Bữa tối kết thúc, tay Thời Diệc Nam nhuốm đầy mùi tôm, giữa ngón tay còn dính màu vàng cam gạch tôm, cần phải tẩy rửa kỹ càng mới có thể sạch sẽ. Nhưng ngón tay Bạch Nhất Trần lại sạch sành sanh, đầu ngón tay hồng hào chẳng khác gì một chùm hoa, trông rất vui tai vui mắt.
Anh đứng dậy định thu dọn bát đũa trên bàn, Thời Diệc Nam lại vươn tay ngăn, nói: “Em mệt mỏi một ngày rồi. Đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi, mấy thứ này để anh và Bạch Duy Hoan dọn là được.”
Nhưng hôm nay anh vốn không hề làm gì. Nguyên liệu nấu ăn rườm rà của bữa tối còn do Thời Diệc Nam và Bạch Duy Hoan hỗ trợ chuẩn bị. Bởi vậy Bạch Nhất Trần hơi sửng sốt, cười nói với Thời Diệc Nam: “Hôm nay em chưa hề làm gì mà. Với lại, Bạch tiên sinh là khách, sao có thể để cậu ấy thu dọn những thứ đồ này chứ?”
“Không sao không sao, tôi ở nhà giúp mẹ dọn dẹp quen rồi.” Bạch Duy Hoan đã nghe qua nhắc nhở và uy hiếp của Thời Diệc Nam từ sớm, chỉ dám phụ họa lời của hắn, không dám phủ nhận.
Thời Diệc Nam còn nói: “Anh sẽ tăng tiền lương cho cậu ta.”
“Vậy cũng không được.” Bạch Nhất Trần xắn tay áo, chồng bát của mọi người lên nhau, bốn chữ ngắn ngủi biểu lộ sự kiên trì của anh.
Thời Diệc Nam hiểu rõ tính cách của Bạch Nhất Trần, biết rằng có một số việc một khi anh làm quyết định thì mười chiếc tàu hỏa cũng không kéo lại được. Nhưng hắn lại cảm thấy Bạch Nhất Trần kiên trì như vậy vì Bạch Duy Hoan là “khách“.
Vì thế Thời Diệc Nam bảo Bạch Duy Hoan: “Vậy cậu về trước đi, tôi và Nhất Trần dọn chỗ này là được.”
“Hả?” Bạch Duy Hoan không ngờ Thời Diệc Nam lại nhanh chóng thay đổi ý định. Còn chưa lấy lại tinh thần, Thời Diệc Nam cũng đã đẩy gã giục gã rời đi.
“Tôi thật sự có thể đi sao, tổng giám đốc Thời?” Bạch Duy Hoan nhỏ giọng hỏi.
Thời Diệc Nam thúc gã: “Cút mau.”
Bạch Duy Hoan lại hỏi: “Vậy tôi còn có thể được tăng lương không?”
Thời Diệc Nam trừng gã: “Bát cũng không rửa mà cậu còn muốn tăng lương à?”
“Vậy tôi vẫn nên rửa bát đi. Tôi muốn tăng tiền lương.” Bạch Duy Hoan thành thật nói. Rửa bát thoải mái biết bao, dễ dàng hơn những việc khác trong công ty nhiều.
“Cậu mau đi đi, việc này thì đừng suy nghĩ nữa.” Thời Diệc Nam cười lạnh nói.
“Aiz...” Bạch Duy Hoan than thở, cầm áo khoác mất mát rời đi.
Lúc tiễn cậu đến cửa, Thời Diệc Nam bỗng nói một câu không đầu không đuôi: “Về sau đừng gọi Nhất Trần là “Bạch tiên sinh“.”
Bạch Duy Hoan sửng sốt hai giây, hỏi theo bản năng: “A? Tại sao ạ?”
