Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 38: Chương 38




Buổi tối, bọn họ tắm rửa xong rồi nằm lên giường. Bạch Nhất Trần nhoài người trên ngực Thời Diệc Nam, bảo hắn ngày mai mình phải ra ngoài ăn cơm với Nhạc Đống, có lẽ sẽ về muộn, để Thời Diệc Nam đừng chờ anh vào buổi trưa.

Thời Diệc Nam lập tức đồng ý, không ghen bừa.

Thế nhưng hôm sau hắn tới công ty lại có chút không an lòng, mi mắt cũng luôn giật giật, giống như hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó vậy. Bạch Duy Hoan liên tục gọi hắn vài lần, Thời Diệc Nam cũng không phản ứng.

“Sếp? Sếp?”

“Ừm.” Thời Diệc Nam hoàn hồn, “Sao thế?”

“Xe đang chờ dưới tầng.” Bạch Duy Hoan nói với hắn, “Sếp có hẹn gặp mặt quản lý Thôi phía Thịnh Duệ lúc chín giờ rưỡi hôm nay, sếp quên rồi ạ?”

“Chưa quên, chúng ta đi thôi.” Thời Diệc Nam cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nhận ra đã sắp đến chín giờ bèn cầm áo khoác vắt trên ghế rồi bước ra ngoài.

Trưa hôm nay, hắn và công ty Thịnh Duệ có phần hợp đồng cần gặp mặt trao đổi. Người phụ trách phần hợp đồng này bên Thịnh Duệ là Thôi Thương Chi, thanh niên tuấn kiệt có tiếng trong giới tài chính Nam Thành, cũng là một đối thủ khá vướng tay vướng chân.

Thời Diệc Nam ấn ấn mi tâm, miễn cưỡng lên tinh thần đi đối phó kẻ này.

Còn Bạch Nhất Trần, sáng sớm tạm biệt Thời Diệc nam xong, anh không lập tức đi gặp Nhạc Đống, mà là đến phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên để gặp Hạ Khởi. Tuần trước anh đã hẹn Hạ Khởi, nói rằng hôm nay muốn tới kiểm tra.

Sau khi xuống xe, Bạch Nhất Trần phát hiện thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, gió xuân ấm áp. Có điều, mùa đông rời khỏi Nam Thành rất trễ, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, nhiệt độ buổi sáng thấp hơn giữa trưa nhiều.

Anh cúi đầu chậm rãi bước trên đường mòn trong vườn hoa, lại đột nhiên nghe thấy có người gọi mình “thầy Bạch“. Giọng nói non nớt trong trẻo, hẳn tuổi tác của chủ nhân giọng nói không lớn lắm. Mà nếu gọi anh là thầy Bạch, đoán chừng chắc là học sinh nào đó anh từng dạy.

Bạch Nhất Trần nghe tiếng bèn ngẩng đầu, nhìn về phía người thiếu niên gọi hắn, mỉm cười hỏi: “Hả? Cậu là...”

“Thầy Bạch, thầy không nhớ em sao, em là Úc Bùi đây.”

Thiếu niên đi ra từ dưới gốc cây, để lộ gương mặt mình trong tầm mắt của Bạch Nhất Trần. Anh nhìn thấy gương mặt quá giống Thời Diệc Nam phiên bản nhỏ tuổi, khóe môi nhướng cao hơn chút.

“Hóa ra là A Bùi à.”

Bằng khuôn mặt này, làm sao Bạch Nhất Trần biết được thiếu niên này là ai chứ, nhưng sau khi cậu nói tên mình, Bạch Nhất Trần tức khắc nhớ ra cậu.

Thiếu niên này đúng là học sinh của anh, hơn nữa còn là người anh thích nhất trong nhóm học sinh, cũng là người anh thương tiếc nhất. Vì những việc cậu từng trải qua giống hệt Thời Diệc Nam —— đều là cha không thương mẹ không yêu. May là Úc Bùi còn một anh trai yêu cậu, còn anh của Thời Diệc Nam lại không thể bảo vệ hắn, bởi cách bọn họ là toàn bộ Thời gia.

