Ngày thứ bảy sau khi Bạch Nhất Trần chấp thuận lời cầu hôn, Thời Diệc Nam nhận được kế hoạch hôn lễ từ nhà thiết kế hắn đặc biệt mời tới. Xem xong không thấy có vấn đề rõ rệt gì, hắn bèn gọi người bắt tay chuẩn bị đồ đạc cần cho hôn lễ và cũng bắt đầu đặt thiệp mời.
Mãi đến khi trông thấy bản kế hoạch hôn lễ ngắn gọn được đặt trên bàn làm việc của Thời Diệc Nam, Bạch Duy Hoan mới biết hắn cầu hôn thành công: “Sếp, thầy Bạch nhận lời cầu hôn của anh rồi ạ?”
Thời Diệc Nam nghe ngữ khí kinh ngạc của Bạch Duy Hoan thì thấy khá kỳ quái, hỏi gã: “Chẳng thế thì sao?”
“Tôi thấy dạo này tâm trạng anh không tốt lắm, nên còn tưởng rằng...” Bạch Duy Hoan cân nhắc dùng từ để giải thích, ai bảo mấy hôm nay dáng vẻ Thời Diệc Nam biểu hiện ra ngoài hoàn toàn không giống một kẻ cầu hôn thành công chứ.
Dẫu gã còn chưa kết hôn, bây giờ cũng chẳng có bạn gái, nhưng gã biết người bình thường sau khi cầu hôn nên khoe khoang việc vui bốn phía. là người mình thích rốt cuộc đã đồng ý cùng mình chung sống cả đời sao?
Nhìn Thời Diệc Nam xem.
Ngày đầu sau khi cầu hôn thành công, hắn vẫn đi làm bình thường, ánh mắt vẫn hờ hững lạnh lùng, mặt bình tĩnh nghiêm túc xử lý sự vụ công ty. Tuy rằng không nhìn ra bộ dạng khổ sở chán nản, song cũng chẳng nhìn ra hắn rất vui vẻ, khiến Bạch Duy Hoan tưởng Bạch Nhất Trần không chấp nhận lời cầu hôn của hắn. Gã thấy sắc mặt Thời Diệc Nam không tốt lắm, không dám mở miệng hỏi ý kiến, sợ lại giẫm lên nỗi đau của hắn.
“Tâm trạng tôi không hề không tốt, tôi cũng không phải kẻ cuồng công việc, ai sẽ có tâm trạng tốt khi làm việc chứ?” Thời Diệc Nam rũ mắt, cầm bút ký tên trên tài liệu, “Sau khi kết hôn, tôi và Nhất Trần sẽ hưởng tuần trăng mật hơn một tháng, hiện tại cần giải quyết một số việc, không thì đến lúc đó đưa toàn bộ đống văn kiện này cho cậu xử lý nhé?”ư
“Chắc chắn tôi không xử lý tốt bằng sếp được.” Bạch Duy Hoan cười gượng.
Lời Thời Diệc Nam vừa nói không phải không có lý, nhưng Bạch Duy Hoan vẫn cảm thấy nguyên nhân này quá mức khiên cưỡng. Dù sao trong quãng thời gian Thời Diệc Nam mới tái hợp với Bạch Nhất Trần, cảm giác tình nồng ý đậm ấy mới đúng là thứ đôi tình nhân chân chính nên có. Bây giờ hai người bọn họ đã quyết định kết hôn, mà lại không bằng trạng thái chia tay nhiều năm rồi hợp lại.
Không nhắc cái khác, Thời Diệc Nam vừa bảo mình không phải kẻ cuồng công việc, lúc làm hắn nghiêm túc không gọi điện gửi tin nhắn cho người yêu, vô cùng chuyên nghiệp, nhưng khi nghỉ ngơi hắn cũng không trò chuyện với Bạch Nhất Trần. Nói cho người khác đây là một đôi người yêu yêu nhau sâu sắc đang chuẩn bị hôn lễ, ai tin chứ?
Có điều Bạch Duy Hoan cũng chỉ dám suy nghĩ nghi hoặc trong lòng. Lý do Thời Diệc Nam sẽ tỏ ra như vậy cũng không khó đoán, nhất định vì tình cảm của hắn và Bạch nhất Trần tồn tại một kẽ nứt cực kỳ lớn. Nếu không chữa trị thật tốt kẽ nứt này, dù bọn họ kết hôn thì sớm muộn cũng sẽ tách ra, mà hẳn Thời Diệc Nam đã phát hiện nên hắn mới không vui nổi.
