Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 38: Chương 38




Cây dâu tây Diệp Chu tặng Thương Tấn được để bên cửa sổ, Diệp Chu cũng để cây của mình ở bên cạnh.

Biết được quà Diệp Chu tặng Thương Tấn là cây giống dâu tây, nhân lúc Thương Tấn vào phòng vệ sinh, Chu Văn Đạo kéo Diệp Chu lại nhỏ giọng nói: “Chu, không có tiền thì nói cho bọn này, bọn tớ nhiều người cũng có thể góp được không ít tiền, sao cậu lại tùy tiện mua một món quà như vậy.”

“Tùy tiện sao?” Diệp Chu hỏi ngược lại, cậu cảm thấy không tùy tiện chút nào mà, khi mua hai chậu cây giống từ bà lão, cậu còn chạy đến siêu thị mua chậu, cuối cùng còn lo lắng đất ven đường không tốt, đặc biệt chạy tới chợ hoa mua chút đất, dời cây giống dâu tây đến chậu đất mới. Diệp Chu còn lau nó sạch đến không còn hạt bụi, như vậy là bao nhiêu chăm chỉ cùng để ý chứ, tại sao lại nói là tùy tiện.

“Cái cây rách này của cậu trị giá bao nhiêu tiền, đến học viện nông nghiệp còn không phải lấy được một đống.” Chu Văn Đạo hận không thể rèn sắt thành thép nói. “Chẳng lẽ cậu không biết giá trị quà tặng bao nhiêu mới tỏ rõ sức nặng của đối phương trong lòng cậu chiếm bao nhiêu sao?”

Diệp Chu không tin nhìn cậu ta: “Cậu nghe được cái đạo lý này ở đâu vậy.”

“Từ chuyên gia tình yêu của lớp ta! Cậu ta có thể quen bạn gái lâu như vậy, đó nhất định là một tên hiểu rõ tình yêu.”

Chuyên gia tình yêu… nếu Diệp Chu đoán không sai, chắc là bạn học duy nhất có bạn gái trong lớp, bạn học đó tên là Tưởng Văn Siêu, vừa vào đại học đã quen bạn gái, hơn nữa quen biết đã hai năm vẫn còn ngọt ngào như ngày mới yêu. Vì là người duy nhất có bạn gái, dĩ nhiên là được một đám nam sinh muốn thoát kiếp độc thân tôn thành chuyên gia tình yêu.

Nghĩ một chút cũng thấy đáng buồn, toàn bộ lớp tổng cộng có 23 nam sinh, lại chỉ có một tên thoát kiếp độc thân. Rõ ràng nhân phẩm tướng mạo của bạn cùng phòng của cậu cũng rất tốt, sao lại không có duyên với nữ sinh vậy chứ.

Người duy nhất có duyên với nữ sinh là mình, xu hướng tính dục lại không bình thường, mà Thương Tấn vị nam thần người người công nhận, thì hoàn toàn không có chút hứng thú nào với chuyện yêu đương.

Thấy sắc mặt do dự của Diệp Chu, Chu Văn Đạo chán ghét nói: “Món quà này của cậu thật sự quá rẻ.”

Vừa rồi Diệp Chu chỉ nghĩ đến chuyên gia tình yêu một chút, hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ đến chuyện quà tặng, không muốn dây dưa với Chu Văn Đạo, cậu qua loa nói: “Tặng quà có lòng là được rồi, đắt hay không gì chứ, còn nữa, người khác tặng tớ món quà quá đắt, tớ nhận cũng cảm thấy có gánh nặng.”

Thương Tấn đi ra đúng lúc nghe thấy những lời này, anh rửa tay xong làm bộ như không nghe thấy cái gì, đi qua hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Chu Văn Đạo ngượng ngùng nói, ánh mắt không ngừng qua lại giữa Diệp Chu và Thương Tấn.

Thương Tấn nhìn đồng hồ nói: “Chuẩn bị vào lớp rồi, còn chưa đi sao?”

“Đi đi đi.” Diệp Chu đẩy Chu Văn Đạo ra cửa, ghé vào lỗ tai cậu ta, nhỏ giọng nói. “Tớ nói mỗi lần các cậu có thể bớt nghĩ nhiều được không, tớ và Thương Tấn thật sự không có gì, ngược lại còn bị mấy người làm cho không được tự nhiên.” Đây cũng tính là giận cá chém thớt chuyện lúc tối, vừa nóng vừa giận, hận không thể lập tức kéo Thương Tấn mở họp báo, mạnh mẽ tỏ rõ giữa hai người không có quan hệ gì. Mà loại cảm giác xa lạ bản thân không rõ kia, Diệp Chu không muốn tìm hiểu sâu, cũng không dám nghĩ nhiều về nó.