Đương nhiên ngoại trừ các nguyên nhân này, đứa trẻ ngoan ngoãn Úc Bùi cũng đáng làm anh thương tiếc.

“Đã lâu chưa gặp được em nha. Hiện tại bệnh có khá hơn chút nào không?” Bạch Nhất Trần vươn tay khẽ chạm lên tóc cậu.

“Tốt hơn rất nhiều. Bác sĩ Hạ nói chỉ cần kiên trì uống thuốc là sẽ không phát bệnh nữa. Thầy Bạch thì sao?”

Bạch Nhất Trần cười nói: “Thầy cũng khá rồi, hôm nay đến để kiểm tra.”

“Vậy em không làm phiền thầy, thầy Bạch.” Úc Bùi cười với Bạch Nhất Trần, “Chúc thầy mọi thứ thuận lợi.”

“Được, cảm ơn em.”

Úc Bùi quay người, đi lướt qua Bạch Nhất Trần. Nhưng Bạch Nhất Trần lại đột nhiên ngoái đầu nhìn bóng lưng cậu rời đi, bỗng mở miệng gọi giật cậu: “A Bùi —— “

“Sao thế, thầy Bạch?” Úc Bùi dừng bước, quay đầu nhìn anh.

“Anh trai em đã kể với thầy ít chuyện liên quan tới em. Em là đứa trẻ có thiên phú nhất mà thầy từng gặp. Bất kể thế nào, phải kiên trì theo đuổi thứ mình thích.” Bạch Nhất Trần bước nhanh tới trước mặt cậu, dịu dàng nói.

Song thật ra những câu này cũng không phải do anh nghĩ ra, có một ít là anh trai của Úc Bùi, Úc Khanh bảo anh.

Úc Khanh là ông chủ thứ hai của anh, là sếp của công ty mới sau khi Diệp Uyển Hương làm anh mất công việc đầu tiên. Lúc ấy anh chỉ là một nghệ nhân trang trí nhỏ bé ở Úc thị, Úc Khanh cảm thấy phong cách vẽ của anh rất đặc sắc nên mời anh về làm thầy dạy vẽ tại nhà của Úc Bùi.

Úc Khanh có ơn tri ngộ với anh, yêu cầu nho nhỏ này không thể không đáp ứng. Sau đó chức vị của anh tăng cao dần, nhưng bệnh trầm cảm cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Anh bất đắc dĩ từ chức ở Úc thị và việc dạy Úc Bùi.

Thông thường mà nói, nếu người làm đến chức phó giám đốc mỹ thuật nghỉ việc, những người lãnh đạo khác ở công ty đều sẽ cố giữ lại nhân tài. Tuy nhiên, đơn từ chức của Bạch Nhất Trần vừa được nộp lên, là Úc Khanh chính tay phê, vì anh ta biết bệnh tình của Bạch Nhất Trần. Úc Khanh chỉ gọi Bạch Nhất Trần đến văn phòng, nói cho anh biết phương thức liên lạc của bác sĩ Hạ Khởi.

“Nhất Trần... Tuy rằng tôi không hiểu nhiều về mỹ thuật nghệ thuật của các anh lắm, nhưng em trai tôi thích vẽ. Tôi chọn anh làm giáo viên của nó, là do tôi cảm thấy anh không chỉ là người thầy tốt mà còn là họa sĩ ưu tú. Khi đó anh lựa chọn vẽ, nhất định không chỉ là kế sinh nhai, hẳn cũng là vì yêu thích đi?” Úc Khanh nói, đưa cho anh danh thiếp của phòng tư vấn tâm lý, “Đây là phương thức liên lạc của bác sĩ tâm lý đang điều trị cho em trai tôi. Anh có thể đi tìm người này xem sao. Nếu anh cảm thấy không thể dễ dàng từ bỏ thứ mình thích, vậy thì việc vẽ vời, tôi cũng hy vọng anh đừng từ bỏ.”

