động năng lực đem người chạy trốn. Vì đảm bảo đối phương không thoát được, chính mình phải luôn sử dụng năng lực đông kết không gian để ngăn cản. Đâm ra ngay cả việc dùng gã ta để làm con tin uy hiếp tiểu quỷ cũng không được. Huống gì từ nãy đến giờ con quỷ nhỏ này không hề có ý định ngừng lại.
Tiểu quỷ đã nhận được mệnh lệnh, thà trơ mắt nhìn gã đàn ông này chết trước mặt cũng không buông tay.
Quả thật Ngô Tiểu Tùng đã đánh giá thấp quyết tâm bảo vệ đồng bọn của Nhạc Chấn Đào.
“Có thể đạt đến trình độ ngay cả mạng cũng không cần thì có lẽ không nên sỉ nhục hắn là một kẻ đạo đức giả nữa.”
Trong không gian đông kết, nó nhìn chăm chú vào gã đàn ông trước mặt.
“Tao công nhận mày giỏi” Nó từ từ lùi về phía Quỷ Diện, chính xác hơn là đến bên người Nhạc Ninh.
Đưa cánh tay chầm chậm sát lại gần người tiểu quỷ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào Nhạc Chấn Đào nói:
“Loại người như mày còn làm được đến mức độ như vậy. Nếu giờ tao sợ thì chả phải tuyên bố tao không bằng mày sao?” Khuôn mặt không thay đổi, Ngô Tiểu Tùng dùng tay tóm chặt vào cái cơ thể máu me khắp người của Nhạc Ninh. Ngay khi bàn tay vừa chạm vào tiểu quỷ. Cái năng lực của Nhạc Ninh trong nháy mắt tác động lên khắp cơ thể của nó. Ở trong không gian được tạo thành ngoại trừ Ngô Tiểu Tùng ra, toàn bộ năng lực của lệ quỷ sẽ bị đông kết mất đi tác dụng.
Nó có thể tự do di chuyển mà không bị ngăn cấm. Cho nên năng lực mà Nhạc Ninh sử dụng lên người nó cũng sẽ có hiệu quả.
Mười ngón tay của nó nổ tung, máu tanh đỏ tươi phun ra. So sánh người bình thường, ảnh hưởng của năng lực này đối với lệ quỷ vốn không có thân thể sẽ tạo thành thương tổn nghiêm trọng. Người sống chỉ có thân thể bị xé rách, còn các loại quỷ thì trực tiếp bị đánh thẳng vào linh hồn. Nỗi đau đớn đó không cách nào có thể diễn tả. Khuôn mặt Ngô Tiểu Tùng vặn vẹo. Khí tức tà ác xung quanh bắt đầu không ổn định, giống như có thể bạo phát bất kỳ lúc nào. Nhưng nó lại điên cuồng áp chế cảm xúc, nhìn chòng chọc vào Nhạc Chấn Đào cách đó không xa, gầm nhẹ nói:
“Mang theo con tiểu quỷ của mày cùng chết đi.”
Âm thanh vang lên, hơi lạnh từ bốn phía xung quanh khu vực xuất hiện.
Ngô Tiểu Tùng dùng toàn bộ sức mạnh đem tiểu quỷ trên người mẫu thân kéo xuống, ném mạnh về phía Nhạc Chấn Đào.
Sau đó mở hai tay ra.
“Lần này tao sẽ trực tiếp đông kết trái tim mày!”
Luồng khí lạnh trực tiếp lao đến khu vực trái tim, còn thân thể cùng những bộ phận khác vẫn hoạt động bình thường. Lúc này nó không để ý đến Nhạc Chấn Đào, lực chú ý của nó hướng về lệ quỷ ở phía xa. Mục đích lần này của hắn không chỉ muốn giết Nhạc Chấn Đào. Nó còn muốn tiêu diệt hết hai con lệ quỷ của hắn nữa.
