Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 10: Chương 10




Giọng nói này khiến Bạch Duy Hoan hơi sửng sốt. Gã nhìn về phía nơi phát ra tiếng, chỉ thấy chàng thanh niên xinh đẹp đang cười dịu dàng dưới ánh đèn đường màu bạc u ám, nốt ruồi đen tựa giọt lệ phía dưới con mắt tôn lên hai gò má ửng đỏ của anh, có loại cảm giác nói không nên lời.

Gã từng gặp khuôn mặt này, mà không chỉ một lần.

Xế chiều hôm nay còn thấy trên bàn của Thời Diệc Nam đấy.

Nhưng không lần nào tiếp xúc đối phương một cách chân thật thế này, Bạch Duy Hoan sững sờ chốc lát, liên tục xua tay nói: “Không cần không cần, tôi giúp đỡ chuyển hành lý xong là phải về rồi.”

“Không làm lỡ thời gian của cậu đâu. Hai người có thể vào cất hành lý trước, đợi lát nữa lại để Diệc Nam tiễn cậu đi.” Bạch Nhất Trần mở cửa phòng, ánh sáng ấm áp chậm rãi lan từ cửa đến chân Bạch Duy Hoan, thanh âm ôn nhu của thanh niên đầy sự mê hoặc, làm Bạch Duy Hoan quỷ thần xui khiến theo anh vào phòng.

Chờ Bạch Duy Hoan phục hồi tinh thần lại, gã đã ngồi trên ghế sofa phòng khách. Thời Diệc Nam ngồi bên tay trái, còn Bạch Nhất Trần thì ở bếp nấu trà nóng cho bọn họ.

Bạch Duy Hoan quan sát căn phòng một vòng, hỏi Thời Diệc Nam: “Tổng giám đốc Thời... Các anh?”

“Cậu ấy chính là người yêu của tôi, Bạch Nhất Trần.” Thời Diệc Nam giới thiệu ngắn gọn Bạch Nhất Trần với Bạch Duy Hoan rồi lập tức đuổi người, “Nơi đây là nhà của Nhất Trần, sau này tôi sẽ cùng ở. Uống xong trà là cậu nhớ mau mau đi.”

“Dạ.” Bạch Duy Hoan đáp, gã châm chước dùng từ, “Hai người là... giảng hòa rồi ạ?”

Thời Diệc Nam “ừ” một tiếng, tảng băng lạnh lẽo cứng rắn trên mặt bỗng tan chảy khi bóng dáng Bạch Nhất Trần bưng khay trà đi ra lọt vào tầm mắt hắn, rồi nó lại ngưng tụ thành cưng chiều tràn đầy. Hắn đứng dậy khỏi sofa và đi tới cạnh thanh niên, muốn đỡ lấy khay trà, “Để anh bưng cho.”

Thanh niên nghiêng người, không cho hắn chạm cái khay kia: “Trà khá nóng, anh vẫn nên ngồi về chỗ đi“.

Nhận được sự quan tâm của thanh niên, nụ cười trên mặt Thời Diệc Nam càng ngày càng không đành lòng nhìn thẳng. Nếu không phải thời cơ không đúng lắm, Bạch Duy Hoan đều muốn lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình rồi lén lút cất giữ.

Sau một khắc, thanh niên lại đi tới trước mặt gã, rót một tách trà nóng đưa cho gã: “Đây là trà gừng, có thể làm ấm người. Thư ký Bạch, cậu uống một ít rồi hẵng đi.”

Xuyên qua làn khói mỏng mênh mông bốc lên từ tách trà, Bạch Duy Hoan đối diện đôi mắt của thanh niên, giây tiếp theo lại đột nhiên cúi đầu, không còn dám nhìn thẳng vào người ấy nữa. Gã thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Dứt lời, gã đưa tay đón trà gừng trong tay Bạch Nhất Trần. Song bởi gã không ngẩng đầu nhìn nên bỗng vô ý chạm phải tay anh. Ngón tay của thanh niên vô cùng lạnh lẽo, chênh lệch rõ ràng với cốc trà nóng bỏng, khiến trái tim gã phảng phất ngừng đập vài giây.

