Editor: Hoàng Thái Tử.
Diện tích cẳng chân bị bỏng của Thẩm Hiểu Hiểu không lớn cũng không nhỏ, một mảng da trên cẳng chân bị cháy hỏng, yêu cầu phải cấy da.
Bệnh viện ở trấn nhỏ không thể làm các cuộc phẫu thuật như thế này, xử lý thủ tục một chút rồi chuyển sang thành phố N.
Nghe bác sĩ nói xong, Hoắc Thanh Huy hỏi một câu: “Dùng da tôi có được không?”
Anh vén tay áo lên, để bác sĩ thấy cánh tay của mình, trên đó có các vết sẹo nông sâu không đồng đều, Hoắc Thanh Huy lại hỏi: “Cho cô ấy dùng da này thì có quá xấu hay không?”
Bác sĩ liên tục lắc đầu, xu mặt nói nói mấy câu; tốc độ rất nhanh làm Hoắc Thanh Huy không hiểu lắm, Du Văn Ngạn phiên dịch cho anh nghe: “Bác sĩ nói chỉ có thể dùng da của mình hoặc da của người có cùng huyết thống, nếu không sẽ có phản ứng bài xích đào thải. Diện tích bị bỏng của Thẩm tiểu thư cũng không quá lớn, hoàn toàn có thể lấy da từ trên đùi để cấy ghép.”
Hoắc Thanh Huy hỏi: “Vậy có cần máu không? Tôi có cùng nhóm máu với Hiểu Hiểu, nếu không đủ thì cứ rút máu của tôi.”
...
Dưới ánh mắt kỳ quái của đám bác sĩ, Du Văn Ngạn đen mặt kéo anh đi mất.
Hoắc Thanh Huy không dám nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, anh sợ nhìn thấy vết thương của cô, cô bị gãy xương lần trước đã khiến anh khó chịu muốn chết, lúc này, Du Văn Ngạn cũng rất ăn ý không cho anh qua đó.
Tuy nói diện tích bị bỏng không quá lớn, nhưng cảnh tượng đó, anh ta nhìn thôi mà cũng có chút chịu không nổi.
Da thịt vốn dĩ trơn bóng như ngọc, giờ đây phải bôi thuốc mỡ thật dày. Thẩm Hiểu Hiểu có thể nhịn được, một câu đau cũng không rên, nhưng nước mắt vẫn cứ lạch cạch lạch cạch rớt xuống.
Thẩm Hiểu Hiểu nhờ mọi người đừng nói cho Hoắc Thanh Huy, đám người Mỹ Đại cũng gạt cô, không nói cô thật ra Hoắc Thanh Huy đã tới đây rồi.
Chuyện lần này không phải chuyện nhỏ, cần phải thông báo cho người nhà của cô, Thẩm Hiểu Hiểu lúc trước còn không đồng ý, sau đó rốt cuộc cũng khuyên được cô, có lẽ là quá đau, điện thoại một hồi, cô lập tức bật khóc.
Hoắc Thanh Huy đứng trên hành lang, im lặng đứng đó.
Một câu cũng không nói.
Điện thoại anh sắp bị Hoắc Tây Lĩnh gọi cho sắp nổ, lúc trước vẫn luôn từ chối nhận, sau khi xác nhận Thẩm Hiểu Hiểu an toàn, anh mới ấn nút nhận cuộc gọi.
“Ai cho anh lá gan đó?” Hoắc Tây Lĩnh mắng anh, “Nhiều cổ đông như vậy đều bị anh ném ở đó, ông đây năm đó cũng không dám chơi lớn như anh đâu, mặt của thằng nhóc anh cũng lớn lắm đấy!”
Đại khái là khó thở, ông ta lăn qua lộn lại mắng. Hoắc Thanh Huy im lặng nghe, lần này đúng thật là anh làm không đúng, nhưng anh không hối hận.
Rốt cuộc, Hoắc Tây Lĩnh cũng chịu nói đến trọng điểm: “Lần này, con lại vì Thẩm Hiểu Hiểu kia?”
Hoắc Thanh Huy cam chịu.
“Con nói đi La Ngọc Ngọc rốt cuộc kém cô ta chỗ nào? Là vẻ đẹp, hay là gia thế? La Ngọc Ngọc giờ cũng vào giới giải trí, danh khí không hề kém hơn Thẩm Hiểu Hiểu, sao con cứ...”
“Ba,“ Hoắc Thanh Huy nói, “Con chỉ muốn cưới Thẩm Hiểu Hiểu.”
Hô hấp Hoắc Tây Lĩnh cứng lại.
Từ khi Hoắc Thanh Huy về nhà, anh chưa từng gọi ông ta một tiếng ba.
Hôm nay anh rốt cuộc chịu thua, vẫn là vì cô gái Thẩm Hiểu Hiểu kia.