Thời Diệc Nam sẽ không thừa nhận là hắn không vui vì nghe thấy Bạch Nhất Trần cũng gọi Bạch Duy Hoan là “Bạch tiên sinh“. Hắn không nói rõ được quyết định này là vì gì, nhưng nhất định muốn làm thế. Hắn nói với Bạch Duy Hoan: “Nói chung cậu đổi xưng hô khác, đổi được thì tăng lương cho cậu.”
Nói xong, hắn cũng không nhìn vẻ mặt của Bạch Duy Hoan khi nghe những lời này, trực tiếp xoay người về biệt thự tìm Bạch Nhất Trần.
Khi hắn tới cửa phòng bếp, Bạch Nhất Trần đang đeo tạp dề dọn dẹp bát đũa trước quầy, anh cẩn thận xếp từng cái từng cái vào máy rửa bát. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà bếp, bóng dáng anh trông gầy gò đến lạ. Động tác cúi đầu để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, thon nhỏ như cần cổ dài của thiên nga, khẽ dùng sức đã có thể bẻ gãy.
Đây vốn nên là một khung cảnh ấm áp, nhưng Thời Diệc Nam ngắm Bạch Nhất Trần lại cảm thấy trong lòng vừa mềm mại vừa chua xót. Hắn bước lên ôm Bạch Nhất Trần từ đằng sau, hai tay vòng quanh hông anh, rồi lại dùng lực kéo sát vào, ôm Bạch Nhất Trần thật chặt trong ngực mình. Hắn nhẹ giọng than thở: “Em đi tắm trước đi, số bát này để anh rửa.”
Thời Diệc Nam đột nhiên dựa sát làm Bạch Nhất Trần sợ hết hồn. Sau khi hồi phục tinh thần, anh lau chùi hai bàn tay dính đầy dầu mỡ, nghiêng đầu hôn cằm Thời Diệc Nam như để động viên an ủi: “Anh tới giúp gì chứ, chỗ này có máy rửa bát đấy.”
“Trước đây anh cũng từng giúp em rửa đó.” Thời Diệc Nam buông anh ra rồi đi tới cạnh anh, dứt khoát đoạt đi chỗ bát đĩa trong tay Bạch Nhất Trần, “Có máy rửa bát thì càng tốt, anh làm là được, em đi tắm trước rồi thay đồ ngủ đi.”
Bạch Nhất Trần không tranh được, chỉ đành rửa sạch tay. Anh ôm cổ Thời Diệc Nam và hôn lên mặt hắn một chút, nói: “Vậy em tắm trước nha.”
“Được.” Thời Diệc Nam đưa má phải tới, cười nói với anh, “Bên này cũng cần nữa.”
Bạch Nhất Trần cười cười, ngửa đầu hôn chụt lên má phải của hắn.
Rõ ràng đều là hai kẻ hơn hai mươi tuổi mà lại dính chặt nhau hơn các cặp tình nhân khác. Nụ cười trên mặt Bạch Nhất Trần vẫn luôn giữ nguyên đến khi anh trở lại phòng ngủ và nhìn thấy gương mặt mình trong gương.
Anh hơi ngẩn người, vẫn duy trì nét tươi cười trên mặt rồi kề sát vào gương để quan sát bản thân tỉ mỉ. Tuy nhiên, lộ ra ý cười khó nén khác với việc tận lực duy trì nụ cười. Dẫu Bạch Nhất Trần rất cố gắng giữ vững, nụ cười kia vẫn mất đi bản chất tự nhiên. Anh duỗi ngón tay mảnh dẻ, xoa nhẹ khóe môi của mình rồi lại lướt qua khuôn mặt của kẻ trong gương.
Kẻ trong gương có làn da tái nhợt, không mấy hồng hào. Đôi mắt hoa đào đỏ ửng vì cười hơi nheo lại, nó khiến anh trông như có loại bệnh trạng diêm dúa lẳng lơ. Dung mạo của anh rút bớt vẻ ngây ngô thời niên thiếu, giữa lông mày được khắc lên sự ôn hòa và khép kín do năm tháng lắng đọng lại, nhưng vẫn đẹp đẽ như trước.