Đến cạnh hiệu Thương Diệp, Diệp Chu chuẩn bị ngồi vào ghế lái, không nghĩ tới Thương Tấn vào bước vào trước cậu một bước.

Diệp Chu hỏi: “Hôm nay không phải đến lượt tôi lái sao?”

Thương Tấn không trả lời thẳng, chỉ nói: “Ai lái mà không giống nhau.”

Mặc dù lúc mua đã nói mỗi người lái một ngày nhưng lúc áp dụng cụ thể thì cũng không quá nghiêm khắc, Diệp Chu không nghĩ nhiều, chui vào ghế sau, đúng lúc hôm qua ngủ không tốt lắm.

Buổi trưa lại đến canteen tầng ba.

Diệp Chu ‘thăm lại chốn xưa’ sẽ lập tức nhớ tới ngày đó Thương Tấn thấy cậu nhưng lại chỉ ‘lạnh lùng’ khẽ gật đầu với cậu. Diệp Chu và Thương Tấn tìm một góc ngồi xuống, lần trước bị một câu đẩy chuyện qua một bên, Diệp Chu hiện tại đột nhiên muốn tìm hiểu một chút.

“Ai, gen nhà cậu thật tốt, người hai ngày trước tới đây là em họ hay em con dì, bộ dạng như cô công chúa vậy.” Ngày đó lực chú ý cả Diệp Chu đều bị người đẹp sau lưng Thương Tấn hấp dẫn, đối với cô nhóc trong ngực anh, đa số thời gian đều quay mặt về phía Thương Tấn, Diệp Chu nhìn không rõ lắm. Sau đó lúc Thương Tấn đi ngang qua cậu thì cô nhóc quay đầu lại, Diệp Chu mới nhìn rõ gương mắt của cô nhóc.

Lúc đó liền cảm thấy, không hổ là họ hàng của Thương Tấn, sau khi lớn lên nhất định là nữ thần.

“Con bé…” Thương Tấn dừng một chút lại tiếp tục. “Là em gái ruột của tôi.”

“Em gái ruột?” Lại nhớ tới ngày đó Thương Tấn nói hai người kia là em gái và dì, trong lòng Diệp Chu cũng biết đại khái, cậu cũng không hỏi sâu thêm, chỉ nói. “Xem ra thượng đế cũng đóng một cánh cửa của cậu lại.”

Đây là chỉ đêm giáng sinh đó, Diệp Chu nói ‘Có phải Thượng Đế không chỉ mở cửa sổ giúp cậu còn tặng cho cậu một đôi cánh kiêu ngạo’, không muốn nhìn thấy vẻ đồng tình trong mắt Diệp Chu, Thương Tấn nói: “Thật ra quan hệ này cũng không tệ lắm.”

“Tôi cũng thấy thế, nếu không sao cả đoạn đường cậu đều ôm em gái cậu.” Diệp Chu chọc chọc cơm nói. “Thật ra thì tôi rất thích trẻ con, nhất là đứa trẻ có vẻ ngoài xinh đẹp lại ngoan ngoãn.”

Nghe giọng điệu của Diệp Chu, Thương Tấn thần xui quỷ khiến nói một câu: “Cậu thích thì lần sau tôi lại gọi em gái tôi tới?”

“Được đấy, không phải tháng sau có đại hội thể thao sao, mang đến dạo chơi một chút.” Nhắc tới đại hội thể thao, Diệp Chu dò xét hỏi. “Đúng rồi, vào thế vận hội, cậu tính tham gia hạng mục nào.”

“Không muốn tham gia cái gì hết.” Năm nhất đại học, vì trong khoa không ai đăng ký chạy 5000m, Thương Tấn mới điền đủ, ai biết Thương Tấn mới báo xong, Diệp Chu cũng ghi danh. Sau khi Diệp Chu ghi danh, cậu chạy tới thể ủy nói mình muốn bỏ thi đấu, có điều thể ủy thấy khó khăn lắm mới được hai người báo danh, sợ đối phương đổi ý nên đã nộp danh sách lên trên.

Tuy là kỹ năng của Thương Tấn không tệ, chạy 5000m vẫn khiến anh tốn sức không ít, huống hồ trước khi tranh tài còn tốn không ít thời gian luyện tập.

“Tham gia một hạng mục đi.” Diệp Chu lấy điện thoại, mở hạng mục tranh tài. “Lần này không chạy 5000m, chạy 1000m cũng không tệ.”

Thương Tấn lắc đầu một cái. “Loại tỏa sáng mạnh mẽ này nên giao lại cho người khác đi, lúc này còn không bằng để tôi ở lại phòng chơi game.”

