Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 20: Chương 20: Kẻ không mời mà đến




Editor: Hoàng Thái Tử.

Thẩm Hiểu Hiểu lùi về phía sau hai bước, vừa lúc đụng vào Hoắc Thanh Huy.

Cái ót cô đụng phải ngực anh, thật cứng. Hoắc Thanh Huy muốn đỡ cô theo bản năng, nhưng lại chạm vào hư không.

Chỉ một chút, cô lập tức tránh ra.

Thẩm Hiểu Hiểu hơi ngẩng đầu, nhìn Hoắc Thanh Huy.

Nhiều năm không gặp, anh không còn dáng vẻ như trong ký ức của cô nữa.

“Lão đại,“ Hoắc Thanh Huy nói nghiêm túc, “Anh đã tìm em một thời gian rất lâu.”

Âm thanh Thẩm Hiểu Hiểu có chút khô khốc: “Xin lỗi, tôi không biết gì hết.”

“Anh qua nhà em, bà lão nhà kế bên nói nhà em đi trốn nợ, không ai biết nhà em đã đi đâu.”

Thẩm Hiểu Hiểu nhớ tới trước khi rời khỏi nhà ba đã nói dối, ấp úng nói.

“Anh muốn giúp đỡ em... Hiểu Hiểu,“ Hoắc Thanh Huy do dự một lát, mở miệng, “Trước đây em giúp đỡ anh quá nhiều, anh rất cảm ơn em. Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn muốn làm gì đó cho em.”

“Bây giờ anh đã giúp tôi rất nhiều rồi,“ Thẩm Hiểu Hiểu cười tủm tỉm, nhìn anh, “Nếu không nhờ anh, tôi cũng sẽ không vào được Anh Ngu, cho dù vào Anh Ngu, tôi cũng không thể quay phim trong một khoảng thời gian nhanh như vậy được, đã thế còn diễn nữ chính.”

Hoắc Thanh Huy cười cười, nhưng một tháng không gặp, anh thật sự gầy đi rất nhiều, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, ngũ quan rõ nét hơn.

Anh nói: “Nhưng anh cũng đem đến cho em không ít phiền phức mà.”

Hoắc Thanh Huy kéo dài bước chân bước lên hai bước: “Không nghĩ tới em sẽ mệt mỏi như vậy.”

“Làm công việc gì mà không mệt?” Thẩm Hiểu Hiểu nhún nhún vai, mở tay ra, “Tôi chỉ cần diễn có chút xíu là có thể lấy được thù lao đóng phim rất cao, mà những người công nhân đó làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, thậm chí có người còn không được nghỉ, phải tăng ca đến tận khuya, mới là những người thật sự mệt mỏi.”

Hoắc Thanh Huy mím môi, không nói chuyện nữa.

“Mà nói thì, tên nhóc nhà anh bây giờ không tồi đâu.”

Một khi phát hiện Hoắc Thanh Huy không có địch ý với mình, trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu như có cục đá to rơi xuống đất.

Cô cười cười đấm vào ngực Hoắc Thanh Huy một cái: “Năm đó anh đột nhiên nghỉ học, tôi còn tới nhà tìm anh nữa, đáng tiếc ba anh không chịu nói bất kì thứ gì.”

Ông ta đương nhiên sẽ không nói.

Khi Hoắc Tây Lĩnh rời đi có cho người đó một số tiền, nhận lời rất tốt, cũng “giáo dục” anh rất nhiệt tình.

Tuy nói người đó có công nuôi mình rất lâu, nhưng ông ta cũng tra tấn anh rất nhiều năm.

Hoắc Thanh Huy không tiếp tục đề tài này, mà cười nói: “Nhanh nhanh ước rồi thổi nến đi, nếu không chút nữa nến chảy ra nhỏ lên bánh đó.”

Thẩm Hiểu Hiểu quay đầu nhìn lại, đi lên ghế ngồi.

