Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 9: Chương 9: Nhận ra?




Editor: Hoàng Thái Tử.

“Được rồi,“ Hoắc Thanh Huy cũng không kiên trì nữa, mỉm cười với cô: “Trên đường nhớ cẩn thận chút nhé.”

“Được, hẹn gặp lại.”

Thẩm Hiểu Hiểu cười vẫy vẫy tay với anh, cất bước rời đi.

Trên đường trở về chung cư, hai bên đều là cửa hàng, tuy rằng không thể nói là phồn hoa nhộn nhịp, nhưng cũng người đến người đi, *trị an cũng không tồi.

*trị an: giữ gìn an ninh và trật tự xã hội.

Đi được một nửa, Thẩm Hiểu Hiểu cảm giác được mình đang bị theo dõi.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

Tay cô cắm vào túi quần, ngẩng đầu nhìn trời, không có động tác gì, chỉ dịch dịch bước chân qua một bên, đi tới ven đường, cô nửa ngồi xổm xuống giả vờ cột dây giày, thật ra đang đánh giá người đằng sau.

Ở chỗ cách cô cỡ 10 mét, có một đôi giày da đen, bóng lưỡng, không hề có bất kì hạt bụi nào dính lên đó.

Thẩm Hiểu Hiểu cột thật chặt dây giày, chỉ cần cô chạy nhanh một chút, hẳn là có thể bỏ xa cái gã này.

Nghĩ tới đây, Thẩm Hiểu Hiểu thả chậm bước chân, đi từ từ.

Ven đường người đến người đi, cô không sợ tên này có thể làm ra trò trống gì.

Người nọ vẫn luôn đi theo đằng sau cô.

Cô đi chậm, người nọ cũng đi chậm.

Thẩm Hiểu Hiểu dừng chân lại, làm bộ như đang nhìn quần áo trên người người mẫu sau tủ kính, dùng dư quang liếc liếc qua, thấy cái bóng người kia cũng dừng lại.

Ở phía trước có một trung tâm dạy phụ đạo, hiện tại là lúc tan học, bọn học sinh chạy ùa ra. Nhân thời cơ này, Thẩm Hiểu Hiểu bỗng nhiên cất bước chạy vèo đi, cũng không quay đầu nhìn lại, chạy thẳng về phía trước rồi quẹo phải vào một con đường khác.

Thẩm Hiểu Hiểu không dám quay đầu lại, sợ chậm trễ thời gian rồi bị bắt lấy. Cô không biết mục đích của người đi theo đằng sau mình là gì, rốt cuộc thì vai diễn mới sắp tới của cô cũng kéo theo không ít thù hận.

Muốn trừng trị một nhân vật nhỏ bé như cô, thật sự là chuyện quá dễ dàng.

Thẩm Hiểu Hiểu chỉ lo chạy, không để ý dưới chân, cũng không biết là tên trẻ trâu nhà nào ném một cái xe đồ chơi hỏng trên đường. Thẩm Hiểu Hiểu dẫm lên, bánh xe trượt một cái, cô cứ thế ngã cái bụp trên mặt đất.

Cô ngẩng mặt hướng lên trời, cái ót vững chắc đập lên mặt đất, cốp một tiếng, cô đau đến nhe răng trợn mắt.

Lần này cô té không nhẹ, Thẩm Hiểu Hiểu ôm đầu, cảnh vật trước mắt không ngừng xoay chuyển xoay chuyển, tất cả đều là ngôi sao bay vòng vòng.

“Em sao rồi?”

Đột nhiên, có người ngồi xổm trước mặt cô, nôn nóng duỗi tay đỡ cô dậy: “Có muốn tới bệnh viện hay không?”

Giọng điệu của anh không giống như đang thương lượng, Thẩm Hiểu Hiểu bị đỡ dậy, đầu óc choáng váng, tìm không ra nam bắc.

Nhưng cô nhận ra âm thanh này.

“... Hoắc Thanh Huy?”

Đại khái là té đau quá, Thẩm Hiểu Hiểu trực tiếp kêu thẳng tên anh, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: “Tại sao anh lại ở đây?”

Người vẫn luôn đi theo sau cô thế nhưng lại là anh chàng này! Cũng không biết người anh em này uống lộn thuốc gì, vẫn luôn đi theo sau cô mà không một tiếng động... Thẩm Hiểu Hiểu thậm chí còn nghi ngờ có phải anh chuẩn bị cho cô một gậy ngất luôn hay không.