“Cẩn thận nóng.” Bạch Nhất Trần nhắc nhở gã.

Bạch Duy Hoan im lặng không lên tiếng, chỉ nắm chặt tách trà. Nhưng trong độ nóng ấm áp, nhiệt độ ban nãy không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay thanh niên lại chậm rãi làm dịu mát đáy lòng gã.

Thời Diệc Nam không phát hiện động tác nhỏ giữa hai người bọn họ, hắn chỉ có chút bất mãn sự tập trung của Bạch Nhất Trần không ở trên người mình, chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần đêm nay. Hắn giật nhẹ góc áo của Bạch Nhất Trần và nói: “Anh cũng lạnh.”

Bạch Nhất Trần buồn cười liếc nhìn chiếc áo khoác nỉ dày hắn mặc, không rót trà gừng cho hắn mà đưa tới một cốc sữa bò ấm: “Vậy anh uống chút sữa bò đi, giúp ngủ ngon.”

Thời Diệc Nam ôm cốc sữa bò, ánh mắt lại lườm trà gừng trong tay Bạch Duy Hoan —— ấm trà gừng này Bạch Nhất Trần chẳng để anh chạm vào dù chỉ một tách, lẽ nào tất cả trà gừng được nấu cho Bạch Duy Hoan uống hay sao?

Bị người lãnh đạo trực tiếp nhìn chằm chằm, ánh mắt của người yêu sếp cũng mơ hồ rơi trên người mình, Bạch Duy Hoan chịu không nổi nữa. Gã ừng ực uống cạn tách trà rồi lập tức cất tiếng chào: “Tổng giám đốc Thời, Bạch tiên sinh, công việc của tôi còn chưa làm xong, tôi đi về trước... Hẹn gặp lại.”

“Ôi chao chờ chút —— “

Nhưng Bạch Nhất Trần lại đuổi theo, gọi giật Bạch Duy Hoan mới đi tới cửa. Anh lấy chiếc áo khoác Thời Diệc Nam mặc không vừa trên móc áo bên cạnh xuống, dịu dàng cười nói với Bạch Duy Hoan: “Buổi tối lạnh, cậu mặc thêm một ít, đây là áo của Diệc Nam...”

Lần này Bạch Duy Hoan dẫu ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra thái độ của Bạch Nhất Trần với mình có điểm gì đó không đúng. Gã liếc nhìn Thời Diệc Nam đã đứng lên từ ghế sofa với sắc mặt đen đến đáng sợ, không chờ Bạch Nhất Trần nói hết lời đã từ chối: “Không cần! Xe tôi đậu ngay bên ngoài, lên xe là không lạnh.”

Bạch Nhất Trần ngơ ngác ôm chiếc áo ở cửa, ngẩn người ngắm bóng lưng rời đi của Bạch Duy Hoan.

Thời Diệc Nam đi tới, mạnh mẽ vòng qua eo anh, âm thanh rất nhẹ: “Sao thế Nhất Trần? Trước đây em từng gặp thư ký Bạch rồi à? Sao lại quan tâm cậu ta như vậy?” Quả thực sự chú ý mà Bạch Nhất Trần dành cho Bạch Duy Hoan không quá bình thường, nhưng Thời Diệc Nam lại cho rằng Bạch Nhất Trần đang tạo mối quan hệ thân thiết với những người xung quanh hắn. Dù sao hắn và Bạch Nhất Trần cách xa nhau một thời gian, nếu Bạch Nhất Trần muốn tìm hiểu tình hình của hắn mấy năm qua từ người bên cạnh hắn thì cũng chẳng sao, chỉ là thanh niên đối xử với người khác tốt như vậy làm hắn hơi ghen.

“Tất nhiên là chưa từng gặp.” Bạch Nhất Trần thở dài, treo áo lên móc lần nữa, “Nhưng cái áo này anh cũng không mặc được mà, bên ngoài lạnh như thế, che gió cho cậu ấy cũng không tồi...”