“Tôi chưa từng cầu xin ông cái gì, hôm nay tôi cầu xin ông, lúc này đây, đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi nữa,“ Hoắc Thanh Huy nói, “Chủ tịch Anh Ngu, tôi cũng không muốn làm. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh Hiểu Hiểu, chờ cô ấy.”
Hoắc Tây Lĩnh nhạy bén phát hiện lời anh nói không thích hợp: “Thẩm Hiểu Hiểu có suy nghĩ gì?”
Nghe ý tứ này của Hoắc Thanh Huy, Thẩm Hiểu Hiểu hình như cũng không vừa ý với anh lắm.
Hoắc Thanh Huy nhỏ giọng nói: “Nếu như sau này cô ấy gật đầu đồng ý gả cho tôi, đó là may mắn. Còn nếu cô ấy gả cho người khác, tôi cũng sẽ bên cạnh... Chỉ cần cô ấy yêu cầu.”
Hoắc Tây Lĩnh đau đầu một trận.
Ông ta có hai thằng con, con cả quá chung tình, còn thằng hai thì quá lăng nhăng... Nếu hai đứa có thể trung hòa một chút là tốt rồi.
Ông ta bỗng nhiên nhớ tới mẹ của Hoắc Thanh Huy, năm đó hai nhà không đồng ý cuộc hôn nhân này, bà ấy thậm chí còn chống đối bằng cách tuyệt thực.
Lúc trước bà ấy nói: “Trong lòng con chỉ có một mình anh ấy, sẽ không có người thứ hai.”
Bà ấy thật sự làm được như những gì mình nói, từ đầu đến cuối, chỉ ở bên cạnh một mình ông ta.
Còn Hoắc Tây Lĩnh?
Sau khi vợ chết được hai năm, ông ta kết hôn với Tống Cầm.
Nghĩ tới một ít chuyện cũ, nội tâm Hoắc Tây Lĩnh bỗng nhiên sinh ra không ít cảm giác tội lỗi.
“... Tùy con,“ Hoắc Tây Lĩnh vô lực nói, “Sau này đừng nhắc lại những lời này. Hiện giờ nếu ba đã giao Anh Ngu cho con, con phải quản lý cho tốt, đừng để người ngoài nhìn vào nhà chúng ta chê cười.”
“... Cảm ơn.”
Hoắc Thanh Huy quay đầu lại, thấy Du Văn Ngạn đứng đó.
Trong tay anh ta cầm một cây thuốc lá, một bộ dáng muốn đốt nhưng lại không đốt.
Hoắc Thanh Huy nói: “Đây không phải chỗ hút thuốc.”
“Tôi biết,“ Du Văn Ngạn cười, “Thanh Hi gọi điện thoại oán giận một trận, nói người anh trai này ném một đống rắc rối để cho anh ta xử lý.”
Hoắc Thanh Huy lại im lặng.
“Nghe nói tiệc đính hôn của anh ta và Bùi tiểu thư bị hủy bỏ?” Du Văn Ngạn hỏi, “Trong khoảng thời gian tôi không có trong nước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không có gì,“ Hoắc Thanh Huy nhàn nhạt nói, “Bùi tiểu thư và bạn trai cũ hẹn nhau tâm sự vô tình bị bắt gặp thôi.”
Du Văn Ngạn chậc một tiếng: “Lão già nhà cậu ánh mắt nhìn người thật kém.”
Trước tiên không nói tới Bùi Nhã Nhàn, Hoắc Tây Lĩnh chọn cái cô La Ngọc Ngọc kia cho Hoắc Thanh Huy, trước mặt người lớn thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng trong giới, ai chẳng biết cô ta khó ở khó hầu hạ.
Nói sửa kịch bản là phải sửa kịch bản.
Không sửa? Được thôi, vậy cô ta nói ba mình rút đầu tư, không quay nữa.
Tùy hứng tới cực điểm.
Trong mắt Du Văn Ngạn, Hoắc Thanh Huy thoát khỏi người đàn bà đó, thật là một chuyện đáng để vui mừng.
Hoắc Thanh Huy không nói chuyện, đôi mắt anh nhìn về phía phòng bệnh của Thẩm Hiểu Hiểu.
Anh không dám đi vào.
Thẩm Hiểu Hiểu không biết là anh tới, cũng không hi vọng anh tới đây.
Qua sự “chỉ dạy” của Hoắc Thanh Hi, Hoắc Thanh Huy phát hiện, bản thân mình đối xử tốt với cô, với cô nó trở thành một loại gánh nặng, một loại áp lực.
Anh chỉ dám ở bên ngoài, chờ cô làm xong phẫu thuật cấy da, sau đó giả bộ “lơ đãng” tới đây thăm.
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN NHÀ HOA TỬU LÂU, AI ĂN CẮP LÀ ĐỒ CON CHÓ!!!
