Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 36: Chương 36




Điều vừa nhận ra khiến hắn bỗng thấy hoảng loạn.

Thời Diệc Nam lập tức ôm lại Bạch Nhất Trần, môi chạm lên thái dương anh, tham lam hút lấy nhiệt độ trên người thanh niên, dường như làm vậy mới có thể làm hắn bình tĩnh một chút.

Hắn dẫn Bạch Nhất Trần về phía xe mình, dịu dàng hỏi anh: “Chúng ta về nhà ngay đây. Em muốn ăn món gì?”

“Em muốn ăn canh gà xé sợi và bánh bao nhân canh gạch cua.” Bạch Nhất Trần ngồi lên ghế phụ cạnh tài xế, suy nghĩ một lát rồi trả lời.

“Được, anh sẽ về làm cho em.” Thời Diệc Nam hôn lên môi Bạch Nhất Trần rồi đóng cửa xe cho anh. Nhưng hắn lại không vội ngồi lên ghế lái mà vòng tới ghế sau cầm ra hộp bánh socola được đóng gói đẹp đẽ.

“Anh ở công ty nghe nhân viên nói, tiệm này có món bánh socola ăn rất ngon, nên muốn mua cho em nếm thử....” Thời Diệc Nam vừa nói vừa cẩn thận mở túi đựng bánh. Bạch Nhất Trần chú ý thấy trong túi còn có một phong thư nhỏ, có điều Thời Diệc Nam cũng không định lấy nó ra.

“Đây là cái gì?” Bạch Nhất Trần chớp thời cơ tóm lấy phong thư kia. Hai tay Thời Diệc Nam đang ngốc nghếch bưng bánh ngọt, hắn thấy động tác của anh thì vội ngăn cản, lại không rảnh tay nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Nhất Trần xé bì thư lấy lá thư ra.

Trên giấy chỉ viết một dòng tiếng Anh ngắn ngủi, chữ viết là của Thời Diệc Nam: When meeting you, everything is worth it.

Phiên dịch thành tiếng Trung, chính là: Gặp được em, tất cả đều là đáng giá.

Thời Diệc Nam nâng bánh ngọt, thấp giọng giải thích với anh: “Cửa tiệm kia có chương trình mua bánh ngọt được viết thư tình miễn phí, anh mua bánh ngọt, nên...”

Bạch Nhất Trần nhìn từng chữ trong thư, dường như có thể hình dung ra bộ dáng Thời Diệc Nam mặc âu phục giày da rời khỏi công ty, rồi lại chen trong đám nữ sinh, khom lưng nhoài người trên quầy bánh nghiêm túc viết thư tình cho anh.

Có lẽ những nhân viên phục vụ còn hỏi hắn một câu: “Tiên sinh, ngài viết cho ai vậy?”

Thời Diệc Nam sẽ trả lời: “Là viết cho người yêu của tôi.”

Khi ấy, trong mắt hắn nhất định đầy ắp thâm tình và dịu dàng, câu này hẳn cũng là thật lòng.

Bạch Nhất Trần nở nụ cười, vui vẻ hỏi Thời Diệc Nam: “Cho nên đây là thư tình anh viết cho em à?”

“...Ừ.”

“Vậy sao ban nãy anh lại không đưa cho em?” Bạch Nhất Trần không buông tha, tiếp tục ép hỏi hắn, “Anh lén giữ lại, là định cho người phải không?”

Thời Diệc Nam nhìn nụ cười của nah, cũng khẽ cong môi, chua xót nói: “...Không có ai khác, chỉ muốn đưa cho em.”

Chuyện như viết thư tình tặng Bạch Nhất Trần, hồi đại học Thời Diệc Nam đã làm không ít. Từng có một quãng thời gian, hắn còn dùng băng dính dán một câu thơ tình lên cửa phòng trọ của họ mỗi ngày, là viết cho Bạch Nhất Trần. Đến tận khi hắn bận rộn bôn ba với công ty thì mới dừng lại việc này.