Bạch Duy Hoan khẽ thở dài một cái rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi gã đi, Thời Diệc Nam ngẩng đầu nhìn thoáng qua cánh cửa khép chặt, sau đó chậm rãi đặt bút trong tay xuống. Tiếng thở dài của Bạch Duy Hoan rất nhẹ nhưng vẫn bị hắn nghe được, điều này khiến Thời Diệc Nam không khỏi nghĩ —— chẳng lẽ tâm trạng của hắn thật sự rất kém, kém đến nỗi ngay cả ngụy trang cũng có sơ hở chồng chất ư?
Thời Diệc Nam buồn bực nhéo ấn đường. Quả thật Bạch Duy Hoan nói không sai, hắn vốn không vui nổi. Mặc dù hắn rất muốn vui vẻ chúc mừng hôn lễ của mình và Bạch Nhất Trần, song hắn không dám. Hắn sợ cuối cùng mọi thứ sẽ là công dã tràng, hắn sợ mình ôm hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, hắn sợ cuối cùng...Bạch Nhất Trần vẫn muốn rời bỏ mình.
E rằng nghĩ cái gì là đến cái đó, suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Thời Diệc Nam, di động của hắn đã kêu vang.
Thậm chí không cần nhìn tin báo trên màn hình, Thời Diệc Nam đã có dự cảm cuộc gọi là của Bạch Nhất Trần, mà sự thật cũng đúng như thế.
“Alo? Nhất Trần, sao vậy?” Thời Diệc Nam nhận điện thoại, dịu dàng hỏi Bạch Nhất Trần gọi cho hắn có chuyện gì, dù sao Bạch Nhất Trần rất hiếm khi gọi trong thời gian hắn đi làm, nói là sợ quấy rầy hắn.
“Diệc Nam, anh có thể đến quán trà Chước Trúc ở đường Ngân Phong một lát không? Bọn em đang ở phòng số ba, anh cứ trực tiếp đến đây là được.” Giọng nói của Bạch Nhất Trần lạnh nhạt khác thường, tuy đang dùng câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại là trần thuật, giống như yêu cầu không trộn lẫn bất kỳ tình cảm gì.
Sau khi nghe thấy, trái tim hắn bỗng co chặt, không kịp nghĩ mà lập tức đồng ý: “Được, anh qua ngay —— “
Song Bạch Nhất Trần không chờ hắn dứt lời đã cúp.
Thời Diệc Nam càng hoảng hốt, ngẩn ra tại chỗ, bàn tay cầm di động khẽ run, hầu kết chuyển động. Tiếp đó hắn lập tức túm chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế rồi chạy tới quán trà Bạch Nhất Trần đã nói.
“Tôi đã gọi cho anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ chạy tới đây nhanh thôi.” Bạch Nhất Trần bình tĩnh quơ điện thoại trước Diệp Uyển Hương và Giang Ân Thục, “Có chuyện gì các người có thể nói thẳng với anh ấy.”
Nói đoạn, Bạch Nhất Trần ngồi xuống, cầm tách lên và ung dung thưởng thức nước trà.
Động tác nhanh chóng của anh làm Giang Ân Thục và Diệp Uyển Hương sửng sốt, có điều Diệp Uyển Hương coi như giữ được bình tĩnh, Giang Ân Thục cũng rất nhanh hoàn hồn lại. Cô ta mỉm cười nói với Bạch Nhất Trần: “Nhưng chúng tôi không tới tìm Diệc Nam mà là tới tìm anh nha.”
“Đừng gọi anh ấy thân mật như vậy, người đính hôn với anh ấy là tôi, không phải cô.” Bạch Nhất Trần ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Giang Ân Thục, sau đó nhìn về phía Diệp Uyển Hương, “Tôi gọi anh ấy tới là vì các người rất phiền, tôi không muốn nói chuyện với các người, có vấn đề gì không?”
