Nhân viên chỉ nghĩ rằng Thời Diệc Nam quá căng thẳng, dù sao bọn họ đã gặp nhiều người như thế. Trước đó có cô gái vừa lên đã run chân, sau khi xuống thì nôn đến mức hôn mê, hay có người cao to cường tráng ôm bạn mình khóc ròng ròng. Cho nên người luôn nắm tay bạn như Thời Diệc Nam cũng không kỳ quái.
Cạnh hai người bọn họ còn có một đôi tình nhân, người nam đã khóc lên, nói với người nữ: “Vợ ơi, anh mua son cho em, mua váy cho em, chúng ta đừng chơi cái này nữa có được không? Anh sợ độ cao...”
“Có gì phải sợ chứ. Anh sợ thì cầm tay em đi“. Trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô gái không hề có vẻ sợ hãi, còn vô cùng hưng phấn. Cô vỗ vỗ bàn tay của bạn nam đầy an ủi, “Anh nghe lời, chúng ta chơi xong cái này, lại đi chơi xe lao vào mây xanh. Lúc về em mua giày chơi bóng cho anh!”
Bạn nam: “...”
Những người trên tháp rơi tự do nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì không nhịn được bật cười. Bạch Nhất Trần nghe vậy cũng cười cười. Anh cúi đầu nhìn Thời Diệc Nam vẫn luôn nắm chặt tay phải của mình, hỏi hắn: “Anh cũng sợ ngồi cái này à? Sao vẫn luôn nắm tay em?”
Thời Diệc Nam nghe thanh âm của Bạch Nhất Trần, mới dần phục hồi tình thần từ trong ngơ ngẩn. Hắn co năm ngón tay đang cầm chặt tay Bạch Nhất Trần, nhẹ giọng nói: “Anh không sợ.”
Bấy giờ, tháp rơi tự do đã khởi động, chậm rãi nâng lên cao. Độ cao tổng cộng khoảng tám mươi mét, tầm một toàn nhà ba mươi tầng. Nó nâng cao đến một nửa đã gần như có thể thu hết quang cảnh công viên trò chơi Nam Thành vào đáy mắt.
Ngón tay Bạch Nhất Trần giật giật. Anh nắm chặt lại tay Thời Diệc Nam, giọng nói rất khẽ: “Nhưng em hơi sợ...”
Có điều xung quanh họ có không ít người đang gào thét ầm ĩ, nam sinh sợ hãi lúc trước cũng đang kêu to, âm thanh át đi tiếng Bạch Nhất Trần.
Khi lên tới điểm cao nhất, Bạch Nhất Trần nghiêng đầu ngắm Thời Diệc Nam, mà vừa vặn Thời Diệc Nam cũng đang nhìn anh, nên anh mới nâng mắt lên đã rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Thời Diệc Nam.
Đôi mắt đen tối tăm u ám, giống như tất cả ánh sáng đã bị giấu kín, bất kỳ vật gì cũng không thể trốn chạy, cho nên Bạch Nhất Trần không thấy bóng hình của mình ở bên trên.
Trái tim của anh điên cuồng đập bịch bịch, tốc độ kia đã gấp đôi bình thường, đập đến mức dường như xương sườn cũng đau theo. Không biết là vì sợ hay vì khẩn trương, Bạch Nhất Trần nhắm mắt lại.
Song anh lại trông thấy bóng dáng mình.
Anh nằm trên sàn nhà, bốn phía là dòng máu đỏ tươi, cực kỳ giống khóm hoa hồng trong sân nhà anh.
Nhưng người nằm ở nơi đó vốn nên là mẹ anh, người phụ nữ nhảy lầu ấy —— bóng dáng anh trùng điệp với thi thể bà. Sau vài lần biến hóa, khuôn mặt bà thành khuôn mặt anh.
Bạch Nhất Trần hít sâu một hơi, đôi môi run rẩy, bàn tay siết chặt tay Thời Diệc Nam.