Lúc cô bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Hoắc Thanh Huy vẫn đứng trên hành lang, đứng đến tận khuya.
Ba mẹ Thẩm Hiểu Hiểu rạng sáng thứ hai mới chạy tới nơi, Hoắc Thanh Huy đứng ngoài phòng bệnh gặp được bọn họ.
Ba Thẩm Hiểu Hiểu hình như mập ra, béo hơn vài vòng, mà mẹ cô vẫn vậy, gầy gầy, dịu dàng đằm thắm.
Rốt cuộc Hoắc Thanh Huy thường qua nhà bà, mẹ Thẩm chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra Hoắc Thanh Huy, kinh ngạc hỏi: “Thanh Huy? Sao con cũng ở đây? Cũng tới thăm Tiểu Liễu nhà bác?”
Hoắc Thanh Huy muốn tránh cũng không kịp. Anh đi lên, mỉm cười nói: “Cháu nghe nói Tiểu Liễu bị thương nên lại đây thăm cô ấy.”
Mẹ Thẩm trong lòng nhớ thương con gái, gật đầu với anh, sau đó vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thẩm Hiểu Hiểu nằm trên giường bệnh, che miệng lập tức bật khóc: “Tiểu Liễu, con gái ngoan của mẹ...”
Thẩm Liễu nhìn thấy bà đến cũng khóc, hai mẹ con ôm nhau khóc thành một đống.
Ba Thẩm nhìn thôi cũng đau lòng, nói: “Con gái ngoan, sau này đừng làm minh tinh nữa, đừng đóng phim nữa. Con nhìn con gầy thành dáng vẻ gì rồi. Ngoan ngoãn về nhà, có ba nuôi, được không?”
Thẩm Hiểu Hiểu khóc thút tha thút thít, nghe vậy, vẫn lắc đầu: “Không, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, hơn nữa, con còn ký hợp đồng nữa mà...”
“Hợp đồng cái rắm!” Ba Thẩm vỗ đùi nói, “Bọn họ muốn bao nhiêu tiền, chúng ta trả. Ông chủ lòng dạ hiểm độc của con là Hoàng Thế Nhân à? Nhìn con gái của ba mệt mỏi kìa, mặt cũng không còn thịt nữa...”
*Bạch Mao Nữ là một câu chuyện rất quen thuộc với nhiều người Trung Quốc và Hoa Kiều trên toàn thế giới, nói về cô gái tên Hỉ Nhi và người yêu là Đại Xuân làm việc cho địa chủ Hoàng Thế Nhân – một địa chủ giàu có và gian ác. Có nhiều người gặp áp lực quá lớn trong công việc hay gọi đùa ông chủ của mình là “Hoàng Thế Nhân”, để ẩn dụ về sự “chèn ép”, “bóc lột“.
Ông chủ lòng dạ hiểm độc Hoắc Thanh Huy yên lặng đưa khăn giấy cho mẹ Thẩm và Thẩm Hiểu Hiểu.
Thẩm Hiểu Hiểu sưng mắt nhìn anh, trợn mắt há hốc mồm: “Sao anh lại ở đây? Đến đây lúc nào?”
Mẹ Thẩm lấy khăn giấy lau nước mắt, nói: “Vừa mới nãy, chúng ta đụng Hoắc Thanh Huy ở cửa, nên cùng nhau vào đây... Đúng rồi, Thanh Huy, giờ cháu đang làm việc ở đâu? Thành phố N à?”
Hoắc Thanh Huy lắc đầu: “Trong nước ạ, lần này đúng lúc đi công tác ở thành phố N.”
Mẹ Thẩm nói: “Hiện giờ cháu cũng có tiền đồ cho riêng mình rồi, ngày lễ ngày tết, nhớ về nhìn ba cháu một cái. Tuy rằng trước kia... Ai, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, bỏ không được.”
Hoắc Thanh Huy nói được.
Đôi mắt Thẩm Hiểu Hiểu sưng lên, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt anh cụp xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo.
Mọi người đã lâu không gặp, chờ tới khi Thẩm Hiểu Hiểu ngừng khóc, bắt đầu nói về những điều thú vị khi quay phim, vất vả lắm mới dỗ được hai người vui vẻ lên một chút, ba Thẩm đột nhiên hỏi một câu: “Tiểu Liễu, con hiện giờ có bạn trai không?”
Thẩm Hiểu Hiểu lắc đầu: “Sao vậy ba?”
“Có phải là công ty các con có yêu cầu như vậy không?”
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn vào mắt Hoắc Thanh Huy, cẩn thận trả lời: “Hẳn là không có đâu.”
Ba Thẩm sắc mặt không mấy tốt đẹp: “Mấy ngày nay, ba nghe một chút lời đồn đãi không tốt... Về con.”