Bạch Nhất Trần rất cảm tạ Úc Khanh giới thiệu bác sĩ Hạ cho mình, bởi lúc ấy anh gần như không thể nào tiếp tục vẽ, nhìn mặt ai cũng ra Thời Diệc Nam, anh còn có thể vẽ gì nữa chứ? E rằng ngoại trừ Thời Diệc Nam, anh chẳng vẽ được gì cả.

Nhưng vẫn may, dưới sự trợ giúp của bác sĩ Hạ, anh chịu đựng được, chỉ là không còn vẽ người nữa.

Bạch Nhất Trần nói với Úc Bùi những lời này xong, bản thân cũng hơi ngơ ngác —— thì ra trong lúc vô tình, anh đã chịu đựng nhiều cực khổ như vậy; thì ra cho dù không có Thời Diệc Nam làm bạn, anh cũng có thể sống không quá tệ.

Úc Bùi nghe Bạch Nhất Thần, nhất thời ngơ ngẩn. Cậu lúng ta lúng túng nói: “Nhưng, nhưng em...”

“Còn nhớ câu mà thầy hỏi em vào ngày đầu tiên dạy em không?” Bạch Nhất Trần hỏi cậu, “Em nói cho thầy, em thích vẽ.”

“Em...”

“Bây giờ em vẫn thích vẽ, đúng không?”

Úc Bùi gật gật đầu.

Bạch Nhất Trần cười nói, trong mắt chứa hơi nước mông lung mơ hồ: “Vậy cứ vẽ tiếp đi. Nếu vẫn thích thì cần kiên trì.”

Đồ vật hoặc người mình thích, nếu thật sự không có biện pháp buông xuống, vậy cứ tiếp tục kiên trì là được.

Nhưng bây giờ Thời Diệc Nam trở lại, cuộc sống vốn dĩ đã lệch khỏi quỹ đạo của anh cũng đã về như cũ —— thời đại học anh đã dự tính và kế hoạch xong một tương lai anh có Thời Diệc Nam.

“Em sẽ, thầy Bạch.” Úc Bùi đồng ý với anh.

Bạch Nhất Trần cười với cậu: “Đi đi. Sau này vẽ tranh có vấn đề gì thì vẫn có thể đến phòng tranh tìm thầy.”

Gặp được học sinh mình thích nhất nên trên đường đến văn phòng của Hạ Khởi, trên mặt anh tràn ngập ý cười. Hạ Khởi nhfin anh, cũng cười nói: “Xem ra hôm nay tâm trạng cậu không tệ lắm.”

“Ừm.” Bạch Nhất Trần ở trên ghế sofa, vẻ mặt thoải mái.

“Vậy gần đây còn mất ngủ không?”

Hạ Khởi hỏi anh vài vấn đề cơ bản theo thông lệ. Khi lấy được đáp án làm người yên lòng, hắn lại hỏi: “Vậy tình cảm giữa cậu và bạn trai vẫn tốt, đúng không?”

“Tình cảm của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.” Bạch Nhất Trần nói, “Mấy ngày trước tôi dẫn anh ấy tới phòng trọ cũ của chúng tôi hồi xưa, chính là nơi tôi tự sát lần thứ nhất.”

Hạ Khởi gật đầu, ra hiệu Bạch Nhất Trần là hắn nhớ anh từng nói về nơi này.

Bạch Nhất Trần nở nụ cười, trên mặt có hoài niệm: “Tôi còn nhớ, lúc ấy tôi uống những viên thuốc kia, trong lòng luôn nghĩ, nếu tỉnh dậy mà phát hiện Thời Diệc Nam đã trở lại là tốt rồi. Thành ra, sau khi anh ấy trở lại, tôi dẫn anh ấy đến chỗ đó.”

“Anh ấy trở lại, nên tôi tha thứ anh ấy.”

Bạch Nhất Trần cười nói câu cuối cùng, trên mặt là sự thoải mái khi rốt cuộc đã buông xuống.

“Cho tới nay, tôi chỉ có một nguyện vọng, muốn anh ấy trở về.”