Anh thật sự sợ hãi. Bình thường đi thang máy, cảm giác mất trọng lực thoáng chốc đã làm anh cảm thấy choáng váng buồn nôn, càng khỏi nói là hiện tại. Thậm chí anh cũng không dám mở mắt nhìn mặt đất dưới chân. Nhưng nếu phải đi về —— hoặc là nói, đi ngang qua chỗ anh và Thời Diệc Nam từng ở, thì anh nhất định phải ngồi lên tòa tháp rơi tự do này.
Tháp tạm dừng một lát trên khoảng không tám mươi mét, rồi gia tốc rơi xuống đất dưới tác dụng của trọng lực.
Trong tiếng thét chói tai của đám người xung quanh, Bạch Nhất Trần cảm giác dòng máu của mình đang sôi trào, trái tim đập bịch bịch bịch trong lồng ngực, giống như một giây sau sẽ vỡ tan vì phấn khởi.
Anh vốn phải sợ hãi trong cảm giác không trọng lực làm anh mơ màng muốn ói này, nhưng Thời Diệc Nam vẫn luôn nắm chặt tay anh. Hắn không rít gào như người chơi khác. Dù hắn đang thét to, nhưng là hắn đang la lớn với Bạch Nhất Trần: “Đừng sợ —— anh ở đây!”
Bạch Nhất Trần nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói của hắn, thế giới dường như yên tĩnh lại trong nháy mắt, chỉ có thanh âm của Thời Diệc Nam vang vọng khắp máu xương của anh. Lệ tràn viền mắt, nhanh chóng lạnh xuống trong tiếng gió gầm rú, xẹt qua khóe mắt rồi rời đi.
Bốn năm, hơn một ngàn bốn trăm sáu mươi ngày đêm, anh canh giữ trong tòa thành thị này để chờ đợi Thời Diệc Nam lâu như vậy, bây giờ bọn họ rốt cuộc trở lại.
Từ đầu đến cuối anh không mở mắt. Nhưng trong ký ức, anh đang nhìn chăm chú Thời Diệc Nam, mà Thời Diệc Nam cũng đang ngắm nhìn anh, thâm tình và ôn nhu.
Thoáng chốc, Bạch Nhất Trần cảm thấy bọn họ đã về tới điểm bắt đầu, về tới căn phòng trọ nhỏ, về tới ngày Thời Diệc Nam rời đi bốn năm trước —— người ấy rời đi vào buổi sáng. Lúc sẩm tối tan tầm, anh về nhà nhỏ của bọn họ, anh chờ Thời Diệc Nam trở lại. Tất cả tiếc nuối, đau khổ và u sầu suốt bốn năm đều hội tụ trong giọt nước mắt biến mất trên không trung gió giật, rốt cuộc không còn bất kỳ hối hận gì nữa.
Tháp rơi tự do dừng lại ở khoảng cách cách mặt đất mấy mét rồi chậm rãi rơi xuống.
Thời Diệc Nam vừa thấy Bạch Nhất Trần khóc, nên chờ trò chơi dừng hẳn, hắn lập tức tháo dây an toàn đến hỏi thăm Bạch Nhất Trần. Hắn liên tục gọi tên anh: “Nhất Trần? Nhất Trần?”
Bạch Nhất Trần cúi đầu tháo dây, nhưng mới đứng lên đã ngã khuỵu xuống đất. Thời Diệc Nam thấy thế vội vã ôm lấy anh. Hắn cho rằng anh run chân, bèn đỡ anh đến ghế gỗ gần đó, muốn dìu anh lên ghế để anh lấy lại sức.
Nhưng khi sắp tới nơi, Bạch Nhất Trần chợt nâng tay ôm hắn, một giây sau, đôi môi mềm mại chạm vào.
