“Ta mệt rồi! Dừng lại đâu đó nghỉ ngơi chút!”
Nhị hoàng tử mới nói to:“Người đâu, dừng lại nghỉ ngơi!”
Xe ngựa ngay lập tức được dừng lại, bỗng nhiên mọi người đều bị trúng mùi hương lạ gì đó nên đã ngất đi hết. Chỉ có Hạ Tâm và Nghiên Dương không bị ngất mà thôi!
Hạ Tâm vén tấm rèm che của xe ngựa rồi nói:“Môn chủ! Bọn họ ít nhất phải hôn mê 5 canh giờ. Tranh thủ cơ hội, thuộc hạ đã an bài hết rồi! Ở đây cách Tân Vinh không xa. Chắc Hạc Hiên cũng đã đợi chúng ta!”
Nghiên Dương chỉ gật đầu một cái. Cô còn hơi nghi ngờ tên nhị hoàng tử này, lỡ như hắn không bị trúng mê hương như người khác thì sao. Cô thử lay hắn dậy, hắn chẳng cử động.
Cô bảo với Hạ Tâm:“Sai vài người bảo vệ ở đây đi! Đi thôi!”
“Vâng!”
Nghiên Dương và Hạ Tâm đi bộ vào phía rừng khoảng một lúc thì thấy xe ngựa của Hạc Hiên đang đứng sẵn chờ.
Nhìn thấy Nghiên Dương, bọn họ quỳ xuống:“Môn chủ!”
“Không cần đa lễ! Đi nhanh!”
Sau khi lên xe ngựa, Nghiên Dương ngồi tĩnh tâm một lúc. Cô vừa nhắm mắt lại chưa tới 5 phút mà đã tới nơi. Hạ Tâm báo:“Môn chủ! Tới rồi!”
Hạc Hiên mời Nghiên Dương xuống xe ngựa, anh nói với cô:“Môn chủ, lát nữa chỉ cần tấm lệnh bài, ai cũng phải nghe theo lời của môn chủ. Nếu không phục mệnh, có thể giết ngay!”
“Được! Tập hợp hết lại rồi chứ?”
“Tất cả từ cao đến thấp đều có mặt ở đây!”
“Tốt lắm!”