Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nhờ phúc phận của cái khóa trường mệnh trên cổ này, Dương Húc Minh đã có thể biết rất rõ về năng lực của con Quỷ gõ cửa bên ngoài kia. Hắn biết rõ điều kiện để con Lệ quỷ kia có thể phát động năng lực cùng với hiệu quả sau khi phát động. Nói cách khác, sau khi năng lực này được phát động, hầu như chắc chắn không có cách nào phá giải. Năng lực này không phải có ý rằng: Dương Húc Minh sẽ chết nếu mở rộng cửa.
Quỷ gõ cửa thực hiện hành vi gõ cửa, mang ý nghĩa dựa trên khái niệm “Cửa“.
Điều này có nghĩa là, dù Dương Húc Minh hiện tại có đánh vỡ trần nhà hoặc đục thủng một lỗ trên vách tường để xông ra, thì đều thỏa mãn điều kiện “mở rộng cửa“. Bởi vì, cụm từ “mở rộng cửa” chính là một cạm bẫy to lớn, khiến người ra lầm tưởng mở cửa rộng ra mới bị giết chết. Đáng tiếc thay, do khóa trường mệnh và con Quỷ gõ cửa kia có một loại liên kết nào đó, nên Dương Húc Minh đã nắm rõ ràng đặc điểm của dạng năng lực khó giải quyết này rồi. Hắn nhanh chóng phân tích đặc tính ẩn chứa bên trong năng lực này hòng tìm tới khả năng duy nhất có thể gỡ rối tình thế trước mắt.
Lấy ra quyển nhật ký của Tiểu Tư, Dương Húc Minh không hề thực hiện bất cứ hành động nào xốc nổi cả.
Hắn bước đến sau cửa rồi ngồi xổm xuống.
Tay trái của hắn cầm quyển nhật ký, tay phải chống xuống sàn nhà, lặng im chờ đợi.
Rất nhanh, Quỷ gõ cửa bên ngoài bắt đầu gõ cửa lần hai. Tiếng gõ cửa nặng nề cứ đúng lúc vang lên. Bên cạnh đó, hắn còn nghe được giọng cười châm chọc vô cùng quái dị của con ác quỷ.
“Dương Húc Minh! Mở cửa nhanh lên!” Trong lúc tiếng cười quái gở của con quỷ vang lên, Dương Húc Minh cũng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Tay phải vẫn đang chống trên sàn nhà của hắn bốc lên một ngọn lửa quỷ màu trắng, sau đó nhanh chóng lan đến khe cửa, tràn đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, ngọn lửa ấy bén đến thân thể con Quỷ kia.
Nguồn trọng lực nặng nề kia đột nhiên xuất hiện, đè ép con Quỷ này nằm sấp xuống mặt đất. Ngay lúc con Quỷ gõ cửa thét lên kinh ngạc, Dương Húc Minh bèn nhét quyển nhật ký của Tiểu Tư lòn qua khe cửa, đẩy ra bên ngoài. Hắn không thể bước ra bên ngoài, nhưng quyển nhật ký của Tiểu Tư lại có thể nha! Dương Húc Minh bèn hô lớn:
- “Tiểu Tư! Nuốt nó!”
Ngoài cửa, tiếng gài thét thảm thiết của con Quỷ gõ cửa này vang lên:
- “... Gào gào.... buông ra...!”
Hiển nhiên, đôi tay của Tiểu Tư đã tóm được con Quỷ gõ cửa này trong khi nó đang giãy dụa một cách liều mạng để phản kháng.
Nhưng mà trên người nó còn bị ngọn lửa quỷ thiêu đốt, Dương Húc Minh dùng một tay làm điểm tựa, chống trên mặt đất, liên tục phát tán ngọn lửa quỷ ra bên ngoài để áp chế con Quỷ gõ cửa kia. Con quỷ đó giãy dụa điên cuồng, va vào cửa lớn tạo ra tiếng lạch cạch ầm ĩ.
Dù không mở cửa, Dương Húc Minh cũng cảm nhận rõ sự tuyệt vọng của con Quỷ này. Thế nhưng, ngay cả Lý Tử cũng phải bó tay với năng lực kỳ lạ của đôi tay quỷ đến từ Tiểu Tư, thì con Quỷ nhỏ đang bị tóm này làm sao mà thoát được.