Thời Diệc Nam hơi sửng sốt trước nụ hôn của Bạch Nhất Trần. Mà Bạch Nhất Trần cũng không cho hắn thời gian do dự. Anh siết chặt cổ hắn, thở dốc dồn dập. Sau đó Thời Diệc Nam phát hiện, phần thân thể Bạch Nhất Trần kề sát anh có vẻ không đúng lắm —— hình như Bạch Nhất Trần...cứng rồi?
Người cứng khi ngồi trên tháp rơi tự do, đây vẫn là lần đầu Thời Diệc Nam gặp được.
Hắn kinh ngạc không thôi, ôm eo Bạch Nhất Trần hô một tiếng: “... Nhất Trần?”
Có người nói, phẫn nộ và dục vọng chỉ cách nhau một bước. Phẫn nộ mạnh mẽ sẽ tăng dục vọng con người, tương tự, căng thẳng dẫn tới tim đập nhanh hơn cũng sẽ tạo ra một loại ảo giác tim đập loạn lúc động tình —— thế nên giữa sợ hãi và tình dục cũng chỉ là khoảng cách của một bờ môi.
Trên tháp rơi tự do, Bạch Nhất Trần sợ vô cùng. Hiện tại hai chân anh vẫn mềm nhũn, nhưng tim anh đập mạnh khiến dòng máu khắp người chảy thẳng lên đầu, khiến anh sinh ra dục vọng mãnh liệt. Thành ra giờ anh đang điên cuồng muốn làm tình với Thời Diệc Nam, muốn hòa vào thân thể hắn, muốn mồ hôi đầm đìa cả người kiệt sức trong cái chết nghẹt thở.
Vì vậy Bạch Nhất Trần ôm cổ Thời Diệc Nam, ngẩng đầu hôn hắn. Anh hôn đôi môi Thời Diệc Nam, muốn hắn nhiệt liệt đáp lại. Nhưng Thời Diệc Nam vẫn tràn ngập ngạc nhiên ngơ ngác nhìn anh, như miếng gỗ cứng ngắc.
Bạch Nhất Trần cắn nhẹ môi dưới của hắn rồi hơi rời ra. Anh hỏi hắn: “Sao anh lại không hôn em thế?”
Có lẽ vì mới khóc, khóe mắt Bạch Nhất Trần đỏ nhạt như phủ một lớp lụa mỏng, đôi mắt lóng lánh nước hồ, mênh mông sóng sánh chảy vào trái tim Thời Diệc Nam.
Hắn nhìn Bạch Nhất Trần, hầu kết hơi chuyển động. Lát sau hắn cong môi, cứng đờ giải thích: “Xung quanh có người.”
“Không phải trước đây em sợ nhất là có người ở xung quanh hay sao?”
“Anh mà hôn em lúc đông người, em sẽ không vui.”
“Đó là trước đây. Bây giờ em không để ý những điều này.” Bạch Nhất Trần nghe lời giải thích của hắn thì vui khôn tả, cầm cổ tay Thời Diệc Nam kéo hắn về phía mình. Anh ngửa đầu cắn cằm hắn, “Vậy chúng ta đi thuê phòng đi? Được không? Em muốn anh.”
Giọng nói của Bạch Nhất Trần như được bao bọc bởi một lớp mật, vừa ngọt vừa dính. Thời Diệc Nam vốn đã không có cách từ chối anh, chỉ đành bỏ những chiếc vé của mấy trò chưa kịp chơi đi, nửa ôm nửa kéo Bạch Nhất Trần tới bãi đỗ xe.
Hai người đều lái xe đến đây, song Thời Diệc Nam lại lên xe Bạch Nhất Trần.
Người phụ nữ thu tiền vé bãi đỗ xe nhìn thấy hai người bọn họ thân mật đi tới, nhất thời sửng sốt. Hiển nhiên bà nhớ Bạch Nhất Trần đã bảo bà rằng, anh đang chờ đợi người yêu của anh. Bạch Nhất Trần cũng nhớ bà, lúc lái xe đi có phất phất tay với bà như chào tạm biệt.
