Hoàng thượng dạo này long thể có điều bất bình thường. Ngài ấy thường khó ăn, đau bụng và thường xuyên bị đau đầu.
Buổi thượng triều hôm nay, ngài ấy cũng rất mệt mỏi nhưng ngài vẫn cố che đậy để các quan thần trong triều không phát hiện ra được!
Quan thần bên dưới có mặt rất đầy đủ và còn có tất cả các vương gia đều có mặt.
Sắp tới là thọ yến của hoàng thái hậu, ai nấy đều chuẩn bị quà cáp lễ vật quý giá.
Trước khi kết thúc, hoàng thượng không quên mời các vị quan thần:“Các ái khanh, tối nay thọ yến của hoàng thái hậu. Các khanh có thể đến chung vui cùng với thái hậu. Có thể dắt cả phu nhân của mình đến cũng được! Xong rồi, các khanh lui xuống hết đi! Thái tử ở lại một chút!”
Các vị quan thần đồng loạt lui ra ngoài. Bên trong điện chỉ còn mình thái tử và hoàng thượng cũng với một số cung nữ, thái giám.
Hoàng thượng ho vài cái, thân thể của ngài đang đến lúc yếu dần. Ngài bắt đầu nói:“Con...sắp đến thọ yến của hoàng thái hậu. Người không thích con mấy cũng bởi vì năm đó trẫm đã không chịu nghe lời người. Cũng vì mẫu thân của con vốn xuất thân thấp kém, hoàng thái hậu cũng không thích mẫu thân con. Vì vậy tối nay, con thể hiện cho tốt. Dẫn theo Nghiên Dương, hoàng thái hậu rất thích! Như vậy con cũng sẽ không mất mặt trước mọi người!”
“Nhi thần hiểu rồi!”
“Hiểu thì lui ra trước đi! Hôm nay trẫm rất mệt! Ra ngoài gọi thất đệ của con vào đi trẫm gặp luôn!”
“Nhi thần tuân lệnh!”
Thái tử lui ra ngoài. Hắn ta không vì những lời phụ hoàng của mình nói mà tức giận. Hắn cũng đã quá quen với thái độ của hoàng thái hậu đối với mình. Khi xưa đáng lí Nghiên Dương không tiến hành hôn lễ với hắn mà với thất đệ. Chẳng qua vì hắn là thái tử và vì lời hứa với quốc công, phụ hoàng mới ép hắn cưới Nghiên Dương.
Hắn đi ra ngoài điện, hắn có thể nhận ra bóng dáng của thất đệ dù chỉ nhìn từ phía sau.
Hắn đi lại vỗ lên vai của thất vương gia:“Phụ hoàng tìm đệ đó!”
Hắn đã làm cho thất vương gia một phen giật mình. Thất vương gia quay lại, chàng vẫn nhớ thân phận của mình. Chàng thực hiện rất đúng lễ nghi. Chàng hành lễ chào thái tử.