“Trước đây có lẽ là hận anh ấy, nhưng nếu ôm thù hận thì tôi quá quá mệt mỏi.” Bạch Nhất Trần nói, “Tôi không nên thương tổn bản thân như vậy. Bây giờ anh ấy đã về, cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa, tôi cảm thấy mình cần bắt đầu cuộc sống lạc quan tích cực hơn. Anh thấy có đúng không, bác sĩ Hạ?”

Hạ Khởi mím môi, cụp mắt liếc nhìn bệnh án trên bàn. Hắn dừng mấy giây mới nở nụ cười, nói với Bạch Nhất Trần: “Đúng, cậu có thể nghĩ như thế là vô cùng tốt. Đây mới là cuộc sống lành mạnh.”

“Nhưng chúng ta còn mấy vấn đề chưa giải quyết, ví dụ như...mù mặt, nên những thuốc kia, chúng ta vẫn không thể ngừng.” Hạ Khởi dặn dò anh, “Nhớ đến kiểm tra định kỳ. Tôi sẽ từ từ giảm lượng thuốc cho cậu. Song cậu nhất định không thể tự ngừng thuốc, được không?”

Bạch Nhất Trần cười đồng ý: “Được thôi.”

Hạ Khởi nói tiếp: “Ừm, cậu còn có thể rủ bạn trai cậu cùng rèn luyện sức khỏe. Vận động thích hợp với thân thể và việc khống chế điều tiết cảm xúc đều sẽ giúp ích rất nhiều.”

“Được.”

“Cuộc sống rất tươi đẹp. Nếu còn vấn đề gì, hoặc nếu tâm trạng lại không tốt, nhất định phải nói với tôi, đừng làm những việc thương tổn bản thân.”

“Ừ, sẽ không đâu. Về sau tôi cũng sẽ không làm tổn thương mình nữa.” Bạch Nhất Trần gật đầu, anh sẽ cẩn thận giữ gìn sức khỏe của mình. Anh còn muốn bên Thời Diệc Nam đến bạc đầu đấy.

Hạ Khởi thấy hôm nay tâm trạng của Bạch Nhất Trần thật sự ổn, những hạng mục kiểm tra khác cũng không có gì bất thường, bèn bảo anh là đã có thể về.

Bạch Nhất Trần đi ra từ phòng tư vấn tâm lý vừa lúc là mười một rưỡi trưa, cuộc gọi của Nhac Đống cũng vừa tới. Anh nhận điện thoại, cười hỏi Nhạc Đống là bọn họ sẽ ăn ở đâu.

Tuy nhiên, mới đi ra từ văn phòng đối diện, Thời Diệc Nam cũng trông thấy tình cảnh Bạch Nhất Trần rời khỏi phòng tư vấn Hạ Thiên.

Ban đầu Thời Diệc Nam còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng hắn định thần một lát, phát hiện người kia xác thực là Bạch Nhất Trần. Ánh mắt của hắn rơi trên gương mặt mang cười đang gọi điện thoại của Bạch Nhất Trần và tấm biển “Phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên”, do dự thật lâu vẫn chưa dời đi.

Văn phòng Thời Diệc Nam mới bước ra khỏi là Thịnh Duệ, ngày trước hắn tìm Thôi Thương Chi đã tới đây mấy lần, vẫn có ấn tượng về phòng khám tâm lý này.

Cuộc đàm luận vừa rồi giữa hắn và Thôi Thương Chi kết thúc trong không vui, hắn còn trào phúng Thôi Thương Chi: Xem ra công ty các anh không ổn, văn phòng đối diện với phòng khám tâm lý, có phải là nhân viên luôn phải lo lắng việc công ty đóng cửa nên áp lực trong lòng rất lớn không?

Thôi Thương Chi bị hắn chọc tức đến mức mặt đỏ bừng. Hắn thấy bộ dáng mặt đỏ tía tai kia, rốt cuộc cảm thấy tâm trạng ngột ngạt mấy bữa nay được giải phóng. Lúc ra ngoài, bước chân hắn còn nhanh nhẹn hơn hẳn.

Kết quả, hắn lại thấy được Bạch Nhất Trần đi ra từ phòng tư vấn tâm lý ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.