Tất Cả Đàn Ông Trên Thế Giới Này Đều Giống Người Yêu Cũ Của Tôi

Chương 65: Chương 65




Diệp Uyển Hương không thể phủ nhận rằng, khi Bạch Nhất Trần nói ra câu kia, quả thật trái tim bà run lên một chút —— đó là một loại cảm xúc bà đã rất lâu chưa từng có, sợ hãi.

Có lẽ dưới đáy lòng bà vẫn lưu luyến đứa con trai này, dù sao huyết thống cũng là ràng buộc thân thiết nhất trên thế giới. Người yêu nhau còn có thể nói bỏ là bỏ, nhưng huyết thống không phải nói dứt là dứt được.

Song cảm xúc này chỉ thoáng qua giây lát rồi biến mất, Diệp Uyển Hương lại càng tức giận hơn, tức giận với sự khinh thường và kiêu căng của Bạch Nhất Trần. Bà ta cũng có chút vui sướng, vui sướng khi cuối cùng đã bắt được nhược điểm của anh.

DIệp Uyển Hương vẫn cảm thấy Thời Diệc Nam si mê Bạch Nhất Trần chẳng qua là do anh có thể giả bộ dịu dàng thâm tình, còn có thể tự sát vì hắn, nhưng thế gọi là tự sát ư? Anh làm tất cả mọi thứ chỉ bởi bây giờ Thời Diệc Nam có tiền, bà cần để Thời Diệc Nam biết Bạch Nhất Trần vốn không yêu hắn thật lòng.

Diệp Uyển Hương mở cửa, muốn gọi Thời Diệc Nam tới nghe đoạn ghi âm của bà, xem Bạch Nhất Trần đã nói những điều gì, kết quả bà vừa kéo cửa ra đã thấy Thời Diệc Nam bình tĩnh đứng bên ngoài.

Hẳn là hắn thật sự nghe lời Bạch Nhất Trần, đi tìm chủ quán trà lấy đá lạnh xoa mặt, dấu tay trên mặt đã không còn rõ nữa, cũng không biết hắn đã đứng ngoài cửa bao lâu, có nghe được cuộc đối thoại của bọn họ không.

“Con về rồi à? Đúng lúc quá, con mau tới nghe xem kẻ này đã nói những thứ gì —— “

Diệp Uyển Hương vươn tay muốn kéo tay Thời Diệc Nam, nhưng hắn hơi nghiêng người tránh bà đụng vào, thản nhiên đáp: “Tôi đã nghe thấy.”

Thời Diệc Nam lách qua Diệp Uyển Hương, lập tức bước đến cạnh Bạch Nhất Trần rồi nắm tay anh, nở nụ cười nhạt và thấp giọng nói: “Anh xoa mặt rồi, chúng ta đi thôi.”

Diệp Uyển Hương hoàn toàn không dám tin khi chứng kiến biểu hiện của Thời Diệc Nam: “Con đã nghe được?”

“Con có nghe đầy đủ không? Mẹ có bản ghi âm, con nghe —— “

“Tôi không muốn nghe.” Thời Diệc Nam ngắt lời bà, lạnh lùng nói, “Trước đây tôi đã bảo bà rồi, Nhất Trần thích tiền của tôi, dù có dùng tất cả tiền của tôi để nhóm lửa thì miễn em ấy vui là tôi cũng sẽ vui.”

“Nói như vậy...” Diệp Uyển Hương tức đến nỗi tay đang run lẩy bẩy, “Con thật sự chuyển hết toàn bộ cổ phần công ty cho cậu ta?”

Thời Diệc Nam thừa nhận: “Phải.”

Diệp Uyển Hương nhất thời không tiếp nhận được thông tin này, bà hít một hơi khí lạnh, cơ thể loạng choạng như muốn ngã sấp xuống, nhưng Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam đều không định đỡ lấy, chỉ có Giang Ân Thục đang đứng cạnh bà thấy thế bèn vội đìu bà ta: “Bác ơi, bác không sao chứ?”

“Thời Diệc Nam... mày điên rồi à?” Diệp Uyển Hương ôm ngực, gần như không nói thành tiếng, “Sao mày ti tiện thế hả! Rõ ràng cậu ta đã không yêu mày, mày còn nghe lời cậu ta như con chó!”

“Nhất Trần, chúng ta đi thôi.” Thời Diệc Nam không muốn tiếp tục ở đây nữa. Trước khi ra ngoài hắn bỗng nghĩ đến gì đó, quay đầu bảo Giang Ân Thục, “Giang tiểu thư, đoạn ghi âm của cô tốt nhất cũng nên xóa đi. Người bạn trai không biết thứ mấy của cô đang làm ở chỗ tôi, trên tay anh ta hẳn là có không ít ảnh chụp của cô đấy.”