Bạch Nhất Trần vẫn luôn biết bề ngoài của mình rất đẹp, không thì tên cha nuôi súc sinh kia cũng sẽ không ngừng đánh đập anh sau khi anh dần trưởng thành, nhưng lại nhiều thêm một phần tâm tư dơ bẩn.
Tuy nhiên, dù Thượng Đế chăm sóc anh đến thế, để tốc độ của thời gian trôi qua rất chậm trên người anh, lúc kề sát mặt vào gương, Bạch Nhất Trần vẫn phát hiện khóe mắt mình đã xuất hiện vài nếp nhăn nhàn nhạt.
Bạch Nhất Trần thở dài phiền não —— tuổi tác tốt nhất của anh, đã trôi mất trong dòng thời gian chờ đợi Thời Diệc Nam rồi.
Nếu là trước đây, Bạch Nhất Trần sẽ vững tin Thời Diệc Nam yêu mình sâu đậm, tình yêu tha thiết như vậy đủ để ngăn chặn sự ăn mòn của năm tháng. Khi bọn họ cùng già nua, nhất định vẫn sẽ thắm thiết như ban đầu.
Nhưng việc Thời Diệc Nam rời đi không chút do dự đã đánh nát ảo mộng của Bạch Nhất Trần. Anh mới phát hiện, Thời Diệc Nam cũng chẳng yêu anh sâu đậm như vậy. Nói không chắc đợi đến khi anh già rồi, Thời Diệc Nam ngồi ở vị trí cao có gia tài bạc triệu và mỹ nữ vờn quanh, thì hắn sẽ ngoại tình. Bây giờ kẻ phụ lòng này còn yêu anh, không chừng cũng chỉ bởi nỗi hổ thẹn của hắn và sự tốt đẹp của mối tình đầu thôi.
Không thể để Thời Diệc Nam rời khỏi anh.
Từ lúc Thời Diệc Nam xuất hiện trước mặt anh lần nữa, chấp niệm của Bạch Nhất Trần cũng chỉ có điều này, bất luận Thời Diệc Nam có nguyện ý hay không, anh cũng sẽ không lại cho phép Thời Diệc Nam rời đi.
Bạch Nhất Trần nhếch môi. Anh tắm nước nóng hầm hập, bôi sữa dưỡng ẩm rồi lên giường. Anh choàng áo ngủ đỏ sậm, bật đèn ngủ để đọc sách.
Sau khi đẩy cửa vào, Thời Diệc Nam nhìn thấy đôi chân trắng Bạch Nhất Trần đang đè trên chăn. Hắn đi tới ngồi bên giường, nắm chặt cẳng chân Bạch Nhất Trần và khẽ hôn lên mắt cá chân của anh.
Nhận ra sự đụng chạm khẽ khàng trên đùi, Bạch Nhất Trần đặt sách xuống và nhìn Thời Diệc Nam, đồng thời anh nâng cái chân còn lại gác lên chân Thời Diệc Nam.
“Anh đi tắm đã.” Thời Diệc Nam vỗ mắt cá chân của Bạch Nhất Trần và bảo.
“Mau đi đi.” Bạch Nhất Trần thay đổi tư thế nằm, tiếp tục cầm sách che khuất mặt mình. Trông anh ngay ngắn đứng đắn, nghiêm túc cấm dục, nhưng câu chữ truyền tới từ phía sau quyển sách lại đốt lửa nóng toàn thân hắn, “Em nằm trên giường chờ anh.”
Thời Diệc Nam hít sâu một hơi, kéo đám chăn vo tròn bên cạnh che lên người Bạch Nhất Trần: “Chờ anh cũng phải đắp kín chăn, không là lát nữa em sẽ bị bệnh đấy.”