“Ừ.”

Hoắc Thanh Huy nhấp môi, bế Thẩm Hiểu Hiểu lên, bước chân đi ra ngoài.

Trên quần áo anh có mùi hương gỗ đàn hương nhàn nhạt, cũng không phải đặc biệt nồng đậm lắm, như có như không. Bởi vì tư thế ôm, mặt Thẩm Hiểu Hiểu dán lên trên ngực anh.

Tư thế ái muội này làm Thẩm Hiểu Hiểu không quen, cô giãy giụa hai cái, nhưng không tránh được, chỉ có thể thấp giọng gọi anh: “Chủ tịch, buông tôi ra đi, tôi có thể tự mình đi... Không đúng, ngài muốn đưa tôi đi đâu?”

Hoắc Thanh Huy nói: “Đi bệnh viện.”

“Đi bệnh viện làm gì? Chỉ là té một cái, không nghiêm trọng,“ Thẩm Hiểu Hiểu gấp không chịu được, “Tôi còn phải nhanh chóng quay về, ngày mai... Ngày mai tôi còn có công việc.”

Ngày mai cô còn phải đi gặp tên biên kịch khó chơi kia, cô vốn đang chuẩn bị tối nay sẽ xem hết cuốn tiểu thuyết này một lần. Nếu như đi đến bệnh viện, một đi một về, chậm trễ không biết bao nhiêu thời gian.

“Tôi sẽ cấp giấy xin nghỉ cho em,“ Hoắc Thanh Huy nói, “Thân thể quan trọng hơn.”

Lúc anh nói lời này, âm thanh rất nhẹ, điểm này không khác gì lúc anh thời niên thiếu.

Thẩm Hiểu Hiểu đã quen Hoắc Thanh Huy rất nhiều năm, cô chưa từng nghe Hoắc Thanh Huy lớn tiếng nói chuyện với cô bao giờ, cũng không bao giờ tức giận, luôn luôn nói chuyện nhẹ nhàng như này với cô. Cho dù là thời kỳ vỡ giọng, âm thanh anh khàn khàn nghẹn ngào, anh cũng cố tình nói thật chậm cho cô nghe.

Thẩm Hiểu Hiểu cảm thấy, người này thật sự quá hiền.

Thẩm Hiểu Hiểu cứ như vậy bị ôm trở về, phải biết rằng, hiện tại cô cho dù đã ốm xuống, cũng phải nặng cỡ một trăm cân đấy. Hoắc Thanh Huy ôm cô trở lại công ty, không hề thở gấp một tí nào.

Không để cho Thẩm Hiểu Hiểu từ chối, Hoắc Thanh Huy nhét cô vào trong xe, cài chắc dây an toàn, lập tức lái xe đi về phía bệnh viện Nhân Dân 1.

Thẩm Hiểu Hiểu không có cách nào, nghĩ thầm, chỉ có thể tới bệnh viện đọc sách thôi.

Vào bệnh viện, Thẩm Hiểu Hiểu cũng không rảnh rỗi, Hoắc Thanh Huy trực tiếp mang cô đi *chụp CT, một chút cũng không rời.

*chụp CT: là kỹ thuật dùng nhiều tia X quét lên một khu vực của cơ thể theo lát cắt ngang, phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để cho ra hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều của bộ phận cần chụp.

Bác sĩ trực ban là một người trẻ tuổi, hỏi Thẩm Hiểu Hiểu: “Cô tên gì? Có mang theo sổ khám bệnh không? Cho tôi xem chứng minh thư.”

Hoắc Thanh Huy đột nhiên đứng lên, Thẩm Hiểu Hiểu giật mình nhìn anh.

Sắc mặt anh bình tĩnh hỏi bác sĩ: “WC ở đâu?”

Bác sĩ chỉ đường cho anh, mặt anh không đổi sắc nói cảm ơn, xoay người lập tức đi mất.

Chờ tới khi anh ra khỏi cửa, Thẩm Hiểu Hiểu mới nói: “Thẩm Liễu.”

Sau đó là báo số thẻ căn cước.

Bác sĩ gõ gõ bàn phím, nhập vào.