“Cháu cũng đang ghi âm?” Diệp Uyển Hương nghe thấy Thời Diệc Nam nói vậy thì lập tức quay sang Giang Ân Thục, giọng điệu không thân thiện lắm, “Cháu ghi âm là định làm gì?”

Giang Ân Thục tốt bụng giúp đỡ bà một phen, bây giờ lại bị chỉ trích ngược, nghĩ thấy Diệp Uyển Hương cũng không còn giá trị lợi dụng nên cô ta dứt khoát khoanh tay nói: “Làm sao? Không phải là bà đã thật sự cho rằng tôi muốn gả cho con bà đấy chứ? Đừng đùa, có bà thì tôi thà gả cho chó cũng không gả cho Thời Diệc Nam.”

Đương nhiên Diệp Uyển Hương không ngốc đến vậy, thế lực của Giang Ân Thục quá mạnh, không dễ khống chế. Hôm nay bà móc nối với Giang Ân Thục chẳng qua là để kích thích Bạch Nhất Trần, muốn anh nói thật thôi. Dù Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam chia tay, bà cũng tuyệt đối không đồng ý người phụ nữ này vào cửa. Kết quả hiện tại bà bị Giang Ân Thục vạch mặt trào phúng. Diệp Uyển Hương đâu thể nuốt được cơn giận này? Bà tức khắc ra vẻ muốn tát Giang Ân Thục, còn mắng: “Cô cho rằng cô đang tính toán gì? Lẳng lơ thành thế này, toàn bộ Nam Thành có đàn ông nào chưa lên giường với cô? Một con gà(1) còn muốn vào Thời gia của tôi?!”

(1) Gà: tiếng lóng chỉ gái điếm.

“Bà nói cái gì?!” Giang Ân Thục bị đẩy làm eo đập phải bàn trà, lại bị Diệp Uyển Hương mắng. Tính cách cô ta không tốt hơn bà mấy, thế là hai người phụ nữ bắt đầu đánh chửi nhau.

Thời Diệc Nam không muốn xem hai người họ chó cắn chó, chỉ cầm tay Bạch Nhất Trần rời khỏi quán trà, kết quả vừa ra khỏi cửa Bạch Nhất Trần đã nở nụ cười, nói với hắn: “Trước kia bà từng mắng em là con vịt(2). Nếu anh thật sự cưới Giang Ân Thục thì có phải là anh lấy cả gà vịt vào cửa không?”

(2) Vịt: tiếng lóng chỉ trai bao, MB.

Thời Diệc Nam đột ngột dừng lại, ngữ khí nghiêm khắc: “Đừng nói mình như thế!”

Bạch Nhất Trần cũng dừng theo, ngước mắt thản nhiên nhìn hắn.

Thời Diệc Nam nhắm chặt mắt, khàn giọng áy náy: “Xin lỗi... Ngữ khí của anh không tốt lắm.”

Rõ ràng lúc Bạch Nhất Trần tát hắn, hắn không giận. Lúc đứng ngoài phòng nghe Bạch Nhất Trần nói với Diệp Uyển Hương những lời kia, hắn cũng không giận. Nhưng hiện giờ nghe thấy Bạch Nhất Trần tự hạ thấp bản thân, không hiểu sao hắn lại bực bội khó hiểu. Vừa giận dữ vừa khó chịu, vì Bạch Nhất Trần không nên như vậy —— khi nói chuyện trong bông có kim ngầm hại người, mà hắn lại hết lần này đến lần khác biến Bạch Nhất Trần thành người như thế.

Nhưng nghĩ đến câu nói cuối cùng của Bạch Nhất Trần cho Diệp Uyển Hương, Thời Diệc Nam vẫn không kìm được hỏi một câu: “Nhất Trần... Có phải em thật sự rất hận Diệp Uyển Hương không?”

Bạch Nhất Trần không trả lời vấn đề của Thời Diệc Nam, chỉ hỏi hắn: “Có phải là anh giảm tiền sinh hoạt hàng tháng của Diệp Uyển Hương xuống năm nghìn không?”

“Phải.” Thời Diệc Nam đáp, vậy cũng coi như hắn thừa nhận mình đã biết Diệp Uyển Hương từng gây ra những việc đó, dù sao con số năm nghìn với hai người bọn họ đều có ý nghĩa đặc biệt.

“Năm nghìn, ít vậy à, chắc bà ta giận lắm.” Bạch Nhất Trần suy nghĩ, mức tiền này với Diệp Uyển Hương sợ là còn chưa đủ tiêu một ngày.

“Không ít.” Thời Diệc Nam nói, “Vời người bình thường mà nói, đã là rất nhiều.”