Cô nghiêm túc ngồi trước bàn, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, yên lặng ước nguyện, sau đó thổi tắt ngọn nến.

Cô cắt một miếng bánh rất to cho Hoắc Thanh Huy, cười đưa cho anh: “Ăn nhiều một chút, anh nhìn anh bây giờ xem, sao lại gầy như vậy chứ.” . ngôn tình ngược

Đôi mắt Hoắc Thanh Huy lóe lóe, khóe miệng vẫn nở nụ cười như cũ: “Cảm ơn em.”

Sau nhiều năm xa cách gặp lại, Thẩm Hiểu Hiểu không hề giống thời còn trẻ trâu hấp tấp bộp chộp nữa, nhưng Hoắc Thanh Huy vẫn như vậy, cô nói gì thì nghe nấy.

Bữa tối đương nhiên sẽ không chỉ có bánh kem, chỉ chốc lát sau đã có người đẩy xe đẩy nhỏ lại đây, đưa đồ ăn lên.

Bàn đá rất nhỏ, cô đặt bánh kem còn dư lại qua một bên.

Đồ ăn tuy rằng rất ít, nhưng số lượng món lại rất nhiều, đĩa làm bằng sứ, món mặn có cật xào hoa thiên lý, thịt trâu cuốn nấm kim châm, món nhạt thì có canh cải bó xôi, khoai tây xào thì là, còn có thịt nạm bò hầm cà chua, các món hầu như lấp đầy cả bàn đá.

Thẩm Hiểu Hiểu trợn mắt há hốc mồm: “Chúng ta không ăn hết nhiều thế đâu?”

“Anh không biết em có thích hay không nên dặn bọn họ làm nhiều một chút, em chỉ cần chọn mấy món thích ăn là được.”

Hoắc Thanh Huy nói: “Anh cảm thấy cơm ngon nhất vẫn do dì làm. Năm đó dì giúp anh thật nhiều, anh cũng không biết phải làm sao để báo đáp bà ấy.”

Anh rũ mắt, âm thanh có chút áy náy: “Thời gian dài như vậy, anh không hề nghe được chút tăm tích gì của gia đình em.”

Mẹ Thẩm Hiểu Hiểu chính là một đầu bếp tuyệt vời. Lúc này Hoắc Thanh Huy nhắc tới, con sâu nhỏ ham ăn trong bụng Thẩm Hiểu Hiểu cũng bắt đầu thèm thuồng.

Thẩm Hiểu Hiểu nhìn tinh thần anh không được tốt, nhịn không được lên tiếng an ủi: “Thật ra hiện tại bọn họ đang ở bên Mỹ, sống khá tốt, béo lên tận mười mấy cân ấy, anh không cần áy náy.”

Hoắc Thanh Huy chậm chạp “À” một tiếng.

Thẩm Hiểu Hiểu tiếp tục nói: “Lúc trước nói là trốn nợ nên dọn nhà, thật ra là họ không muốn liên hệ với đám họ hàng là quỷ hút máu kia nên vậy... Chậc, mấy người đó nhắc tới là khó chịu, phiền phức muốn chết.”

“Vậy không nhắc tới chuyện này nữa,“ Hoắc Thanh Huy nói, “Trong khoảng thời gian này anh có chút vội, không thể thường xuyên tới thăm em được. Em tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, có gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh.”

Anh nói ra số điện thoại của mình, mong ngóng nhìn Thẩm Hiểu Hiểu: “Cho dù em có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, hãy nhớ rõ anh vẫn luôn ở phía sau che chở cho em.”

“Anh già.”

Âm thanh chậm rì rì truyền tới, có một bóng người đi tới từ hành lang dài.

Hoắc Thanh Hi mặc một cái áo sơ mi trắng xắn tay áo đến khuỷu tay, mở ra hai cái nút áo trên cùng, đôi mắt đầy ý cười bước tới.