Thời Diệc Nam nheo mắt lại, ôm eo Bạch Nhất Trần kéo anh ra ghế sofa để hôn, âm thanh mơ hồ: “Không cho, đây là đồ của anh. Dù nó có rách nát cũng không cho cậu ta.”

Bạch Nhất Trần không nói chuyện tiếp, anh hơi di chuyển để điều chỉnh tư thế, giơ tay ôm cổ người đàn ông, hé môi phối hợp giúp môi lưỡi hắn càng tiến vào sâu hơn. Ngay lúc sắp lau súng cướp cò, Bạch Nhất Trần nhíu mày tránh được nụ hôn của Thời Diệc Nam: “Chờ đã...”

“Sao vậy?” Thời Diệc Nam thở hổn hển, trong giọng nói mang chút khàn khàn do dục vọng chưa được thỏa mãn.

“Hôm nay em đi gấp, tranh vẫn chưa che đâu...”

Bạch Nhất Trần liếm bờ môi ướt mềm, đầu lưỡi đỏ tươi chợt lóe trước mắt Thời Diệc Nam, ánh mắt hắn càng tối tăm. Hắn cúi đầu tiếp tục hôn lên cần cổ trắng nõn như ngọc của thanh niên: “Vậy thì sao chứ? Ngày mai lại che...”

Bạch Nhất Trần đẩy Thời Diệc Nam ra và kiên định nói: “Không được, anh vào phòng chờ em.”

Thời Diệc Nam cau mày, bất đắc dĩ thở dài.

Bạch Nhất Trần lấy lòng tiến lên hôn khóe môi hắn: “Anh lên trước chờ em, đợi lát nữa em dùng miệng giúp anh, có được không?”

Thời Diệc Nam nhíu mày, vỗ vỗ cái mông của anh và nói: “Không cần, mau đi che tranh đi.”

Bạch Nhất Trần nở nụ cười, hôn lên cằm hắn: “Biết anh tốt với em nhất mà.”

“Lại chọc ghẹo nữa thì anh sẽ không thả em đi đâu.”

Bạch Nhất Trần nghe vậy bèn vội vàng vịn cầu thang chạy lên tầng hai, Thời Diệc Nam ở đằng sau chậm rãi đi về phía trước. Đợi đến khi hắn đi tới cửa phòng vẽ, vừa vặn nhìn thấy bức tranh bị Bạch Nhất Trần che một nửa, xem quần áo của người trong tranh là có thể mang máng nhận ra anh vẽ đàn ông.

Bạch Nhất Trần nghe được tiếng động, quay người thấy Thời Diệc Nam bèn tăng nhanh tốc độ che bức tranh, sau đó chạy chậm tới cạnh người đàn ông này, nhảy lên người hắn và hôn hai má hắn: “Xong rồi!”

Thời Diệc Nam ôm lấy anh: “Anh cũng sẽ không chạy, em nhảy làm gì? Cẩn thận ngã đấy...”

Hai người triền miên hết nửa đêm.

Chỉ có điều, lần này Bạch Nhất Trần vẫn không cho Thời Diệc Nam bật đèn như trước.

Tối qua anh một đêm không ngủ, ban ngày cũng không nghỉ ngơi, mà ban nãy tiến hành một đợt vận động cực kỳ tiêu hao thể lực, lúc này rốt cuộc cũng cảm thấy buồn ngủ. Nhưng còn có thêm mấy phần băng giá theo cơn buồn ngủ bò lên thân thể anh.

Bạch Nhất Trần run rẩy, càng quấn chăn chặt hơn.

Thời Diệc Nam phát hiện động tác của anh, bèn ôm anh vào trong ngực, hỏi: “Em rất lạnh à?”

“Hơi hơi.” Bạch Nhất Trần thở dài, “Chăn hơi mỏng, không nghĩ tới đã qua đầu xuân lại vẫn lạnh như thế.”

“Có muốn lấy thêm ga giường không?” Thời Diệc Nam nói, định vén chăn đứng dậy đi bật đèn.

Bạch Nhất Trần ngăn cản hắn: “Aiz, thôi, ngày mai lại thêm đi. Anh vừa cử động là hơi lạnh chui vào rồi.”