Bây giờ hắn bày ra hành động này, là do muốn dỗ Bạch Nhất Trần vui vẻ.

Lúc mua bánh ngọt cho Bạch Nhất Trần ở tiệm bánh, hắn đã tưởng tượng, liệu tâm trạng lúc anh nhận được thư tình và bánh ngọt có khá hơn chút không, vì đồ ăn ngọt có thể khiến cảm xúc con người tốt lên. Hắn ôm theo mong đợi đi đến phòng tranh của Bạch Nhất Trần, lại chứng kiến hình ảnh anh nói chuyện với người đàn ông khác.

Kỳ thực việc này vốn không sao, nhưng kẻ nói chuyện với Bạch Nhất Trần là Nhạc Đống, mà lời của Nhạc Đống, là đang khuyên Bạch Nhất Trần chia tay hắn.

Nhạc Đống là ai?

Đó là một người trong đám bạn không nhiều lắm của Bạch Nhất Trần, là bạn chung của họ thời đại học, là nhân chứng của quãng thời gian yêu đương cuồng nhiệt, cũng là người chứng kiến hắn vứt bỏ Bạch Nhất Trần.

Nếu hỏi Thời Diệc Nam sợ gặp ai nhất, vậy đáp án nhất định là Nhạc Đống.

Tính đê tiện ích kỷ và lạnh lùng của hắn đều không thể che giấu trước mặt Nhạc Đống. Sự xuất hiện của Nhạc Đống nhắc nhở hắn rằng con người hắn rốt cuộc có bao nhiêu bạc tình máu lạnh, mà hắn lại không thể nào phản bác.

Dù Thời Diệc Nam rất không muốn thừa nhận, song những lời nói ở cửa của Nhạc Đống như một cảnh báo vang vọng trong lòng hắn, trong đầu hắn —— rõ ràng hắn không nỡ lòng để Bạch Nhất Trần vẽ vào ban đêm, lại để một mình anh vượt qua vô số buổi tối cô tịch giá lạnh; rõ ràng hắn biết ngón tay anh nhẵn nhụi xinh đẹp, là họa sĩ trời sinh, hắn lại để anh cầm dao kéo sắt lạnh, cắt xuống vô vàn vết thương tuyệt vọng trên cổ tay mình.

Trước khi về Nam Thành, Thời Diệc Nam cảm thấy mình có yêu Bạch Nhất Trần, e rằng không sâu như vậy, nhưng vẫn là yêu. Tuy nhiên, bây giờ chính bản thân Thời Diệc Nam cũng bắt đầu nghi ngờ, tình cảm của hắn dành cho Bạch Nhất Trần, thực sự xem như là yêu sao?

Còn nói gì mà “Gặp được em, tất cả đều là đáng giá.”

Bức thư hắn viết cho Bạch Nhất Trần, quả thực là một câu chuyện cười —— Bạch Nhất Trần gặp hắn, có lẽ chính là việc bất hạnh nhất đời này của anh.

Thời Diệc Nam gần như không thở nổi. Nụ cười trên mặt Thời Diệc Nam giống một chiếc cưa điện, cắt chém thân thể hắn trong tiếng ầm ầm dữ dội. Hắn ngắm gương mặt Bạch Nhất Trần, làm sao cũng không cười được. Hắn kiên cường ép ra một nụ cười, còn khó coi hơn cả khóc.

Bạch Nhất Trần nhìn vẻ mặt của hắn, anh cau mày và kiêu căng nói với hắn: “Vậy anh nói là viết thư cho em, mà giờ sắc mặt lại khó coi thế này, như thể viết rất không tình nguyện ấy.”

“Hay là thân thể không thoải mái?” Bạch Nhất Trầm tạm dừng, nhanh chóng đặt thư xuống rồi đi sờ trán Thời Diệc Nam. Trán hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thời Diệc Nam khẽ nắm chặt tay Bạch Nhất Trần rồi bỏ bánh ngọt vào trong tay anh, thanh âm khàn khàn như thay đổi giọng điệu: “...Là viết cho em, nhưng hiện tại lại không muốn cho em đọc.”