“Anh bắt đầu làm thế từ lúc nào?”

“Tháng trước.”

Bạch Nhất Trần nhìn Thời Diệc Nam, hơi nhếch môi rũ mắt nói: “Diệc Nam, anh biết không, vào thời điểm khó khăn nhất, em không có công việc, không có tiền tiết kiệm, mỗi ngày chỉ có thể mua mì ăn liền loại rẻ nhất để ăn. Vì bảo đảm dinh dưỡng đầy đủ, em còn phải bỏ số tiền lớn mua hai túi mầm đậu, nấu chín nêm muối rồi trực tiếp ăn luôn. Trong quãng thời gian đó, em còn gửi năm nghìn đồng cho Dương Hiếu Hòa hàng tháng, vì đó là việc em đã đồng ý với lão ta.”

“Mà tất cả mọi thứ —— đều là chuyện xảy ra sau khi anh đáp ứng “yêu cầu” của Diệp Uyển Hương mà bỏ rơi em.” Bạch Nhất Trần hỏi hắn, thanh âm thực bình tĩnh, bên trong không hề có một chút cảm xúc lên xuống nào, “Anh cảm thấy em có nên hận bà ta hay không?”

Thời Diệc Nam há miệng, bờ môi hơi run rẩy, dường như muốn nói xin lỗi, rồi lại không thốt thành lời.

Vì lời xin lỗi muộn màng vĩnh viễn là vô dụng nhất.

Bây giờ hắn chỉ cho Diệp Uyển Hương năm nghìn mỗi tháng, trông như nắm được nhược điểm của bà.ta. Quả thật bà ta sốt ruột giậm chân, cũng để bà ta chịu trừng phạt, nhưng bất luận là với Diệp Uyển Hương hay hắn, “trừng phạt” này chẳng giải quyết được vấn đề gì.

“Em thật sự rất hận Diệp Uyển Hương, em không thể nào không hận bà ta.” Bạch Nhất Trần dứt khoát thừa nhận, “Em vô cùng hận bà ta, thậm chí còn hận hơn Dương Hiếu Hòa, vì...”

“...Bà ta từng để anh rời khỏi em.” Ở câu nói sau cùng, giọng Bạch Nhất Trần đượm chút tủi thân.

“Anh...” Thời Diệc Nam vô thức há mồm, ngập ngừng hồi lâu vẫn không biết nên giải thích cho mình thế nào.

Bạch Nhất Trần cũng không muốn nghe bất kỳ lý do gì của Thời Diệc Nam. Vẻ mặt anh không cảm xúc, đáy mắt lại ẩn giấu sóng ngầm mãnh liệt. Mà anh cứ thế ngửa mặt, ánh mắt đó chạy thẳng vào trong mắt Thời Diệc Nam: “Lần trước anh xin lỗi em, nói sở dĩ anh chia tay là do Diệp Uyển Hương yêu cầu, anh không có lựa chọn nào khác. Em cũng tin anh thật sự không có. Dù anh không nói cho em, em cũng biết nhất định anh đã cảnh cáo Diệp Uyển Hương, bảo bà ta đừng tới gây sự với em.”

Hầu kết Thời Diệc Nam trượt lên xuống, không nói gì.

Nên Bạch Nhất Trần lại hỏi một câu: “Có phải không?”

Thời Diệc Nam trả lời ngay lập tức: “Phải.”

“Anh lại có thể cảm thấy... Không, anh đang lừa mình dối người, cảm thấy Diệp Uyển Hương sẽ nghe lời mình.” Bạch Nhất Trần nghe vậy bật cười, “Em thà anh chưa từng nói với bà ta những câu này.”

“Em hy vọng anh thật sự muốn chia tay với em, không dây dưa lằng nhằng, không vương vấn chẳng dứt, không có bất kỳ tình cảm lưu luyến, cũng không cần quan tâm sau khi mình đi Diệp Uyển Hương sẽ làm gì với em, như vậy ——” Bạch Nhất Trần khẽ ngừng, nụ cười trên mặt trở nên bi ai, “Ít nhất em có thể tự bảo mình rằng, anh cố ý không quan tâm em, em cũng không cần lừa gạt mình mỗi ngày nữa. Anh không trở lại giúp em cứu em vì anh chẳng biết gì cả, mà không phải vì anh không muốn biết.”

Tháng trước Thời Diệc Nam mới bắt đầu làm thế, nó có nghĩa là gì?

Nghĩa là sau khi trở về hắn cũng không biết những việc từng xảy ra này, có thể yên tâm thoải mái ở bên anh, mãi tận lúc Diệp Uyển Hương bại lộ, hắn mới hành động như vậy, thử mất bò rồi lo làm chuồng.

