Editor: Hoàng Thái Tử.
Trong lúc Thẩm Hiểu Hiểu bị thương nằm viện, Chu Hà đã tới đây thăm cô hai lần.
Rốt cuộc thì phim vẫn đang trong giai đoạn quay, Chu Hà là phó đạo diễn, không có khả năng mặc kệ chuyện đoàn phim mà chạy tới đây chăm cô được.
Nhưng Thẩm Hiểu Hiểu là ân nhân cứu mạng của cô ta.
Phần da được cấy trên đùi đã biến thành màu tím, bác sĩ nói đây là tình huống bình thường, không cần lo lắng. Nhưng Chu Hà nhìn vết thương kia, đau lòng không chịu được.
Thật sự là quá mức áy náy, cô ta cũng không còn mặt mũi gặp Hoắc Thanh Huy.
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn thấy cô ta, rất vui vẻ hàn huyên với cô ta một lúc lâu.
Nguyên nhân cuộc hỏa hoạn lần này đã điều tra được, là do đường dây đã quá hạn sử dụng gây ra, phần lớn quần áo của đoàn phim bị lửa lớn làm hư hỏng, đạo diễn Nguyễn đen mặt, chỉ có thể đặt làm lại thêm lần nữa. Hiện giờ ông ta cũng bận đến mức xoay vòng vòng, chỉ có thể nhờ Chu Hà nhắn lại với Thẩm Hiểu Hiểu, để cô lo dưỡng thương thật tốt.
Kết quả thống kể của khách sạn cũng đã có, một người chết, một người bị thương, sự cố ngoài ý muốn này, bên phía khách sạn phải chịu trách nhiệm.
Trò chuyện rồi lại trò chuyện, quần quần một hồi lại vòng về Hoắc Thanh Huy.
Chu Hà nói cho cô nghe bằng một giọng điệu chê cười: “Cô không biết đâu, Hoắc Thanh Huy vừa nghe cô bị thương, lập tức ngồi máy bay từ trong nước sang đây, nếu không phải Du Văn Ngạn lôi kéo, cậu ta thiếu chút nữa nhảy qua kêu bác sĩ rút máu của mình đi...”
Tươi cười trên mặt Thẩm Hiểu Hiểu phai nhạt: “... Còn có chuyện này ư.”
“Tôi không hiểu được cô,“ Chu Hà cảm thán, “Cô phải tu bao nhiêu kiếp mới có thể gặp được người đàn ông như vậy chứ, nếu như là người khác, họ đã sớm vui đến điên nhào lên đồng ý, nhưng còn cô, ngược lại, cô còn đẩy ra ngoài.”
Đầu óc Thẩm Hiểu Hiểu càng thêm rối loạn.
Trong đầu có hai người đang đánh nhau, người thứ nhất gào “không cần vĩnh viễn dài lâu như trời đất, chỉ cần có được hạnh phúc mình muốn, dũng cảm lên“. Còn người bên kia nhút nhát sợ sệt nói “nếu bệnh của anh ấy tiến triển tốt, đến lúc đó anh ấy không thích mày nữa, mày phải làm sao đây?”
Thẩm Hiểu Hiểu bực bội xoa loạn đầu tóc, sau đó vuốt vuốt lại.
Chu Hà nhớ tới điều Hoắc Thanh Hi giao cho mình, chậm rãi nhớ lại, mở miệng: “Cô biết Hoắc Thanh Huy được ba cậu ta rước về như thế nào không?”
“... Chẳng lẽ không phải do ba anh ấy lương tâm trỗi dậy, chủ động đưa anh ấy về nhà sao?”
Thẩm Hiểu Hiểu tò mò hỏi.
“Đương nhiên không phải rồi,“ Chu Hà cười châm chọc, “Ba cậu ta không phải người tốt như vậy. Lúc Hoắc Thanh Huy vừa đến Hoắc gia, bị thương khắp cả người, gần như sắp chết mất. 'Cha nuôi' của Hoắc Thanh Huy thấy tình huống anh không ổn lắm, báo cảnh sát...”
Thẩm Hiểu Hiểu có chút ngốc: “Không phải ba nuôi anh ấy đánh?”
“Không phải,“ Chu Hà lắc đầu, “Nếu như ông ta đánh, sao ông ta còn báo cảnh sát? Đó không phải là tự chui đầu vào rọ sao?”
Cảnh sát liên lạc với cha ruột Hoắc Thanh Huy, mặt khắc đưa đứa nhỏ này đến bệnh viện, sau khi cứu về, Hoắc Thanh Huy chỉ nói là đánh nhau bình thường thôi, mà đám lưu manh bên kia, có một tên nhát gan, nhịn không được ép hỏi từ cảnh sát nên khai hết.