Khác với Thời Diệc Nam ở công ty im lặng không lên tiếng, tùy ý cấp dưới đánh giá nhẫn trên tay hắn, Bạch Nhất Trần ở phòng tranh rất vui vẻ mà chia sẻ với Đường Ất rằng anh sẽ kết hôn vào mùa đông. Anh cũng vui vẻ chia sẻ niềm hạnh phúc này với khách quen đến mua tranh khi họ trông thấy chiếc nhẫn trên tay anh. Cho nên kỳ thực có rất nhiều người biết anh sắp kết hôn.
Trưa nay lúc anh đang cùng Đường Ất thảo luận liệu tổ chức hôn lễ ở tỉnh khác hay trực tiếp ra nước ngoài, và anh cùng Thời Diệc Nam muốn hưởng trăng mật ở đâu, hai người phụ nữ này đột nhiên đi tới, sắc mặt không tốt nói muốn trò chuyện với anh. Khi ấy Đường Ất sững sờ, lo lắng nhìn anh đi theo họ.
Sau khi vào quán trà này, Diệp Uyển Hương vẫn ngạo mạn trắng trợn như trước, nói bà sẽ không đồng ý việc anh và Thời Diệc Nam kết hôn, bà hy vọng Thời Diệc Nam kết hôn với người phụ nữ có khả năng hỗ trợ sự nghiệp của hắn như Giang Ân Thục bên cạnh bà.
Bạch Nhất Trần nghe Diệp Uyển Hương nói xong liền lập tức gọi điện thoại cho Thời Diệc Nam, bảo hắn tới nơi này.
“Bà Diệp, tôi cho rằng thái độ của tôi với bà lần trước gặp mặt cũng đã rất rõ ràng, vì sao bà còn muốn đến làm phiền tôi?” Bạch Nhất Trần thản nhiên nhìn hai người, ngón tay vô thức muốn rút điếu thuốc lá, mà mò mẫm hồi lâu cũng chưa tìm thấy. Mỗi khi tâm trạng không tốt là anh đều muốn hút thuốc, nhưng hôm nay đi quá gấp, anh quên mang.
Hôm nay Diệp Uyển Hương trầm tĩnh lạ thường, song Bạch Nhất Trần ngông cuồng như vậy vẫn khiến bà khó nén tức giận, “Cậu có thái độ gì thế hả?”
“Thái độ của tôi đối với bà.” Bạch Nhất Trần đáp.
Anh thật sự đã nhịn Diệp Uyển Hương đủ rồi. Anh có thể nhịn bà một hai lần do tôn trọng bà là người lớn, là mẹ Thời Diệc Nam. Tuy nhiên bà lại liên tục đến sỉ nhục anh nhiều lần, anh còn nhịn nữa thì chính là tên ngốc.
Chứng kiến Bạch Nhất Trần kiêu ngạo trước mặt Diệp Uyển Hương, Giang Ân Thục cũng rất kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô ta tận mắt nhìn thấy Bạch Nhất Trần, trước đó, tất cả tư liệu liên quan đến người này mà cô ta biết đều là từ miệng người khác —— Thôi Thương Chi nói anh rất đẹp, không yêu tiền tài quyền lợi, rất có khí chất của nhà nghệ thuật; khách hàng ở phòng tranh nói anh là ông chủ nghiêm túc trách nhiệm, thiện lương hòa nhã; còn trợ lý đưa tư liệu cho cô thì nói, anh là kẻ đáng thương rất yêu Thời Diệc Nam, vì Thời Diệc Nam mà tự sát ba lần, mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng.
Nhưng hiện giờ thật sự đối mặt với người này, Giang Ân Thục không thể không hoài nghi, những tin tức lúc trước cô nghe được đều là thật sao? Trong những tin cô nghe nói đó, Bạch Nhất Trần không phải người thế này.
“Bạch Nhất Trần.” Diệp Uyển Hương bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Bạch Nhất Trần, nghiến răng nói, “Nếu không phải bây giờ Thời Diệc Nam còn ở cùng cậu, che chở cậu, tôi đã sớm giết chết cậu rồi. Cậu có bản lĩnh thì bảo nó cả đời này đừng chia tay cậu, bằng không cậu chờ xem tôi làm cậu chết thế nào!”
Bạch Nhất Trần nghe những lời của bà, cụp mắt im lặng.
Diệp Uyển Hương thấy Bạch Nhất Trần như vậy, cho rằng rốt cuộc anh kiêng kị mình, vừa định cười thì Thời Diệc Nam chạy tới.