Diệp Chu hừ một tiếng, nói: “Thật sự không biết mang vinh dự tập thể. Lần này tôi báo danh chạy 1000m được rồi, năm ngoái chạy 5000m thật là có chút chịu không nổi.”

“Không chịu nổi cậu còn báo danh?”

Diệp Chu không chút suy nghĩ đáp: “Đó còn không phải vì cậu tham gia sao?”

Thương Tấn bừng tỉnh. “Thì ra từ khi đó cậu đã coi trọng tôi.”

“Không hề có được không?” Diệp Chu mặt không thay đổi nói. “Lúc ấy tôi chỉ một lòng muốn đập chết con rệp chướng mắt trước mặt thôi.”

Bạn học con rệp bình tĩnh nói: “Xem ra sau này còn phải tiếp tục chướng mắt, hi vọng cậu sớm quen với nó.”

Buổi tối Diệp Chu chạy lên thể ủy báo danh, thể ủy phấn khởi hỏi: “Cậu và Thương Tấn lại báo danh chạy dài hả?”

“Không có Thương Tấn, chỉ có mình tớ.”

Thể ủy lo lắng nói. “Sao vậy, cậu và Thương Tấn lại cãi nhau?”

Diệp Chu khó hiểu nói: “Không có, cậu nghe điều đó từ đâu vậy?”

“Vậy sao chỉ có mình cậu đăng ký?”

Diệp Chu nói thật: “Cậu ấy ngại chạy bộ quá mệt mỏi.”

Thể ủy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Diệp Chu không nghĩ ra, sau đó cũng nhanh chóng không để tâm chuyện này nữa.

Thời tiết dần trở nên ấm áp, mỗi sáng sớm cậu lại mặc quần áo thể thao ra sân chạy bộ luyện tập.

Nếu lần này Thương Tấn không tham gia, vậy cậu cũng không khách khí đoạt lấy ngai vàng hạng nhất.

Hôm nay, sau khi Diệp Chu chạy xong, đang đi bộ một vòng quanh sân bình ổn hô hấp, thể ủy cách đó không xa chạy tới, mang vẻ mặt ‘tớ đã nhìn thấu tất cả’ nói. “Hai ngày trước cậu gạt tớ hả, rõ ràng là cãi nhau với Thương Tấn lại nói không có, hôm nay Thương Tấn cũng tới chỗ tớ đăng ký.”

“Cái gì?” Diệp Chu kinh ngạc nói. “Đăng ký? Hạng mục gì?”

“Còn có thể là gì chứ, đương nhiên là 1000m.” Thể ủy vỗ vai Diệp Chu một cái nói. “Sau này đừng cãi nhau, hai người các cậu thế này thật quá rõ ràng.”

Diệp Chu chân thành nói. “Thật sự không cãi nhau, sao cậu còn không tin chứ?”

“Không cãi nhau hai người còn chia nhau ra hành động?”

Khóe miệng Diệp Chu giật giật. “Nếu tớ nhớ không lầm, cả năm nhất tớ chưa từng hợp tác với Thương Tấn lần nào.”

“Khó trách năm hai các cậu như hình với bóng, thì ra là muốn bù đắp cho thời gian lãng phí trước kia.”

Diệp Chu nhìn trời, đã không muốn giải thích, cậu dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi trên trán, tự nhủ: “Cái tên Thương Tấn này cũng thật là, hai ngày trước còn nói không đăng ký, hiện tại lại đột nhiên giở chứng…”

Về phòng, vừa mở cửa ký túc xá, cậu liền đối mặt với Thương Tấn đang muốn ra ngoài.

Diệp Chu bắt lấy tay áo anh hỏi: “Hai ngày trước không phải nói không tham gia thế vận hội sao?”

Thương Tấn tháo tai nghe, nghiêm túc nói: “Tôi suy nghĩ cẩn thận một chút, thà để cậu thua trong tay người khác còn không bằng thua tôi.”

Diệp Chu sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Sao cậu dám khẳng định không có cậu tôi sẽ bại bởi người khác? Hơn nữa, còn chưa bắt đầu thi đấu, cậu đã tin chắc mình có thể đạt hạng nhất.”

“Cũng không phải tôi không tin thực lực cậu, tôi chỉ không tin vào vận may của cậu thôi.” Lúc Thương Tấn nói những lời này, anh hoàn toàn không mang ý đùa cợt mà là đơn giản trần thuật lại quan điểm của mình một chút. Về phần vấn đề phía sau trực tiếp bị bỏ qua, chuyện rõ rành rành như vậy, hoàn toàn không cần trả lời.

Diệp Chu bị lời này chặn họng, thật sự có loại cảm giác thất bại ‘lời của cậu ta rất có đạo lý tôi không còn lời nào để nói’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.