Điều này cũng đủ để chứng minh, sau khi rời khỏi, Thời Diệc Nam thật sự cố tình không thăm hỏi tin tức liên quan tới anh, hy vọng có thể không biết gì hết, không cần chịu đựng bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Nhưng Thời Diệc Nam không dám mở miệng nói việc này, không dám cho anh biết, anh sẽ thật sự chẳng hiểu gì, chẳng biết gì hay sao?

“Anh nói anh yêu em, vậy tại sao anh không hề biết gì cả?” Bạch Nhất Trần hỏi hắn.

Thời Diệc Nam đứng đơ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, bàn tay buông thõng bên người run nhẹ. Câu chất vấn của Bạch Nhất Trần khiến hắn chực chờ trước bờ vực sụp đổ và điên cuồng. Trong khoảnh khắc, Thời Diệc Nam đã hiểu mình sắp điên rồi. Hắn hoàn toàn không thể suy nghĩ, cũng không sắp xếp được câu từ để nói ra. Hắn chỉ vô lực và tuyệt vọng, dường như hắn cố bù lại thế nào cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Giống như thòi gian trôi qua không thể trở lại, sinh mệnh tan biến không thể vãn hồi, hắn và Bạch Nhất Trần vĩnh viễn cũng không có khả năng quay về quá khứ.

Không thể trở về, vậy bọn họ làm sao mới có thể tiếp tục bên nhau đây.

“Anh khóc.” Bạch Nhất Trần bỗng đưa tay xoa khuôn mặt hắn.

Lúc này Thời Diệc Nam mới phát hiện không biết mình đã lại rơi lệ từ bao giờ.

“Lời của em làm anh đau lòng à?” Bạch Nhất Trần khẽ nhíu mày, dường như có chút đau thương, “Kỳ thực nói ra những lời này, em cũng thấy rất khổ sở. Nhưng anh xem, em không khóc được, vì hiện tại em đã chẳng còn thói quen khóc trước mặt anh. Có lẽ là bởi khi em muốn khóc trong lòng anh, chúng ta lại cách nhau ngàn vạn dặm xa.”

“Nhất Trần... Nhất Trần...”

Thời DIệc Nam nói không thành lời, chỉ biết đỏ mắt gọi đi gọi lại tên anh.

“Được rồi, đừng khóc.” Bạch Nhất Trần cười cười, lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho Thời Diệc Nam, “Em nói với anh những điều này là vì có lẽ em từng có quãng thời gian thật sự hận anh, em cũng muốn để anh biết thời điểm ấy em khổ sở nhường nào, nhưng bây giờ em không hận anh.”

Giọng của anh rất mềm nhẹ: “Vì em biết, không phải anh không yêu em, mà là lúc đó anh quá trẻ, không biết yêu em thế nào.”

Anh đã từng bị người khác vứt bỏ, không ai yêu, nên cũng không hiểu yêu là gì. Anh cứu chuộc em khỏi bóng tối, để báo đáp, em dạy cho anh cách yêu là như thế nào.

“Chúng ta sắp kết hôn, nên em nghĩ việc này chúng ta vẫn cần thẳng thắn sẽ tốt hơn.” Bạch Nhất Trần lau sạch mặt Thời Diệc Nam, “Giữa người yêu không nên có bất kỳ việc gì giấu giếm nhau, anh thấy đúng không?”

Không có việc gì giấu giếm nhau sao?

Thời Diệc Nam kinh ngạc nhìn Bạch Nhất Trần, im lặng vài giây, sau đó nở nụ cười gượng gạo: “Đúng. Giữa chúng ta —— không nên có việc gì giấu giếm nhau.”

“Anh mau ngẫm lại xem còn việc gì giấu em không?” Bạch Nhất Trần lại hỏi hắn, “Chúng ta đều nói ra hết những việc giấu nhau, được không?”

“Không có.” Thời Diệc Nam đáp.

Bạch Nhất Trần cười: “Thế thì tốt, em cũng không có.”

Thật sự không có ư?

Thời Diệc Nam tự hỏi mình trong lòng, cũng muốn hỏi Bạch Nhất Trần —— rõ ràng em còn chưa nói cho anh biết rằng em đã không nhận ra anh nữa. Em không nói, là lo lắng sau khi biết, anh sẽ càng áy náy càng khó chịu, hay vì em thấy không cần phải nói cho anh biết, là em không bao giờ muốn nhận ra anh.

Thời Diệc Nam cảm thấy, đáp án hẳn là vế sau.

Nhưng không sao, chỉ cần Bạch Nhất Trần vẫn muốn bên hắn là được, thế nào hắn cũng bằng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.