Editor: Hoàng Thái Tử.
Dọc theo đường đi, Chu Thục Sơn cũng không rảnh rỗi, nói cho Thẩm Hiểu Hiểu hết những chuyện mà mình đã nghe ngóng được.
Biên kịch tên là Vạn An, bút danh là An Tĩnh. Theo như đánh giá người ta nói, tính cách kì quặc, không thích chụp ảnh, không thích nói chuyện.
《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》là truyện mà mảng nữ mà anh ta viết, cũng là tác phẩm duy nhất.
Lúc trước khi sách trở nên nổi tiếng, đã từng có lời đồn nói đây là một tay bút nữ, người up tin nóng còn có cả ảnh chụp, là một cô gái tóc ngắn nhu nhược yểu điệu, nói là có mũi có mắt.
An Tĩnh không mở Weibo, cũng không làm sáng tỏ, nhưng biên tập của anh ta đã ra mặt bác bỏ tin đồn, nói An Tĩnh là một người đàn ông hàng thật giá thật.
Hiện tại, người đàn ông hàng thật giá thật này lại đang mở đôi mắt to tròn ướt dầm dề tràn đầy vô tội nhìn Thẩm Hiểu Hiểu.
Âm thanh của anh ta như thiếu niên chưa qua thời kỳ vỡ giọng, mang theo chút khàn khàn, lại có một chút trong trẻo: “Cô có muốn uống cà phê không? Bỏ đường vào không?”
Thẩm Hiểu Hiểu cười nói: “Vậy làm phiền anh, không thêm đường, cảm ơn.”
Vạn An vẫy tay, người giúp việc Philippine đã đi tới. Vạn An dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với cô ta, người giúp việc Philippine gật đầu, xoay người rời đi.
Khi cô ta quay trở lại, trong cái khay, ngoại trừ hai ly cà phê còn có thêm một đĩa Macaron, một đĩa dưa vàng cắt thành miếng nhỏ, ở trên được rưới thêm mật ong vàng óng.
Cô ta nhẹ nhàng để đồ lên bàn, Thẩm Hiểu Hiểu nói cảm ơn với cô ta.
Người giúp việc Philippine hình như không hiểu tiếng Trung, mở to hai mắt, vẻ mặt không biết phải làm sao, đứng tại chỗ, kinh hoảng nhìn Thẩm Hiểu Hiểu.
Thẩm Hiểu Hiểu nói tiếng Anh lại thêm một lần, cô ta vội vàng xua tay, xoay người ra cửa, thuận tay đóng cửa lại.
Chu Thục Sơn bị mời đến thư phòng, hiện giờ trong phòng khách chỉ còn hai người Vạn An và Thẩm Hiểu Hiểu.
Trong góc nhà hình như còn đốt đèn xông tinh dầu, mùi hương nồng đậm, Thẩm Hiểu Hiểu ngửi thấy, có chút không thoải mái.
Vạn An nhẹ giọng hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“21.”
“Ồ.”
Cuộc đối thoại ngắn ngọn tới đây là kết thúc, Vạn An khép mắt, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt vuốt ve ly sứ.
Ngoại trừ vài lần nhìn Thẩm Hiểu Hiểu vừa nãy, tầm mắt Vạn An chưa từng rơi xuống người Thẩm Hiểu Hiểu thêm lần nào nữa.
Thẩm Hiểu Hiểu cũng không rõ lắm anh ta có ý tứ gì, vừa lòng hay không đây?
Nhưng vẻ ngoài của Vạn An thật sự nằm ngoài dự đoán của Thẩm Hiểu Hiểu, anh ta rõ ràng vẫn có dáng vẻ một thiếu niên, đôi mắt như nai con, đơn thuần vô hại.
“Tôi thấy các cô làm việc có chút bắt nạt người khác,“ Trong tay Vạn An cầm một cái muỗng sứ nhỏ, khuấy khuấy cái ly, âm thanh có chút ủy khuất: “Đã bàn bạc xong rồi, đột nhiên lại thay đổi người, cũng không thèm tới đây thông báo một tiếng, chuyện này là sao?”
Thẩm Hiểu Hiểu nói: “Xin lỗi.”
Cô không nghĩ tới thiếu niên trước mắt cứ thế mà nói thẳng hết ra, nhất thời không tìm thấy lý do giải thích, chỉ có thể xin lỗi.
Vạn An để chân trần, trên người mặc áo ngủ lỏng lẻo, cả người đều cuộn trên sô pha.
