“Hoàng thái hậu đến!”
Tiếng vang vào trong điện để thông báo cho những người bên trong biết.
Hoàng thượng đang ngồi thưởng thức sơn hào hải vị cho buổi trưa thì hoàng thái hậu đến.
Bà ấy đến ngồi đối diện hoàng thượng, bà ấy bắt đầu nói:“Chuyện của thái tử, bổn cung điều tra ra rồi! Bây giờ chắc hoàng thượng cũng đã biết rõ. Hoàng thượng định xử lý như thế nào? Không lẽ hoàng thượng định để yên đó, thế thì không xem bổn cung ra gì rồi!”
Bữa ăn ngon cũng coi như kết thúc! Thật mất hứng! Hoàng thượng buông đôi đũa vàng của ngài ấy xuống. Ngài đáp lại:“Mẫu hậu, ngày mai cứ để nó đến biên cương lấy công chuộc tội! Mẫu hậu thấy thế nào?”
Có vẻ như hoàng thái hậu không vừa ý cho lắm. Bà ta nhăn mặt lại, môi nhếch cười:“Hoàng thượng thấy thể chất và trí tuệ của Vĩ Kỳ đủ để đi không? E rằng ra biên cương,....”
“Trẫm sẽ cho Vĩ Thành đi cùng với Vì Kỳ. Hai anh em có thể giúp đỡ cho nhau, cùng nhau hưởng công lao.”
Hoàng thái hậu không vừa lòng với câu trả lời của hoàng thượng. Nếu Vĩ Thành mà đi giúp cho Vĩ Kỳ, mọi kế hoạch sẽ đổ bể. Sau khi quay về, lỡ mà thành công, Vĩ Kỳ sẽ được công nhận. Lúc đó càng khó khăn hơn. Hoàng thái hậu trầm giọng lại:“Bổn cung cảm thấy không được. Sắp tới, không phải Vĩ Thành sẽ đi sang nước Đại Thành sao?”
Hoàng thượng nghĩ lại, ngài thấy hoàng thái hậu nói cũng đúng. Bây giờ ai có thể giúp cho Vĩ Kỳ đây??
Hoàng thái hậu suy nghĩ đi suy nghĩ lại, chi bằng cử một quan thần tài giỏi đi với tên thái tử rồi giết chết cả hai cho xong. Bà ta nói:“Cho Bắc tướng quân đi với Vi Kỳ. Ông ta dù có chút lớn tuổi nhưng có trí tuệ thông minh hơn người, cũng từng tham chiến. Ông ấy là người có kinh nghiệm. Chắc chắn có thể truyền đạt được cho Vĩ Kỳ!”
“Tạ ơn mẫu hậu đã đưa ra cao kiến! Trẫm thấy thế cũng được!”