Anh ta liếc nhìn Thẩm Hiểu Hiểu một cách sâu xa, rồi cười cười nhìn về phía Hoắc Thanh Huy: “Đừng nói là thằng em trai này quấy rầy hai người ở chung đấy nhá, nhưng ba ở bên kia tìm anh sắp điên rồi, không nghĩ tới anh lại trốn ở đây.”

Mặt Hoắc Thanh Huy không thay đổi: “Chút nữa anh sẽ về, cậu nói với ông ta một tiếng đi.”

Hoắc Thanh Hi ngồi bên cạnh Thẩm Hiểu Hiểu, ánh mắt nhìn lướt qua cái bàn, cười: “Đồ ăn thật phong phú đó nha, không phải người ta nói tính cách của đầu bếp Đặng kiêu căng à, anh đồng ý cái gì mà ông ta lại làm cho anh nhiều đồ ăn như vậy?”

“Nếu anh là cậu, sẽ không quấy rầy người khác lúc này đâu,“ Hoắc Thanh Huy nói nhàn nhạt, “Cậu rảnh rỗi đến vậy à?”

Đôi mắt Hoắc Thanh Hi nhìn chằm chằm cái bánh kem kia, quay mặt nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, cười khanh khách: “Hiểu Hiểu, hôm nay là sinh nhật cô? Khó trách khó trách.”

Khi anh ta nói chuyện luôn kéo theo âm cuối, giọng điệu lại cực kì ái muội, khiến người khác không được tự nhiên.

Sắc mặt Hoắc Thanh Huy không vui: “Gọi là Thẩm tiểu thư, phải có quy củ chứ.”

“Được được được, Thẩm tiểu thư,“ Hoắc Thanh Hi giơ hai tay đầu hàng, anh ta cười hỏi: “Thẩm tiểu thư, tôi có thể thơm lây một chút, ăn miếng bánh kem không?”

“Đương nhiên là có thể.”

Thẩm Hiểu Hiểu nói, chuẩn bị cắt bánh cho anh ta, mới vừa đứng lên đã bị Hoắc Thanh Huy ấn nhẹ trên bả vai.

Anh nói: “Em ngồi đi, anh cắt.”

Hoắc Thanh Huy cắt một miếng nhỏ, lạnh mặt đưa cho anh ta: “Ăn.”

Hoắc Thanh Hi nhún nhún vai, anh ta không giống như tên nhóc Vạn An kia, thích ngọt như mạng, nói muốn “thơm lây” thật ra cũng chỉ muốn trêu chọc Hoắc Thanh Huy thôi.

Anh ta ăn hai nĩa lập tức buông xuống.

Tâm trạng Hoắc Thanh Huy đang tốt, bởi vì tên khách không mời Hoắc Thanh Hi này nên hoàn toàn bị phá hư.

Nhưng dù sao cũng là em trai ruột, trực tiếp đuổi về thật sự không thích hợp cho lắm.

Anh chỉ có thể cố gắng làm lơ Hoắc Thanh Hi, chăm chú với Thẩm Hiểu Hiểu, hôm nay cô ăn uống hiển nhiên không tồi, mỗi một món đều ăn không ít.

Có một đĩa khoai tây xào thì là cách cô có chút xa, anh nghĩ rằng cô sẽ thích, chủ động gắp một đũa cho cô: “Hiểu Hiểu, em nếm thử cái này.”

Hoắc Thanh Hi nhìn thấy, lập tức giơ chén nhỏ của mình lên: “Anh già, cũng gắp cho em một miếng đi.”

“Tự cậu không thể gắp à?”

Hoắc Thanh Hi nói thầm câu “Trọng sắc khinh đệ”, nhưng thực tế cũng không phải muốn ăn lắm. Anh ta cúi người về phía trước, gắp một miếng, nhai nhai, bị hương vị đó làm cho có chút khó chịu.

Thẩm Hiểu Hiểu lại khen: “Ăn thật ngon.”

