Ngoài kinh thành thật không giống như trong tưởng tượng của Nghiên Dương.
Cô nghĩ nơi đây rất phồn vinh, nhiều cảnh đẹp và rất xô bồn. Nhưng...không hề như vậy! Vẫn là cảnh phiên chợ đang buôn bán, trẻ con chơi đùa nhưng...trông họ rất khổ sở. Ăn mày ngồi đầy đường bám víu để xin chút đồng bạc lẻ.
Cô nhìn mà cảm thấy thương thay cho bọn họ. Không biết vị hoàng thượng này như thế nào mà lại để nhân dân bá tánh như vậy. Trong cung thì rất xa hoa, ăn sơn hào hải vị,...trong khi bá tánh lại không được no ấm.
Cô nhìn Hạ Tâm rồi nói:“Hạ Tâm, em có đem theo ngân lượng không? Phân phát cho họ mỗi người một ít đi!”
Hạ Tâm thấy rất ngạc nhiên, trước đây thái tử phi chưa từng làm điều này. Thái tử phi của trước đây chỉ ở trong phủ quốc công không ra ngoài nửa bước. Nếu không ở phủ quốc công thì lại ở đông cung.
Hạ Tâm tròn xoe mắt, nàng tìm trong y phục của mình ra túi ngân lượng:“Dạ có mang theo! Nô tỳ phân phát cho thái tử phi!”
“Đi đi!”
Hạ Tâm đi đến hai ven đường, nàng phân phát mỗi người một thỏi bạc nhỏ và nói:“Đây là tiểu thư Trần Nghiên Dương ban tặng cho các người!”
Bọn họ rất vui mừng và đều xem cô như bồ tát sống cứu giúp bọn họ.
Đột nhiên, sau lưng Nghiên Dương cảm thấy mình bị ai chạm vào vai. Cô giật mình quay lưng lại. Người cô nhìn thấy là nam nhân lần trước đã gặp.
Hạ Tâm thấy cô đứng với người nào đó nên vội vàng chạy lại xem. Từ xa, nàng đã nhận ra là ai.
Đến gần, nàng hành lễ:“Thất vương gia!”
Thì ra nam nhân đó là thất vương gia. Vậy thất vương gia là đệ đệ của thái tử sao??