Chờ đến khi có kết quả kiểm tra, Hoắc Thanh Huy mới quay trở lại, sau khi biết được không có chuyện gì đáng lo ngại, rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra.

Anh nói cảm ơn với bác sĩ, Thẩm Hiểu Hiểu lại có chút đứng ngồi không yên.

Cô có cảm giác, Hoắc Thanh Huy thật ra đã biết cô chính là Thẩm Liễu.

Nói cách khác, tại sao anh lại ra ngoài ngay lúc cô nói tên tuổi chứ? Mới vừa rồi ở trên sổ khám bệnh, cũng có tên của cô, nhưng Hoắc Thanh Huy nhìn cũng không thèm nhìn, rất tự nhiên đưa lại cho cô.

Càng nhìn, Thẩm Hiểu Hiểu càng cảm thấy Hoắc Thanh Huy đang giả câm giả điếc.

Khi Thẩm Hiểu Hiểu chuẩn bị đi đóng tiền viện phí, bị anh gọi lại: “Tôi đã nộp rồi.”

Thẩm Hiểu Hiểu nhấp nhấp môi, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Không cần, cái này xem như là tai nạn lao động đi,“ Hoắc Thanh Huy cười nói, “Công ty sẽ chi trả cho những trường hợp bị tai nạn lao động.”

“...”

Xem nào, bởi vì bị chủ tịch đuổi theo nên sốt ruột mà té, cái này cũng miễn cưỡng được xem là tai nạn lao động đấy nhỉ?

Rời khỏi bệnh viện đã là đêm khuya. Bệnh viện Nhân Dân 1 cách nơi Thẩm Hiểu Hiểu đang ở không gần, lúc này, xe buýt cũng rất ít, Thẩm Hiểu Hiểu quyết định tiếp nhận ý tốt của Hoắc Thanh Huy, đi nhờ xe anh.

Đại khái là do thuận tay, Hoắc Thanh Huy còn tính thắt dây an toàn hộ Thẩm Hiểu Hiểu, chỉ mới vừa duỗi tay, Thẩm Hiểu Hiểu đã vội vàng thắt trước: “Để tôi tự mình làm!”

Dây an toàn này, càng kéo nhanh, càng không dễ lôi ra được.

Thẩm Hiểu Hiểu kéo hai lần đều thất bại.

Hoắc Thanh Huy cúi người qua, cầm tay cô, lấy dây an toàn chậm chạp cọ cọ kéo qua, cúi đầu cài cho cô.

“Cảm ơn.”

“Chuyện nên làm.”

Cầm chặt sổ khám bệnh trong tay, Thẩm Hiểu Hiểu không dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Hoắc Thanh Huy.

Nếu như anh đóng tiền viện phí, chắc chắn anh đã biết cô là Thẩm Liễu, lần trước khi phỏng vấn cô còn làm bộ không quen biết nữa... Bây giờ trong lòng cô toàn là cảm giác quẫn bách khi bị vạch trần, đã vậy còn ở chung với anh trong không gian hẹp hòi này nữa, không có cách nào tránh thoát.

Thẩm Hiểu Hiểu cắn răng, quyết định giả ngu giả ngơ.

Hơn nữa, lần trước phỏng vấn, không phải là anh cũng không nhận ra mình sao? Tuy rằng cô thay đổi thật sự rất lớn, nhưng rốt cuộc thì vẫn là hai con mắt một cái miệng đó thôi mà...

Tự mình an ủi mình như vậy, trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu mới dễ chịu hơn đôi chút.

Hoắc Thanh Huy đưa Thẩm Hiểu Hiểu đến dưới chung cư, nhìn cô đi lên.

Hai người nói “Ngủ ngon” với nhau, trên mặt Hoắc Thanh Huy vẫn là nụ cười mỉm đơn thuần hiền lành kia, nhưng ánh mắt của Thẩm Hiểu Hiểu đã phức tạp hơn không ít.

Anh chàng này, còn tiếp tục giả ngu cơ đấy.

Thẩm Hiểu Hiểu đột nhiên nghĩ tới, Hoắc Thanh Huy hiện tại chắc cũng không phải là muốn nhằm vào cô, cũng không phải là muốn trả thù cô.