Nó đông kết khu vực trái tim, múc đích chính vì ép con lệ quỷ ở xa phải xuất thủ một lần nữa.
Lúc đó nó có thể tìm được chính xác vị trí của đối phương, sau đó giết tới.
Nó tin khoảnh khắc trái tim Nhạc Chấn Đào bị đông cứng, lệ quỷ ở phía xa sẽ lại dùng năng lực giải cứu. Lúc đó nó sẽ đem toàn bộ khu vực bao phủ trong không gian ngưng đọng.
Một giây, hai giây. Sao lại không có chuyện gì xảy ra? Đối phương vậy mà thờ ơ?
Ngô Tiểu Tùng có chút không tin tưởng, chẳng lẽ con lệ quỷ này muốn từ bỏ sao? Nhưng ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, nó đột nhiên ý thức được có gì đó không ổn. Sau lưng nó xuất hiện những tiếng bước chân dồn dập. Một bóng nữ quỷ toàn thân trắng toát, mang theo khí tức lạnh lẽo xuất hiện trong tầm mắt nó. Trong con hẻm nhỏ im ắng vang lên giọng nói của Ứng Tư Tuyết. Ngô Tiểu Tùng kinh ngạc quay lại, theo bản năng mở ra lực lượng đông kết.
Nhưng ngay lập tức nắm đấm của hư giả thế giới mang theo lực khủng khiếp đập thẳng vào mặt Ngô Tiểu Tùng.
Lực lượng đông kết không thể sử dụng.
Một khắc này, Ngô Tiểu Tùng ngây ngẩn cả người.
Lúc này hắn mới phát hiện dưới hai chân mình xuất hiện một cái bóng đen quỷ dị. Chẳng những hắn không thể sử dụng năng lực, cho dù đã liên tục tấn công xuống dưới cũng hoàn toàn không thể di chuyển. Theo bản năng nó nhìn về phía xa, nơi bắt nguồn của cái bóng đen kéo dài. Một người đàn ông có vóc người khôi ngô, toàn thân có một ngọn lửa đang thiêu đốt từ trong hẻm nhỏ đi tới.
Năng lực của hư giả thế giới lúc này triệt để phát động. Thân ảnh Ngô Tiểu Tùng trực tiếp biến mất. Cùng với sự bốc hơi ở thế giới thực này với hắn còn có cả hư ảnh thế giới. Ứng Tư Tuyết thở dài một hơi, cuối cùng nhìn về phía Nhạc Chấn Đào lúc này đã lâm vào hôn mê, nhưng không có ảnh hưởng đến tính mạng.
Mà bên này Quỷ Diện chứng kiến tất cả mọi chuyện. Mụ mở to hai mắt nhìn, không thể tin hoảng sợ hét lớn:”Chúng mày đã làm cái gì? Tùng Nhi đâu? Con của tao đã đi đâu?”
Ứng Tư Tuyết lúc này mới quay đầu, lạnh lùng nhìn mụ, nói:”Con của bà hiện tại đang chơi đùa rất vui vẻ trong thế giới của tôi.”
“Chỉ cần bước chân vào thế giới đó, những loại lệ quỷ đầu óc hỗn loạn căn bản không có cơ hội thoát ra ngoài.”
“Cho nên tôi khuyên bà nên chuẩn bị ít vàng mã để đốt cho hắn một lần nữa.”
Nhưng Ứng Tư Tuyết vừa nói xong thì một cánh tay trắng bệch từ bóng tối sau lưng nàng vươn ra ngoài.
Giọng nói âm trầm của Ngô Tiểu Tùng trong hẻm nhỏ lại lần nữa vang lên:”Tưởng thế nào, chỉ cần giải một bài vi phân với mấy cái phương trình tính tích phân là xong. Lấy mấy cái đề của bọn con nít ra để làm khó tao, mày đang định sỉ nhục hay nghĩ tao thuộc loại vô học à?”