Lãng Nghệ nhanh chóng thực hiện các công việc được giao. Hắn ta đi ra ngoài phố, hắn kéo tay Hạ Tâm khi nàng đang đi cùng với đoàn. Vì đông người nên cũng không ai để ý.
Hạ Tâm bị giật mình. Nàng định rút dao găm ra để tấn công thì thấy người kéo mình là Lãng Nghệ. Nàng hỏi:“Kéo ta làm gì?”
Lãng Nghệ nhìn xung quanh, khi không ai để ý đến hai người, hắn nói:“Chuyện này, ta vì hạnh phúc của thái tử và Trần tiểu thư nên mới nói cho cô biết. Thái tử vừa nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi. Ngài ấy đã nhớ ra Trần tiểu thư. Bây giờ rất hối hận. Hối hận vì không thể níu giữ cô ấy lại. Thái tử cũng rất buồn...Là thuộc hạ của thái tử, ta không muốn thấy thái tử buồn. Chắc hẳn cô cũng không muốn tiểu thư buồn. Ta biết tiểu thư từng rất yêu thích thái tử. Nếu có thể...ta mong chúng ta có thể tác hợp hai ngừoi đó lại!”
Hạ Tâm cảm thấy khinh bỉ hai con người này. Thái tử chính là hung thủ giết chết gia đình Trần quốc công, hắn ta chắc chắn là người đã động thủ. Bây giờ không cảm thấy gì gọi là có lỗi sao?? Tác hợp???
Dù không thích, Hạ Tâm vẫn cười nhẹ, nàng bảo:“Chuyện này ta sẽ nói cho tiểu thư biết! Còn chuyện có tác hợp hay không, thái tử buồn hay gì đó, bây giờ không liên can đến tiểu thư nữa. Tiểu thư là người đã có chồng, không nên suy nghĩ những việc như vậy! Cáo lui!”
Hạ Tâm rời khỏi chỗ đó, nàng chạy theo đoàn. Nàng định nói cho Nghiên Dương nhưng có nhị hoàng tử ở đây, nàng sẽ về phủ nói riêng với Nghiên Dương.
Đột nhiên Lãng Nghệ chạy đến trước mặt của nhị hoàng tử và Nghiên Dương. Hắn ta cúi đầu hành lễ rồi nói:“Nhị hoàng tử, Trần tiểu thư, thứ lỗi đã làm gián đoạn buổi lễ nhưng thái tử hạ lệnh, tối nay mời hai người vào cung dự yến tiệc với thái tử. Thái tử sẽ cho người đến đón!”