Hôm sau, thất vương gia đến phủ của Trần quốc công buổi sáng sớm.
Hạ Tâm chạy vào báo cho Nghiên Dương một tiếng nhưng lúc này cô vẫn còn đang ngủ nướng ở trên chiếc giường êm ái.
Hạ Tâm vào lay Nghiên Dương dậy. Nàng nói:“Tiểu thư, thất vương gia đến kìa! Tiểu thư dậy đi. Ngài ấy đến tìm tiểu thư đó!”
Nghiên Dương ngay lập tức bật dậy. Cô hoảng hốt, sao lại đến sớm như thế này chứ! Cô chỉ tay vào thau nước để sẵn:“Mau mau cho ta rửa mặt. Chàng ấy đang ở ngoài à?”
“Dạ đang ngồi với lão gia! Lão gia ra lệnh cho nô tỳ gọi tiểu thư dậy. Nghe nói thất vương gia có chuyện muốn gặp người!”
Loay hoay khoảng một chút, Nghiên Dương đã sửa soạn xong xuôi. Cô mở cửa đi ra ngoài.
Trước khi vào phòng khách, cô sửa lại tóc của mình. Cô vào và nói:“Phụ thân! Buổi sáng tốt lành! Thất vương gia? Chàng đến khi nào vậy? Bánh ta làm chàng thấy như thế nào? Có ăn được không?”
Trần Quốc công không muốn làm phiền họ nói chuyện nên đã nói:“Hai đứa ra ngoài tản bộ rồi nói chuyện. Ta chuẩn bị phải đi vào cung! Cần sửa soạn một tí!”
“Vâng phụ thân!”
Thất vương gia và Nghiên Dương cùng đi ra ngoài vườn của phủ. Nghiên Dương quay mặt nhìn thất vương gia trước, cô nói:“Bánh lần trước chàng ăn chưa? Có hợp khẩu vị không?”
Khuôn mặt của thất vương gia cũng không biến sắc. Vẫn một thái độ lạnh lùng đó. Chàng đáp lại:“Ăn rồi! Khá là ngon! Hôm nay ta đến nhờ cô một việc!”
“Là việc gì? Chỉ cần chàng nói, không phải là quá đáng thì việc gì ta cũng làm cho chàng!”
“Bánh cô làm khá đặc biệt. Được biết hoàng thái hậu rất ưa thích cô. Lát nữa cô làm ít bánh rồi cùng vào cung với ta. Dạo này hoàng thái hậu cũng không được khoẻ. Việc này nhờ cô hết!”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Chứ còn chuyện gì nữa?”
“À không? Ta chỉ tưởng rằng chàng đã nhớ ra gì đó nên mới đến đây tìm ta! Không ngờ là việc này! Thôi được rồi....lâu ngày rồi cũng chưa vào cung, coi như một công đôi chuyện vậy!”
“Vậy ta đợi cô!”
“Được! Bây giờ ta sẽ đi làm. Chàng đợi một lúc thôi!”