Nghiên Dương về phủ, cô quỳ trước bàn thờ gia tiên nhà họ Trần. Cô nói:“Là Nghiên Dương bất tài vô dụng! Không thể bảo vệ được phụ thân và các tỷ muội cho thật tốt! Tại đây, con tạ lỗi với mọi người!”
Cô cúi đầu lạy ba lần liên tục. Cô tiếp tục nói:“Thù này nhất định sẽ báo! Chỉ mong ông bà tổ tiên có thể phù hộ cho con.”
Đột nhiên có một bàn tay nào đó đặt lên vai của cô. Cô giật mình quay lưng lại. Thì ra là nhị hoàng tử. Hắn ta đứng đây từ khi nào vậy? Hắn nói:“Cần ta giúp nàng không?”
“Không cần! Chuyện của Trần gia, ta tự có cách! Không cần một người ngoài nhúng tay vào!”
“Ngày mai có thể vào cung với ta một lúc? Vào để gặp thái tử!”
“Được thôi! Nhưng ta muốn ngươi cùng ta, ngươi phải cùng ta mặc y phục màu trắng!”
“Được!”
Nghiên Dương kêu Hạ Tâm lại và nói với nàng ấy:“Chuyện tang lễ, tới đâu rồi?”
Hạ Tâm cúi đầu với Nghiên Dương, cô hồi đáp:“Tiểu thư, giấy tiền vàng bạc đã chuẩn bị xong. Mọi chuyện khác cũng đã xong.”
“Được! Chuẩn bị ra ngoài. Thay y phục cho ta!”
“Tiểu thư định làm như vậy thật sao?”
“Phải! Mau lên!”