Bạch Nhất Trần lại đặt sách xuống sau khi hắn vào phòng tắm. Anh cau mày nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt, tùy tiện đá chăn vươn mình xuống giường. Tiếp theo, anh mở ngăn kéo uống thuốc cần uống mỗi tối mà anh mang lên từ dưới lầu, sau đó tắt đèn phòng. Lúc Thời Diệc Nam ra khỏi phòng tắm, anh hôn hắn.
Trong thoáng chốc, Bạch Nhất Trần lại nhớ tới quãng thời gian buông thả của bọn họ thời đại học.
Sau khi mọi việc kết thúc, Thời Diệc Nam vừa hôn anh vừa hỏi trong bóng tối: “Chúng ta cùng tắm nhé? Anh tắm cho em, nếu không em sẽ ngủ không thoải mái mất.”
“Không cần.” Bạch Nhất Trần vịn hắn lắc đầu, “Em thật sự rất buồn ngủ. Anh đừng làm ồn, em muốn ngủ...”
Bạch Nhất Trần thật sự buồn ngủ, thể lực của Thời Diệc Nam quá tốt, ôm anh làm hơn một giờ. Giờ thuốc mới có tác dụng, hiện tại anh buồn ngủ sắp không mở mắt nổi, chỉ có thể kéo chăn đắp kín người rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không đi... Em muốn ngủ...”
“Nhưng em sẽ thật sự sinh bệnh đấy.” Chỉ cần liên quan tới sức khỏe của Bạch Nhất Trần, thái độ của Thời Diệc Nam vẫn luôn rất cứng rắn, nhưng hắn nói xong lại không thầy thanh niên trả lời. Hắn đèn nhìn, Bạch Nhất Trần nhắm mắt nằm nhoài trước ngực hắn, hít thở đều đặn, rõ ràng là đã đang ngủ.
Thời Diệc Nam bật đèn đợi một lúc, đến khi Bạch Nhất Trần ngủ sâu thêm chút, hắn mới xốc chăn che trên người bọn họ. Trước tiên hắn đổ nước nóng đầy bồn rồi điều chỉnh độ ấm của nước đến mức cực kỳ thoải mái. Sau đó hắn trở lại phòng ngủ, cẩn thận ôm Bạch Nhất Trần từ giường tới phòng tắm, giúp anh lau dọn thân thể.
Cơ thể trong lòng hắn nhẹ vô cùng, sạch sẽ trắng nõn, làn da xanh xao không có tý hồng hào nào, gầy yếu đến nỗi có thể nhìn thấy xương sườn —— Thật sự là người Bạch Nhất Trần không hề có thịt thừa, giống như anh ốm nặng sắp chết, bệnh tật quấn thân kéo dài liên miên, thế nên anh mới yếu đuối như vậy.
Nói cũng buồn cười, từ lúc trở về, đây vẫn là lần đầu tiên Thời Diệc Nam được ngắm Bạch Nhất Trần lõa thể. Suốt những ngày qua, mỗi lần Bạch Nhất Trần và hắn làm tình đều phải tắt đèn, anh không chịu cho hắn bật đèn. Bình thường anh nằm trên giường thì cũng phải mặc đồ ngủ, không bao giờ để lộ da thịt. Thành ra hôm nay Thời Diệc Nam trông thấy thân thể anh mới bỗng nhiên phát hiện, Bạch Nhất Trần thật sự gầy đi nhiều quá. Dù là trong thời kỳ gian khổ nhất lúc vừa tốt nghiệp, anh cũng chưa từng ốm yếu đến thế.
Mà giờ khắc này, hình ảnh Bạch Nhất Trần nhắm mắt nằm yên tĩnh trong bồn tắm cho Thời Diệc Nam một loại ảo giác, dường như anh đã chết đi. Thời Diệc Nam không thể không đặt bàn tay lên ngực anh, cảm nhận trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực, mới có thể xác định Bạch Nhất Trần còn sống.