Khi phỏng vấn chỉ định một mình cô, có thể là muốn giúp cô ký hợp đồng; sau đó thì lấy tài nguyên của Tây Ảnh lại đây cho cô, cũng là ý tốt muốn giúp cô nổi tiếng... Tuy rằng rước tới đây không ít ghen ghét, nhưng cẩn thận mà nghĩ lại thì, anh chàng này tính cách thật thà tốt đẹp vốn có, đơn thuần đến mức rối tinh rối mù, hẳn là chỉ muốn đối xử tốt với cô mà thôi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hiểu Hiểu không khỏi nổi lên vài phần thương hại đối với Hoắc Thanh Huy.

Lúc trước khi học sơ trung, anh chàng này bởi vì tính tình quá thẳng nên mới bị người khác bắt nạt; đã nhiều năm trôi qua, không nghĩ tới anh vẫn đơn thuần như thuở ban đầu.

Cũng không biết làm sao anh có thể leo lên được vị trí này nữa.

Nghĩ thông được điểm này, bước chân Thẩm Hiểu Hiểu cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Cô lên lầu, đèn phòng Chung Vân đã tắt, muộn như vậy, chắc cô ta cũng ngủ rồi.

Một chuyến đi qua đi lại này, Thẩm Hiểu Hiểu có chút khát, cô đi rót miếng nước, ngồi trên sô pha ở ban công, nghỉ ngơi một chút.

Trong lúc vô tình cô nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc phát hiện xe vẫn còn đứng ở dưới lầu.

Cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình nhàn nhạt.

Đứng lẻ loi như vậy, trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu có chút không thoải mái.

Hoắc Thanh Huy vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng đơn độc một mình, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, rất ít khi nói cùng người khác.

Cho dù anh rất thân cận với Thẩm Hiểu Hiểu, khi gặp mặt, dù mình có đau lòng cỡ nào đi nữa cũng luôn ngậm miệng không nói, luôn nở nụ cười nhẹ nhàng.

Nếu không phải Thẩm Hiểu Hiểu biết tình huống trong nhà anh như thế nào, cũng sẽ cảm thấy chắc là anh chàng này sinh hoạt rất vui vẻ.

Lần đầu tiên Thẩm Hiểu Hiểu gặp Hoắc Thanh Huy, cũng là một ngày đêm khuya thanh vắng như hôm nay.

Ngày hôm đó dạ dày cô vô cùng đau, trong nhà lại không có thuốc. Nửa đêm bò dậy, sợ mẹ lo lắng, cô tự mình mở cửa ra ngoài mua thuốc. Trấn nhỏ không lớn, đều là người quen biết, hiệu thuốc lại đối diện cửa hàng nhà cô, cô xách theo đèn pin đi ra ngoài.

Đi không bao lâu, cô gặp Hoắc Thanh Huy.

Khi đó đã là đầu thu, thời tiết chuyển lạnh, buổi tối hôm đó gió thổi càng lạnh hơn. Thẩm Hiểu Hiểu mặc áo lông còn cảm thấy lạnh cầm cập, mà trên người Hoắc Thanh Huy chỉ mặc bộ đồng phục mùa hạ ngắn tay.

Nguyên liệu rất kém, rất dỏm, vừa mỏng vừa cũ, ngoại trừ ngày thứ hai kéo quốc kỳ phải mặc ra, Thẩm Hiểu Hiểu không bao giờ mặc.

Nếu là học sinh ngoan thì sẽ luôn mặc, Thẩm Hiểu Hiểu học khác lớp Hoắc Thanh Huy, cho nên cũng không quen biết gì, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu nhận ra đồng phục của trường mình.

Anh yên lặng ngồi trên một khối đá màu xanh rất to, tay áo, trên lưng, tất cả đều có những đốm hồng hồng, lại gần, Thẩm Hiểu Hiểu mới phát hiện đó là máu.

Trên cánh tay anh cũng đang chảy máu, miệng vết thương trên tay thật dài, giống như bị một cái đinh rạch qua, máu tí tách rơi đầy đất.

Vào thời điểm đó, Thẩm Hiểu Hiểu đã xem thật nhiều phim kinh dị còn tưởng rằng đây là một *cô hồn dã quỷ từ dưới âm phủ trốn lên đây chạy đi chơi.

*cô hồn dã quỷ: theo dân gian là những hồn ma, quỷ lang thang cô độc không có nơi trú ngụ và thường ở nay đây mai đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.