“Câu nói này viết không hay, anh...” Thời Diệc Nam dừng lại, hầu kết run rẩy trượt lên xuống, nhưng không thể nào nói tiếp.

“Em thấy viết rất tốt mà. Em muốn nhận nó, xếp cùng với những bức thư anh từng viết trước đây.”

Nói đoạn, Bạch Nhất Trần giục hắn: “Chúng ta mau về nhà thôi. Em đói bụng rồi.”

“Được.” Thời Diệc Nam nỗ lực giữ vững giọng nói, đồng ý, “Vậy em ăn ít bánh lót bụng trước đi.”

Bạch Nhất Trần lập tức xắn một dĩa bánh bỏ vào miệng, thở dài từ đáy lòng: “Ăn ngon thật.”

“Anh cũng nếm thử đi.”

Bạch Nhất Trần giơ cái dĩa, đút Thời Diệc Nam một miếng bánh ngọt.

Mùi cacao nồng đậm thơm nức tan ra nơi đầu lưỡi. Mùi vị ngọt ngào gần như muốn tan vào lòng người, nhưng bây giờ trong lòng Thời Diệc Nam là đắng chát vô bờ —— hắn là đồ ngu ngốc, thế mà lại cảm thấy Bạch Nhất Trần ăn đồ ngọt xong sẽ vui vẻ hơn chút.

Đồ ngọt vốn dĩ không có cách nào làm người trở nên vui vẻ.

Đắng chát và đau đớn bi ai lại sinh ra cùng nhau.

Trên đường về biệt thự, Thời Diệc Nam vẫn luôn trầm mặc. Trái lại, Bạch Nhất Trần ngồi trên ghế phụ ăn bánh rất thoải mái.

Nhưng nụ cười trên mặt Bạch Nhất Trần như dao nhọn ngưng tụ bằng băng tuyết, từng độ cong của khóe môi đều là lưỡi dao mạnh mẽ đâm vào thịt mềm trong tim Thời Diệc Nam.

Sự ngột ngạt nghẹt thở và cảm xúc bùng nổ trong lồng ngực khiến Thời Diệc Nam rất muốn lớn giọng gào thét để phát tiết, nhưng hắn không thể, vì như thế sẽ dọa Bạch Nhất Trần. Hắn muốn phát tiết thì cũng phải là ở nơi Bạch Nhất Trần không nhìn thấy.

Song hôm nay hắn thật sự không ổn. Bạch Nhất Trần nhận ra sự dị thường của hắn, bỗng nhiên mở miệng hỏi hắn, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe: “Diệc Nam, hôm nay anh thật sự không gặp phải chuyện gì ư? Có phải là tâm trạng không tốt không? Hôm nay anh rất trầm mặc.”

“Không có.” Thời Diệc Nam tức khắc mỉm cười, che giấu nói, “Anh chỉ đang suy nghĩ một việc ở công ty —— “

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có một người nhào tới trước xe của họ. Thời Diệc Nam vội đánh vô-lăng, bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên tiếng vang chói tai, may là không đâm phải người kia.

Nhưng dẫu là như thế, người kia vẫn lăn bổ xuống đường, kỹ năng diễn xuất vụng về mà ôm chân kêu thảm: “Ôi...chân tôi...Các người đâm phải tôi...”

“Nhất Trần, em có sao không?!” Thời Diệc Nam không để ý đến kẻ đó mà xem tình huống của Bạch Nhất Trần trước.

Bạch Nhất Trần cài dây an toàn, vốn là không bị sao. Lại nói, tốc độ xe của bọn họ cũng không nhanh, mỗi tội bánh ngọt bưng trên tay rơi xuống quần, bôi một lớp socola nâu đậm khắp quần anh. Anh vừa dùng giấy lau vừa nói với Thời Diệc Nam: “Em không sao. Anh mau đi xem kẻ kia có vấn đề gì không đi.”