Thời Diệc Nam nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của anh, cau mày nói: “Thân thể em quá yếu, không biết chăm sóc tốt bản thân à?”

Bạch Nhất Trần ôm hắn, gương mặt kề sát lồng ngực nóng rực của người đàn ông này. Anh thỏa mãn than thở một tiếng: “Em đang chờ anh tới chăm sóc em nha...”

Thời Diệc Nam trầm mặc, sau đó giơ tay vỗ nhẹ đầu thanh niên: “Xin lỗi.”

Đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở nhỏ bé của thanh niên.

Thời Diệc Nam cúi đầu nhìn, thấy anh dịu ngoan dựa vào ngực mình, đôi môi hơi hé, hơi thở ấm áp, nom như đã ngủ. Thời Diệc Nam không nhịn được gạt ra vài lọn tóc rối trên trán anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên nơi đó ——

“Ngủ ngon, anh yêu em.”

Tối hôm ấy Bạch Nhất Trần mơ một giấc mơ.

Anh mơ tới khung cảnh anh và Thời Diệc Nam lần đầu hôn nhau.

Đó là một ngày thu, mưa rơi tí tách tí tách. Anh và Thời Diệc Nam đứng dưới một chiếc ô, khẽ hôn nhau cạnh hàng rào hoa của trường học, mang theo vài phần căng thẳng sợ bị người khác phát hiện và cực độ ngọt ngào và khó kiềm chế khi tình nồng.

Lúc này Bạch Nhất Trần mơ tới, không khỏi lại cảm thán, cũng chỉ có trong mơ mới có thể tiếp tục hoài niệm tình yêu sâu sắc và tốt đẹp đã sớm bị đau đớn thay thế của bọn họ. Lại như hiện tại bọn họ ngủ trên cùng một cái giường, có thể lắng nghe hô hấp và tim đập của đối phương, thậm chí ngay cả linh hồn cũng hòa quyện chặt chẽ vào nhau, nhưng vẫn xa xôi như cách toàn bộ vũ trụ.

Cứ thế, Thời Diệc Nam ở lại trong biệt thự của Bạch Nhất Trần.

Mỗi ngày Bạch Nhất Trần đều dậy sớm hơn Thời Diệc Nam, vừa tỉnh là xuống tầng dưới chuẩn bị bữa sáng cho người đàn ông này. Thời Diệc Nam bảo anh nhiều lần, muốn anh không cần dậy sớm như thế, ở trên giường ngủ thêm một lát. Song lần nào Bạch Nhất Trần cũng cười lắc đầu: “Ngủ không được, nằm lâu người sẽ lười biếng, sẽ không muốn làm việc.”

Thời Diệc Nam cau mày hỏi anh: “Công việc của em rất bận à?”

“Không bận, nhưng em thích.” Bạch Nhất Trần cười, “Cuộc sống bây giờ chính là điều em muốn, trước đây em từng bảo anh rồi.”

Bọn họ tách ra quá lâu, Thời Diệc Nam nhớ rõ một chuyện của bọn họ, lại quên mất rất nhiều chuyện khác. Nghe thấy Bạch Nhất Trần nói như vậy, hắn cũng chỉ nói: “Đừng làm bản thân mệt mỏi.”

Bạch Nhất Trần gật đầu đồng ý. Anh đứng dậy đặt cốc sữa bò tới trước mặt Thời Diệc Nam, rồi nói với hắn: “Chiều nay em có việc, anh không cần về đón em ăn cơm.”

Thời Diệc Nam hơi kinh ngạc, hắn và Bạch Nhất Trần đã sống chung gần một tuần, mặc dù Bạch Nhất Trần có công việc, nhưng ngoại trừ đến phòng vẽ làm việc, anh hầu như chỉ ở nhà vẽ vời hoặc phiên dịch bản thảo, không hề ra khỏi cửa, kết quả Bạch Nhất Trần bỗng nhiên nói cho hắn biết, ngày mai anh phải ra ngoài, còn không trở về ăn cơm.

Thời Diệc Nam hỏi anh theo bản năng: “Em muốn đi đâu? Lúc về có cần anh đi đón em không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.