“Nhất Trần?” Thời Diệc Nam thở dốc, hô hấp dồn hập, chứng tỏ quả thật hắn đã rất lo lắng chạy tới đây.
Sau khi vào phòng nhìn thấy Diệp Uyển Hương, sắc mặt hắn tức khắc u ám. Dời ánh mắt bắt gặp Giang Ân Thục ngồi cạnh Diệp Uyển Hương, lông mày hắn càng nhăn sâu hơn. Hắn lạnh lùng liếc hai người rồi bước nhanh đến bên Bạch Nhất Trần, dịu dàng bảo anh: “Nhất Trần, anh đến —— “
“Chát —— “
Bàn tay và da thịt va vào nhau tạo ra âm thanh vang dội trong trẻo, khiến mỗi người trong phòng đều ngơ ngẩn, ngoại trừ Bạch Nhất Trần mới tát người.
Thậm chí anh còn chẳng đứng dậy khỏi ghế, chỉ ngồi như vậy, tát một cái lên trên mặt Thời Diệc Nam vừa xoay người nói chuyện với mình. Anh dùng lực mạnh, mặt Thời Diệc Nam lệch sang một bên, hai gò má hiện rõ vết bàn tay.
Thời Diệc Nam giật mình nhìn bàn trà trước mặt. Hắn tạm dừng vài giây rồi nhanh chóng duỗi tay cầm chặt tay phải vừa tát mình của Bạch Nhất Trần, nhẹ nhàng nắm nó trong tay, giọng vẫn mềm nhẹ không hề ẩn chứa giận dữ: “Sao thế? Sao lại tức giận vậy?”
Bạch Nhất Trần cúi đầu trầm mặc, đầu tiên là nói câu “xin lỗi”, sau đó lại bảo Thời Diệc Nam: “Chúng ta chia tay đi“.
Lúc này Thời Diệc Nam mới thật sự sững ra. Hắn cười, thanh âm bắt đầu trở nên run rẩy: “Không phải chúng ta mới quyết định kết hôn à? Sao lại phải chia tay chứ?”
Bạch Nhất Trần lại không chịu nói nữa.
Vì thế Thời Diệc Nam đành ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Uyển Hương và Giang Ân Thục đằng trước, trong ánh mắt tràn ngập xót xa oán hận. Nhưng khi mở miệng, hắn vẫn đang nói chuyện với Bạch Nhất Trần: “Rốt cuộc là sao thế Nhất Trần, em nói cho anh biết đi? Có phải là anh chọc giận em ở chỗ nào không, em nói cho anh, anh sẽ sửa, được không?”
Bạch Nhất Trần vẫn không nói câu nào, thậm chí còn rút tay mình từ trong tay Thời Diệc Nam ra.
Thời Diệc Nam nhìn sườn mặt của anh, cũng im lặng chốc lát. Tiếp đó hắn chậm rãi đứng thẳng người, nhìn về phía Diệp Uyển Hương và hỏi: “...Vì sao bà muốn hại tôi?”
Câu hỏi có chút kỳ quái, song Thời Diệc Nam thật sự muốn hỏi Diệp Uyển Hương một câu, rốt cuộc tại sao bà thích hại hắn? Hắn đã muốn hỏi vấn đề này từ khi biết bà từng đối xử với Bạch Nhất Trần như vậy, hôm tới khách sạn Hoa Đô thẳng thắn đối địch bà, hắn cũng muốn hỏi.
Hắn là con trai của bà, chưa bao giờ thích hắn thì thôi, chỉ coi hắn làm công cụ kiếm tiền thì thôi, ngóng trông hắn chết cũng thôi, vì sao ngay cả cơ hội để hắn sống yên ổn với người bằng lòng yêu thương hắn mà bà cũng phải liều mạng phá hỏng, chẳng hề lưu cho hắn chút đường sống nào?
Không dễ gì Nhất Trần mới đáp ứng lời cầu hôn của hắn, sáng nay hắn vừa xem bản thiết kế hôn lễ của họ, hắn thật vất vả mới nhìn đến ít lửa hy vọng, bà đã thình lình nhảy ra bóp tắt ngọn lửa nhỏ yếu này.
Ban đầu Thời Diệc Nam không muốn hận Diệp Uyển Hương, hắn muốn coi thường bà, giống như bà chỉ là một người qua đường xa lạ. Nhưng giờ đây hắn vô cùng căm ghét người phụ nữ này.