Thấy anh thật sự không có chuyện gì, Thời Diệc Nam mới mở cửa xuống xe.

Người nằm trên đất trộm hé mắt dò xét Thời Diệc Nam, thấy hắn mặc âu phục giày da, trang phục của người thành đạt, thì lập tức gào lớn tiếng hơn. Thanh âm vang dội không hề giống như bị thương. Thời Diệc Nam đứng trước mặt lão, cau mày lạnh lùng nhìn lão.

Dương Hiếu Hòa trông Thời Diệc Nam hơi quen mắt, nhưng nhất thời vẫn không nhớ được từng gặp người này ở đâu. Mà Thời Diệc Nam vẫn luôn không mở miệng phối hợp lão, Dương Hiếu Hòa cũng chỉ có thể chủ động nói: “Cậu đâm tôi, cậu phải đền tiền!”

“Đền tiền?” Thời Diệc Nam nhíu mày. Tâm trạng của hắn hôm nay thật sự không tốt, kẻ này lại tự lao tới, vì vậy Thời Diệc Nam cười lạnh một tiếng: “Trên xe tôi có camera, gần đây cũng có camera, có cần lôi ra xem xem là tôi đâm phải ông hay ông đâm phải xe tôi không?”

Dương Hiếu Hòa không ngờ Thời Diệc Nam lại nói thế, cái gì gọi là lão đâm phải xe hắn?

Hôm nay lão đến đây là để chặn Bạch Nhất Trần. Bạch Nhất Trần đã hứa hẹn sẽ chuyển tiền cho lão, song lão chờ tới bây giờ cũng vẫn chưa lấy được tiền. Bên sòng bạc lão nợ bắt lão mau chóng trả lại. Lão đã chờ ở đây suốt một ngày, không thấy xe của Bạch Nhất Trần chạy tới. Bất đắc dĩ, lão chỉ đành lựa chọn một chiếc xe khác.

Số người có tiền sống ở khu biệt thự của Bạch Nhất Trần không ít, mà từ trước đến giờ người có tiền đều sợ phiền phức. Ngay cả kẻ không tính là siêu giàu có như Bạch Nhất Trần cũng chỉ dùng tiền đuổi lão, vậy lão ở trên đường bị xe đâm để đòi chút tiền còn không dễ dàng sao? Lão cũng không tham lam, có mười ngàn, hai mươi ngàn là được. Chắc chút tiền này không là gì với người có tiền nhỉ?

Nhưng Dương Hiếu Hòa chọn xe xong, lại chẳng may chọn đúng xe của Thời Diệc Nam.

Lão ngửa đầu nhìn Thời Diệc Nam, thấy người đàn ông với lông mày sắc bén và ánh mắt lạnh lùng thật sự rất quen. Lão vừa gặp hắn là hai chân vô thức run rẩy. Song lão quá cần tiền, Dương Hiếu Hòa nuốt ngụm nước bọt, nói: “...Chính là cậu đâm phải tôi. Chẳng lẽ không nên đền tiền sao?”

Ngồi trên xe lau socola và bơ, Bạch Nhất Trần nghe rõ cuộc đối thoại của hai người. Anh nghe một hồi chợt phát hiện giọng người kia đặc biệt quen tai, bèn hạ cửa kính ngó ra ngoài. Anh nhất thời nhíu mày nói: “Ha, lại là ông à.”

Dương Hiếu Hòa nghe thấy thanh âm của Bạch Nhất Trần, vội ngoái đầu nhìn về phía anh. Khi nhìn rõ khuôn mặt của Bạch Nhất Trần, lão nhìn sang Thời Diệc Nam rồi nhận ra hắn là ai —— chính là người đàn ông năm đó dẫn một đám người đuổi đánh lão, bạn trai của Bạch Nhất Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.