Tại sao Bạch Nhất Trần lại thoi thóp như vậy?
Thời Diệc Nam không cần ngẫm nghĩ cũng đã có thể biết đáp án. Nhưng hắn không dám thừa nhận, bởi nó không khác gì việc mổ xẻ trái tim hắn rồi vứt dưới ánh nắng mặt trời, hô hào tất cả mọi người ra xem hắn rốt cuộc là tên cặn bã cỡ nào.
Trên thương trường hắn lôi kéo khắp nơi, sử dụng mọi thủ đoạn không thấy được ánh sáng nhằm đạt được mục đích. Ai quen hắn cũng biết hắn là một kẻ nham hiểm tàn nhẫn đê tiện. Chính Thời Diệc Nam cũng thừa nhận, hắn là một kẻ mặt người dạ thú không lương tâm. Người bình thường có rất nhiều tình cảm như thương hại, đồng tình, xấu hổ hay áy náy, song hắn hầu như không có. Có lẽ những điều này liên quan đến những việc hắn từng trải qua thời thơ ấu. Nhưng quá khứ chỉ là nhân tố bên ngoài, quan trọng hơn, hắn bẩm sinh là kẻ lãnh tâm lãnh tình không có tim.
Mà có một người là ngoại lệ. Hắn đã từng nghĩ, nếu hắn áp sự lạnh lùng và vô tình của hắn lên người người này thì hắn sẽ gặp báo ứng, hắn chắc chắn sẽ già đi trong tự trách và áy náy suốt quãng đời còn lại, hắn cho rằng nhất định sẽ không có một ngày như thế.
Tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn làm. Không quản hắn trốn tránh ra sao, sự thực chính là như vậy —— hắn phải bội người yêu vì quyền thế tiền tài. Hắn đã bỏ rơi người yêu hắn nhất trên thế giới này, người vĩnh viễn cũng không rời khỏi hắn.
Trên mặt Thời Diệc Nam không mang cảm xúc gì. Đường nét khuôn mặt hắn khá lập thể, lông mày luôn hơi nhíu, này khiến hắn trông nghiêm túc lạnh lùng, thậm chí có chút nham hiểm. Do đó kẻ thù của hắn sẽ không dám khinh thường đối thủ vì tuổi trẻ.
Hiện tại hắn cũng vẫn mang vẻ mặt này, nom trầm ổn tin cậy, nhưng hô hấp của hắn đã rối loạn, tay cũng hơi run rẩy. Sự xấu hổ và áy náy bị miễn cưỡng đè xuống ban sáng lại kéo tới, quất mạnh vào chút lương tâm ít ỏi còn sót lại của hắn. Thời Diệc Nam hít sâu một hơi, tự khuyên bảo bản thân: Bây giờ mày đã trở về, cũng sẽ không rời đi nữa, Bạch Nhất Trần vẫn yêu mày như trước, mày còn vô số thời gian trong tương lai để đi bù đắp sai lầm của quá khứ.
Lặp lại ba lần, Thời Diệc Nam rốt cuộc bình tĩnh hơn. Hắn ôm hờ Bạch Nhất Trần, lấy tay lau dọn thân thể cho anh.
Có lẽ Bạch Nhất Trần thật sự rất mệt mỏi, động tác như thế cũng không làm anh tỉnh lại, chỉ hơi khó chịu nên giật giật. Cổ tay trái vốn khoác lên Thời Diệc Nam chợt buông thõng, đập lên thành bồn tắm một tiếng “ầm” nặng nề, nghe đã thấy cực đau. Song anh vẫn chưa tỉnh, chỉ đau đớn hừ hai tiếng.
Trái lại, Thời Diệc Nam bị anh dọa sợ hết hồn. Hắn vội vã nâng cổ tay Bạch Nhất Trần kiểm tra xem anh có làm tổn thương chính mình hay không. Thế nhưng vừa nhìn, cả người Thời Diệc Nam bỗng dưng cứng đờ.