Anh ta nhìn Thẩm Hiểu Hiểu một cái, lại chuyển tầm mắt qua đĩa Macaron kia, duỗi tay cầm một cái, nhét vào trong miệng.
Thức ăn rơi trên người, anh ta cũng không quan tâm xíu nào. Vẻ bề ngoài nhu nhược của anh ta hoàn toàn không phù hợp với tướng ăn này, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu nhìn lại không thấy có miếng thô tục nào.
Đại khái chắc là do vẻ bề ngoài mảnh khảnh quá, nên che dấu khá tốt.
Macaron cực kì ngọt, Thẩm Hiểu Hiểu không phải là người thích ăn đồ ngọt, chạm qua một lần lập tức *kính nhi viễn chi, mà Vạn An lại ăn rất vui vẻ, giống như đó là mỹ vị trên thế gian.
*kính nhi viễn chi: là thành ngữ tiếng Việt có gốc từ thành ngữ “敬而遠之”(kính nhi viễn chi) trong tiếng Trung. thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Thật vất vả ăn xong đĩa Macaron, anh ta vỗ vỗ tay, thuận tay cầm lấy cái khăn lụa trên bàn, tỉ mỉ lau lau ngón tay.
“Nói một câu thật tình thì, tôi không quá hài lòng với cô lắm,“ Vạn An lau khô ngón tay, nghiêng đầu nhìn cô, “Dáng người cô không tốt, ngực quá nhỏ.”
“... Tôi có thể độn lên,“ Mặt Thẩm Hiểu Hiểu không hề đổi sắc, “Quay phim cổ trang, nhìn không ra đâu.”
Vạn An cắn môi dưới, lộ ra một chiếc răng trắng tinh: “Vóc dáng cô quá lùn.”
Thẩm Hiểu Hiểu cười, diện mạo cô vốn dĩ rất xinh đẹp, nhưng lại không có tính công kích, cười như thế này, tươi đẹp mà dịu dàng, giống như đóa hoa nở rộ ngày hè.
“Đêm qua tôi đã xem qua sách của anh,“ Thẩm Hiểu Hiểu nói, “Trong sách của anh có ghi “Nàng đứng bên cạnh Lê Đằng, chỉ mới cao mấp mé bờ vai hắn, khi ngẩng đầu lên cực kì dịu dàng“.”
Cô nói câu này, từ đầu tới cuối ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt: “Tôi đã gặp nam chính An Tân Tri, nhìn đại khái cao cỡ 1m85, tôi cao chuẩn 1m65, đứng trước mặt anh ta, dư dả tới bả vai luôn, anh nói tôi lùn chỗ nào?”
Vạn An không nghĩ tới cô đã đọc quyển sách của anh ta cẩn thận như vậy, trong lúc nhất thời vốn từ trong đầu anh ta bay sạch hết.
Sau một lúc lâu sửng sốt, sắc mặt anh ta mới đen xuống, nói: “Dù sao thì tôi cũng không muốn để cô diễn.”
Lời này có chút gây rối vô cớ.
Vạn An uống một ngụm cà phê, cau mày thả thêm hai viên đường vào, khuấy khuấy.
“Chiều nay tôi sẽ gọi điện cho đạo diễn Ứng, nếu như cô diễn, tôi sẽ ngừng hợp tác.”
“Vậy cậu muốn cho ai diễn?”
Đột ngột truyền đến một âm thanh lạnh lùng, hai người đồng thời ngơ ngẩn.
Cửa phòng khách mở ra, Hoắc Thanh Huy bước nhanh tới.
Hôm nay anh vẫn mặc bộ tây trang giày da bất biến đó, tóc chải không chút cẩu thả, trên mặt vẫn là nụ cười hờ hững có như không.
Đi đến trước mặt Vạn An, Hoắc Thanh Huy nhìn từ trên cao xuống: “Không muốn để cô ấy diễn, cậu phải lấy cho tôi một lý do khiến tôi tin phục.”
Vạn An nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Kỹ thuật diễn cô ta không tốt.”
“Kỹ thuật diễn không tốt?”
Hoắc Thanh Huy lặp lại năm chữ này, cười lạnh nhìn anh ta: “Vậy cậu cảm thấy kỹ thuật diễn của Đinh Thính Xuân có thể hơn cô ấy à? Cậu đã xem qua phim của cô ấy chưa? Chưa xem thì đừng có mở mồm cho cô ấy một cái nhận xét khắm như vậy, Vạn An, cậu cảm thấy cậu làm vậy đúng không?”