“Trên thế giới này, không phải chỉ có mỗi năng lực của mày là nhất kích tất sát đâu ôn con!” Dương Húc Minh cười gằn, thái độ dửng dưng khi nấp phía sau cửa lắng nghe tiếng la hét thảm thiết của con Quỷ yếu dần rồi im hẳn.
Hắn ngồi đợi tại đó một hồi lâu, mãi đến khi xác nhận không còn bất cứ âm thanh nào bên ngoài mới chịu thu hồi ngọn lửa quỷ rồi đứng dậy.
Dương Húc Minh mở cửa, đi ra bên ngoài.
Phía bên ngoài hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ thứ gì, chỉ duy nhất quyển nhật ký của Tiểu Tư nằm yên trên mặt đất, ác quỷ kia chắn chắn là đã bị hút vào mất rồi.
Nếu như thế, màn sương mù hiện tại đâu có phải do còn Quỷ sương mù gây ra. Dương Húc Minh nhặt quyển nhật ký lên, khẽ chau mày. Nói cách khác, có thể là Đặng Hiển Quý chọc đến không chỉ một con Quỷ duy nhất? Chẳng lẽ tồn tại thêm một con Quỷ có khả năng tạo sương mù hay sao?
Thế nhưng mà, tại sao con Quỷ kia lại có thể phối hợp hành động với con Quỷ gõ cửa này cơ chứ?
Lẽ nào nó cũng có quan hệ với chiếc khóa trường mệnh này? Nhưng nếu như vậy, tại sao hắn lại không thể cảm ứng ra nó?
Dương Húc Minh cảm thấy hơi khó hiểu.
Đứng trong sương mù, Dương Húc Minh nhìn xung quanh nhưng chẳng phát hiện được gì. Ba con quỷ còn lại chẳng có bất cứ phản ứng gì cả, cũng không chịu ló mặt ra tấn công hắn. Thậm chí lúc con Quỷ gõ cửa bị nuốt sống, bọn Quỷ còn lại kia cũng không đến hỗ trợ trong khi con Quỷ gõ cửa cũng không gọi những con Quỷ khác đến cứu giúp.
Xem ra, quan hệ giữa bầy Quỷ này cũng không hòa hợp nhau như hắn tưởng.
Chẳng lẽ bọn nó chỉ có chung một mục đích là giết chết lẻ qua đường Dương Húc Minh này thôi? Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn chúng sẽ hợp tác một cách chân thành. Bất quá, vấn đề này cũng không quan trọng cho lắm, vì bọn chúng là Quỷ mà, chịu khiếm khuyết trong suy nghĩ, là những cá thể đặc biệt có tư duy hỗn loạn.
Nếu nói bọn chúng là sự kéo dài của sinh mệnh, chẳng thà nói đó chính là một loại tàn dư nào đó của chấp niệm còn sót lại thôi.
Do không nghe thấy tiếng cầu cứu của Ứng Tư Tuyết bên trong sương mù, Dương Húc Minh hy vọng cô ấy vẫn an toàn trong tình huống hiện tại, nhưng hắn vẫn còn khá lo lắng. Dọc theo con đường cũ quay về, Dương Húc Minh bắt đầu chạy nhanh về phía căn nhà của Đặng Hiển Quý. Rất nhanh, hắn đã đến trước cây cam trong sân. Bước qua nơi này một đoạn nhỏ là có thể đến thềm nhà Đặng Hiển Quý.
Thế nhưng, ngay khi Dương Húc Minh đến gần phạm vi của cây cam ấy, hắn cảm giác nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên hạ thấp rất nhiều.
Gió lạnh thổi vun vút. Bên trong làm sương im ắng, từng mảng da của Dương Húc Minh có thể cảm nhận được một luồng hơi lạnh giữa không gian u ám này khiến da gà nổi lên từng cục.
Từng đóa hoa tuyết mò mịt rơi xuống chậm rãi trong làn sương u tối, chạm vào bả vai Dương Húc Minh.
Có tuyết rơi ư?
Sao đang yên đang lành, tự nhiên lại có tuyết?
Dương Húc Minh đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng hắn từng thấy bên trong giấc mộng.
Tại một mảnh sân có hoa tuyết tung bay, dưới tàng cây hòe khô héo, một người ngồi đánh cờ với một con Lệ quỷ.
Trong khi đó, một bọn Lệ quỷ khiếp người đang tụ tập xung quanh.
Dương Húc Minh giật thót tim, rùng mình một cái.