“Họ nói, ngày hôm đó uống quá nhiều rượu, chuẩn bị đi tìm đánh một cô gái tên Thẩm Liễu,“ Chu Hà nói chậm rãi, “Bọn họ vừa đi trên phố, vừa bàn tán xem chút nữa đánh cô ấy như thế nào, ai biết Hoắc Thanh Huy tự nhiên nhào lên, giống như nổi điên đánh nhau với bọn họ. Trong đó có một người bị thương nghiêm trọng, lỗ tai bị cắn rớt một miếng thịt.”
Thẩm Hiểu Hiểu ngây người.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng, thiếu niên gầy yếu kia nhào lên đánh nhiều người như thế nào, anh gầy như vậy, hàm răng cũng phải lấy để làm vũ khí.
“Chấn động não, gãy xương đùi,“ Chu Hà thấy biểu cảm Thẩm Hiểu Hiểu có chút buông lỏng, tiếp tục nói, “Lúc đó trời mưa to, cậu ta bị đánh ngất xỉu, đám lưu manh sợ hãi, ném một mình cậu ta lại phố, chạy trốn khắp nơi. Cậu ta cứ nằm vậy dưới mưa, tới nửa đêm. Bệnh ở đùi là do lúc đó.”
“Từ từ,“ Thẩm Hiểu Hiểu gian nan mở miệng, hỏi, “Cô có biết hôm đó là ngày bao nhiêu không?”
“Ngày mấy?” Chu Hà nghĩ nghĩ, “Thời gian cụ thể thì nhớ không rõ, hình như là giữa tháng tám.”
Gương mặt Thẩm Hiểu Hiểu trắng bệch.
Chu Hà nhìn thấy có gì đó không thích hợp, hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Thẩm Hiểu Hiểu ngẩng mặt nhìn cô ta, nước mắt từng hạt từng hạt to rớt xuống: “Tối hôm đó tôi hẹn anh ấy đi bắt cá... Nếu anh ấy không ra khỏi cửa, hoàn toàn có thể tránh chuyện đó...”
Cô che miệng, khóc không thành tiếng.
Nhiều năm như vậy, trước nay cô đều không biết.
Lúc trước đêm khuya đó, cô duỗi tay kéo Hoắc Thanh Huy một cái, vốn dĩ tưởng rằng đã giúp đỡ anh, không nghĩ rằng, cũng chính vì mình mà anh gặp càng thêm nhiều bạo lực.
Lúc Thẩm Hiểu Hiểu khóc lên, không có chút âm thanh nào, cô chỉ dùng tay che mặt, nước mắt trào ra bên ngoài, nhỏ xuống chăn, làm ướt mất một mảng.
Chu Hà không xác định nghĩ nghĩ, như vậy... Cũng coi như mục đích đã đạt được?
Trước khi tới đây, Hoắc Thanh Hi không ngừng gọi điện thoại cho cô ta, nhắc nhở một lần lại một lần, phải dùng sức chín trâu hai hổ, dù cho thế nào, dù có dùng cách nào đi chăng nữa, nhất định phải hợp tác cho Hoắc Thanh Huy và Thẩm Hiểu Hiểu thành công.
Vì thế, Hoắc Thanh Hi cố ý nói chuyện xưa này cho cô ta, nhờ cô ta tìm thời cơ tốt, nói cho Thẩm Hiểu Hiểu nghe.
Không tin trái tim cô sẽ còn lạnh lẽo nữa.
Chu Hà vô cùng tò mò vì sao Hoắc Thanh Hi lại nhọc lòng vì ông anh nhà mình như thế, Hoắc Thanh Hi cười khổ hai tiếng: “Nếu như còn để họ tiếp tục như vậy, anh tôi sẽ phát điên mất.”
... Không phải điên cmn rồi à, nếu ở cổ đại, chỉ sợ Hoắc Thanh Huy cũng sẽ tình nguyện làm “thiếp” của Thẩm Hiểu Hiểu mất.
Thẩm Hiểu Hiểu khóc, khóc đến mức Chu Hà cũng không đành lòng.
Cô ta đưa khăn giấy qua, thở dài: “Sao phải vậy chứ.”
Trong đầu, người số một đã đạp bẹp dí người kia, cười đến mức đắc ý dào dạt.
Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ thầm, Thẩm Liễu cô lớn vậy rồi mà chưa phóng túng lần nào, sao mà xứng với cái danh chị đại được?
Cô nức nở nói: “Cảm ơn cô.”
Chu Hà xua xua tay, nhìn đôi mắt cô đỏ rực, nghĩ thầm lần nay chắc cô không chạy nữa đâu, nói với cô thêm mấy câu nữa, đạo diễn Nguyễn gọi điện tới thúc giục, cô ta phải rời đi trước.