“Dù sao thì tôi không muốn một kẻ đi cửa sau tới diễn phim truyền hình của tôi!”
Vạn An bị câu hỏi anh đặt ra làm cho bực bội, nhảy từ sô pha lên, nâng cao âm thanh quặc lại: “Đừng tưởng rằng chú ỷ vào thân phận chú nhỏ của tôi mà có thể áp chế tôi!”
Hoắc Thanh Huy nhíu mày, anh cực kì đau đầu với thằng cháu trai họ ngoại này.
Xoay người lại, anh nửa ngồi xổm trước mặt Thẩm Hiểu Hiểu, nhìn cô không chớp mắt, dịu dàng nói: “Chuyện này em hẳn phải nói với tôi sớm hơn, không cần phải tự mình lại đây.”
Vạn An đứng phía sau la làng: “Hoắc Thanh Huy, chú có hiểu rõ ràng tình huống không vậy? Tôi mới là biên kịch! Tôi có quyền lựa chọn vai chính!”
Hoắc Thanh Huy quay đầu nhìn anh ta, nháy mắt mặt lạnh xuống, ý cười nơi đáy mắt cũng không thấy nữa, làm gì còn dáng vẻ tình nồng ý mật với Thẩm Hiểu Hiểu nữa.
“Cậu có quyền lựa chọn vai chính,“ anh nói, “Nhưng đừng có tùy hứng như vậy. Đinh Thính Xuân và Hiểu Hiểu ai thích hợp với nhân vật này hơn, trong lòng cậu rõ ràng. Đừng vì giận dỗi với tôi mà quyết định một cách tùy tiện như vậy.”
“Lúc tôi chọn Đinh Thính Xuân chú cũng đâu nói với tôi là sẽ có những người khác, hiện tại lại nói như thế này,“ Giọng điệu Vạn An không còn cứng rắn nữa, nhưng vẫn cực kì khó chịu, “Chú biết tôi ghét nhất là người lấy việc công làm việc riêng.”
“Tôi chỉ đang nâng đỡ người mới trong công ty thôi.”
Hoắc Thanh Huy sửa lại đúng lời anh ta, thấy anh ta đã hòa hoãn rồi, âm thanh nói chuyện cũng không còn lạnh lẽo nữa.
Vạn An nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường nhìn còn biết.”
Hoắc Thanh Huy không hề để ý tới anh ta, hỏi Thẩm Hiểu Hiểu: “Em có đói bụng không, giữa trưa rồi, em muốn ăn cái gì? Tôi nhớ trước đây em rất thích ăn cay, Vạn An có một đầu bếp làm món cay Tứ Xuyên rất ngon, em có muốn để hắn làm cho em ăn không?”
“Này này này,“ Vạn An đứng đằng sau la ó, “Đầu bếp Liêu là đầu bếp riêng của tôi, không nấu cơm cho người ngoài... Tôi còn chưa đồng ý để cô ta diễn đâu, chú đừng có đánh trống lảng!”
“Nếu cậu không phục, vậy thì ngày mai mời Đinh Thính Xuân và Hiểu Hiểu diễn thử một đoạn thế nào?” Hoắc Thanh Huy hỏi anh ta, “Vì để cho công bằng, tôi cũng sẽ mời đạo diễn Ứng tới đây, ba người chúng ta cùng nhau bỏ phiếu, thế nào?”
“Như vậy không công bằng,“ Vạn An bất mãn, “Chắc chắn chú sẽ bầu cho Thẩm Hiểu Hiểu, đừng cho là tôi không biết.”
“Nếu như cô ấy biểu hiện không tốt, không phải còn cậu và đạo diễn Ứng à?” Hoắc Thanh Huy nhẹ nhàng nói, “Sao nào, cậu không tin tưởng Đinh Thính Xuân thế à? Lúc nãy ai đứng trước mặt tôi dậm chân buộc tội?”
Vạn An nói: “Đối phó với tiểu nhân như chú, không thể dùng phương pháp của quân tử được.”
“Vậy chẳng lẽ cậu là quân tử?”
Hoắc Thanh Huy cười cười, tới gần cậu ta một bước: “Lúc trước Đinh Thính Xuân cho cậu chỗ tốt gì mà cậu lại chọn cô ta?”
Vạn An có chút ngại ngùng quay mặt đi: “Bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề này.”
“Tôi cũng không muốn thảo luận với cậu,“ Hoắc Thanh Huy nói nhẹ nhàng, “Chỉ là thông báo cho cậu một tiếng mà thôi.”