Công viên Chu An cũng xem như là một khu giải trí có tiếng ở Nam Thành, xung quanh nhiều khách sạn vô cùng. Anh dẫn theo Thời Diệc Nam chọn một khách sạn có bể bơi ngoài trời.
Song bọn họ vừa quẹt thẻ vào cửa, Bạch Nhất Trần đã không kiềm chế được mà vội vã kéo áo Thời Diệc Nam. Hắn không phản ứng nên anh cắn hắn một cái, hỏi: “Anh đơ gì vậy? Giúp em cởi quần áo đi...”
Thời Diệc Nam sực hoàn hồn, do dự nói: “Nhưng hôm qua chúng ta mới làm xong, thân thể em...”
“Không sao... Mau lên...” Bạch Nhất Trần hôn hầu kết của hắn rồi hàm hồ nói.
Thời Diệc Nam nghe vậy bèn khựng lại vài giây. Hắn thấy dáng vẻ thật sự rất muốn của Bạch Nhất Trần, đành thuận ý anh, cùng anh nằm lên giường.
Kể từ khi gặp lại đến nay, mỗi lần họ làm tình đều là vào ban đêm, còn là lúc tắt đèn, nên hôm nay vẫn là lần đầu tiên bọn họ làm nơi có ánh sáng chiếu rọi. Thời Diệc Nam có thể thấy rõ phản ứng động tình của Bạch Nhất Trần, khóe mắt ửng đỏ của anh, hàng lông mày nhíu chặt, đôi môi ẩm ướt... Mọi thứ trên người thanh niên đã từng hấp dẫn hắn như xuân dược mạnh nhất thế gian.
Tuy nhiên, bây giờ Thời Diệc Nam chứng kiến hình ảnh tươi đẹp ái muội này, lại căn bản chẳng có hứng thú gì. Dòng máu hắn bình tĩnh chảy trong mạch máu, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không hỗn loạn. Hắn chỉ cúi người hôn khẽ lên cái trán phủ một tầng mồ hôi mỏng của Bạch Nhất Trần.
Sau đó, Bạch Nhất Trần nằm bẹp trên giường. Anh thở hổn hển, mái tóc ướt sũng mồ hôi dính lên má. Thời Diệc Nam vươn tay đẩy chúng nó ra sau tai, lại bị Bạch Nhất Trần cầm tay.
“Mệt lắm không?” Thời Diệc Nam cúi đầu nói bên tai anh, “Anh ôm em đi tắm nhé?”
Khách sạn có bể bơi ngoài trời, còn có hồ nước nóng loại nhỏ. Thời Diệc Nam và Bạch Nhất Tần ngâm mình trong hồ nước nóng, hắn để Bạch Nhất Trần nằm nhoài bên ao, còn hắn bóp vai cho anh.
Xoa bóp một hồi, Bạch Nhất Trần lại đứng dậy dựa vào lồng ngực hắn hỏi: “Hôm nay tâm trạng anh không tốt à? Sao nãy giờ không nói gì, vừa nãy hình như anh cũng chẳng có hứng thú gì thì phải?”
Thời Diệc Nam vốn muốn nói hắn không hề không vui, nhưng hắn nhìn thoáng qua vết tích chữ thập trên cổ tay Bạch Nhất Trần, lại khàn giọng hỏi anh: “...Chỗ này, sao sẽ cắt thành như vậy?”
“Có người bảo em, cắt ngang không chết được, phải cắt thẳng mới đúng.” Bạch Nhất Trần vuốt cổ tay cười cười, rồi lại trượt tay vào trong nước, “Nhưng có vẻ cũng vô dụng“.
Thời Diệc Nam nghe anh nói, lồng ngực phập phồng gấp gáp hai lần. Cảm xúc trên mặt hắn càng u ám khó phân rõ trong sự đan xen của bóng đêm tối tăm và ánh đèn lờ mờ.