Ba Thẩm bay vé lúc 5 giờ chiều, ông còn không ít chuyện phải xử lý, không có cách nào chăm sóc Thẩm Hiểu Hiểu mãi được, nhưng mẹ Thẩm lại ở lại, bà và ba Thẩm bàn với nhau rất lâu, quyết định để mẹ Thẩm chăm sóc Thẩm Hiểu Hiểu trước, chờ khi nào Thẩm Hiểu Hiểu hoàn toàn khỏe mạnh lại, lúc đó hẳn trở về chăm sóc ba Thẩm.
Tiễn ba Thẩm đi rồi, Thẩm Hiểu Hiểu ở dị quốc tha hương cũng thấy phiền.
Cô muốn về nước.
Vốn dĩ tới đây là muốn trốn lời tỏ tình của Hoắc Thanh Huy, nhưng hôm nay, cô quyết định không muốn băn khoăn nhiều như vậy nữa, chỉ cần Hoắc Thanh Huy chủ động thêm lần nữa, cô lập tức đồng ý.
... Nhưng Hoắc Thanh Huy hình như sợ rồi.
Mặc dù anh vẫn đưa cơm tới như cũ, nhưng trừ cái này ra, anh không hề lộ mặt trước mặt Thẩm Hiểu Hiểu thêm lần nào nữa.
Nhưng, trên máy bay về nước, hai người vẫn gặp mặt.
Mẹ Thẩm và Thẩm Hiểu Hiểu ngồi cạnh nhau, mà Hoắc Thanh Huy ngồi sau cô.
Ngoại trừ chào hỏi ban đầu, Hoắc Thanh Huy luôn duy trì sự im lặng.
Mẹ Thẩm nói thầm trong lòng, thật là càng ngày càng không hiểu người trẻ tuổi bây giờ.
Thật vất vả mới xuống máy bay, mẹ Thẩm đi WC, để lại Thẩm Hiểu Hiểu và Hoắc Thanh Huy ở chung.
Hoắc Thanh Huy im lặng nửa ngày mới tìm được đề tài nói chuyện: “Người bên phía Purple biết em bị thương, nói là có thể mặc váy để che vết thương lại, thời gian quay chụp tạm thời định vào tuần giữa của tháng ba.”
Thẩm Hiểu Hiểu nói được.
Dù sao cũng đã từng phẫu thuật, trạng thái tinh thần của Thẩm Hiểu Hiểu không gọi là tốt lắm, cúi đầu, nhìn qua không có tinh thần mấy.
Ngay lúc này Du Văn Ngạn gọi điện thoại tới, biểu đạt rằng rất tức giận khi nghe tin cô đột nhiên xuất viện, lỗ tai Thẩm Hiểu Hiểu đau, không có mang tai nghe nên đành để điện thoại bên tai.
“Anh ở bên đó quay phim vui vẻ, sau này về nước có rất nhiều cơ hội gặp mặt,“ ngữ khí Thẩm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng, “Hơn nữa, tôi nhớ nước mẹ thân yêu lắm rồi, hi vọng anh cũng có thể sớm trở lại vòng ôm của mẹ nhé.”
Hoắc Thanh Huy không nghe rõ Du Văn Ngạn đang nói gì, nhưng thông qua quan sát biểu cảm của Thẩm Hiểu Hiểu, anh đoán, Du Văn Ngạn nhất định là đang nói gì đó để chọc cô vui vẻ.
Nhận thức được điểm này, Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên có chút tức giận.
Du Văn Ngạn anh ta dựa vào cái gì? Anh ta có chỗ nào xứng với Hiểu Hiểu?
Thẩm Hiểu Hiểu còn đang nghe điện thoại, cười đến mức mi mắt cong cong.
Trong lồng ngực Hoắc Thanh Huy nghẹn một hơi, một cảm giác khô nóng bỗng sinh ra từ đáy lòng, hầu như sắp nuốt hết lý trí của anh.
“Được, chừng nào anh quay xong về nước, chúng ta lại gặp...”
Anh nhịn không được.
Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên đứng lên.
Thẩm Hiểu Hiểu cầm điện thoại, kinh ngạc nhìn anh.
“Sao vậy?”
Cô nhỏ giọng hỏi.
Nụ cười trên mặt cô, không còn nữa.
Hoắc Thanh Huy đè lại tức giận, mạnh mẽ túm cái điện thoại trong tay cô, cúp điện thoại, sau đó bỏ vào túi mình.
... Thẩm Hiểu Hiểu vẫn dùng ánh mắt mờ mịt nhìn anh.
Nhưng chính vì sự ngơ ngác này của cô, lại càng gợi sâu thêm dục vọng đang chôn giấu của Hoắc Thanh Huy.
Anh không nói tiếng nào, cúi người xuống.
Thẩm Hiểu Hiểu vốn dĩ đang ngồi trên ghế, thấy anh cúi người xuống, mới vừa mở miệng gọi tên anh, môi đã bị anh chặn lại.
Hoắc Thanh Huy duỗi tay đè bả vai cô, không cho phép cô giãy giụa tí nào.