Hoắc Thanh Hi lập tức nhìn thấy Hoắc Thanh Huy cười cưng chiều, sau đó đứng lên, để đĩa đồ ăn đó đổi với đĩa thịt trâu cuộn nấm kim châm trước mặt Thẩm Hiểu Hiểu, dịu dàng nói: “Em thích thì ăn nhiều thêm một chút.”

Hoắc Thanh Hi nghĩ thầm, thật đúng là nước chát chấm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Hoắc Thanh Huy nhìn Hoắc Thanh Hi cực kỳ chướng mắt, anh không biết là sẽ có người xông mới nên mới ngồi đối diện với Thẩm Hiểu Hiểu, ai ngờ lại để tên nhóc Hoắc Thanh Hi này nhặt được tiện nghi, ngồi bên cạnh Thẩm Hiểu Hiểu.

Thẩm Hiểu Hiểu vẫn ăn uống rất vui vẻ, tuy rằng có tên Hoắc Thanh Hi này ngồi bên cạnh. Lúc nãy anh ta gọi Hoắc Thanh Huy là “anh già”, trong lòng cô lộp bộp một chút.

Lúc trước cô chỉ cảm thấy Hoắc Thanh Hi và Hoắc Thanh Huy lớn lên giống nhau, bây giờ hai người này lại ngồi cùng nhau thì hình như lại không giống lắm. Hoắc Thanh Huy đoan chính hơn một chút nên ngũ quan sâu sắc hơn, mà Hoắc Thanh Hi có một đôi mắt biết cười, khóe miệng luôn cong cong, trời sinh dáng vẻ luôn tươi cười.

Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ thầm, người ở bên trấn An Sơn có lẽ không phải cha ruột của Hoắc Thanh Huy, nếu không lúc đó khi đánh anh cũng đã không tàn nhẫn như vậy.

Cô không tin, có người ba nào sẽ đánh con mình đến gần chết mới thôi.

Hoắc Thanh Hi rất thong thả ung dung uống cháo, một chén cháo là xoay tới xoay lui, uống nửa ngày mới được hai muỗng.

Đôi mắt anh ta vẫn luôn nhìn Hoắc Thanh Huy, Hoắc Thanh Huy dưới cái nhìn chăm chú như vậy, nắm chặt muỗng nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, buông cái muỗng xuống, gõ gõ cái bàn, lạnh giọng nói: “Thanh Hi, chúng ta ra ngoài tâm sự.”

Hoắc Thanh Hi chờ những lời này lâu lắm rồi, lập tức bỏ chén xuống đứng lên.

Hoắc Thanh Hi nhẹ giọng nói: “Hiểu Hiểu, bọn tôi ra ngoài nói chuyện một chút, lập tức quay lại ngay, nếu có chuyện gì cứ gọi tên tôi, tôi có thể nghe thấy.”

Thẩm Hiểu Hiểu gật đầu.

Hoắc Thanh Hi đứng lên, đi ra hành lang dài. Hoắc Thanh Huy còn đang nhớ thương Thẩm Hiểu Hiểu ngồi trong mái đình, đi được vài bước đã dừng lại.

Thẩm Hiểu Hiểu quay đầu nhìn qua, chỉ có thể thấy bóng dáng của hai người, đêm nay có gió nhẹ, hương thơm của hoa sen thoang thoảng bay tới đây, khứu giác đã bị lấp đầy nên thính giác không còn nhanh nhạy nữa.

Sau khi hai người cãi vã, nói năng kịch liệt, âm thanh cũng nâng cao lên.

Dựng lỗ tai lên nghe nửa ngày, cô cũng chỉ có thể nghe được mấy chữ vụn vặt linh tinh như “bệnh viện”, “thuốc”, “nguy hiểm” thôi.

Thẩm Hiểu Hiểu đoán, có lẽ là có người nào đó bị bệnh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.