Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 3: Chương 3




Sau khi nhận được tờ giấy kia, Diệp Chu cảm thấy mình phải nói chuyện với Thương Tấn một chút. Cho dù là ai, bị cả lớp chỉ chỉ trỏ trỏ, trong lòng hẳn cũng không thoải mái. Chỉ cần giải thích rõ với Thương Tấn, sau đó lại để Thương Tấn đi giải thích rõ ràng với mọi người, như vậy tất cả hiểu lầm sẽ tan thành mây khói.

Cậu lấy di động ra, chuẩn bị nhắn tin cho Thương Tấn, không ngờ mở danh bạ điện thoại, bên trong hoàn toàn không có số liên lạc của người ta.

Diệp Chu nâng trán, sớm biết lúc tựu trường đã lưu hết tất cả số điện thoại của bạn học trong lớp.

Có điều cậu không có, không có nghĩa người khác không có.

Diệp Chu xoay người, mấy anh em hàng sau nhiệt tình nói: “Chu, có chuyện gì?”

“Cậu có số điện thoại của Thương Tấn không?”

Kết quả tên kia nhìn cậu một cái, lại nhìn Thương Tấn cách đó không xa một chút, vẻ mặt như đang nói: ‘Rõ ràng hai người cùng một không gian, tại sao lại bỏ gần cầu xa chứ?’

Diệp Chu nhìn cậu ta một cái liền vội vàng khoát tay: “Coi như tớ chưa hỏi.”

Kết quả, tiết hai mới qua một nửa, bạn học phía sau lại chọc chọc lưng cậu. Diệp Chu tựa lưng vào ghế liếc cậu ta một cái, phát hiện đối phương thả dọc theo bàn một tờ giấy gấp đôi.

Khóe miệng Diệp Chu giật giật, ngược lại cậu muốn nhìn một chút, người trong lớp có thể xào nấu chuyện này đến mức nào.

Diệp Chu cầm tờ giấy, không lập tức mở ra, mà chờ giảng viên phía trên nói mọi người đọc sách mới móc ra.

“Thương Tấn, chiều cao: 185cm, cân nặng: 76kg, người nhà: không rõ, màu sắc yêu thích: không rõ, món ăn yêu thích: không rõ, thú cưng yêu thích: không rõ, mùa yêu thích: không rõ, ngôi sao yêu thích: không rõ…”

F*ck… một đống không rõ này viết vào để đủ chữ sao? Hơn nữa cậu chỉ muốn biết số điện thoại của Thương Tấn, hoàn toàn không có hứng thú mấy cái chiều cao cân nặng sở thích của cậu ta!!!

Bàn tay cầm tờ giấy của Diệp Chu dần siết chặt, đang chuẩn bị vò thành một cục, ánh mắt đảo qua, thấy một số điện thoại được viết trong góc.

11 con số, chen chúc trong không gian chưa tới 2cm, Diệp Chu nhìn dãy số đó mấy lần, cuối cùng lưu lại.

Nhân lúc ra chơi giữa giờ, Diệp Chu gửi một tin nhắn cho Thương Tấn.

Diệp Chu: Buổi trưa có rảnh không?

Gửi xong tin nhắn, Diệp Chu vẫn nhìn chằm chằm Thương Tấn, chỉ thấy đối phương cầm di động lên, nhìn một cái, lại thả điện thoại trở về… thả trở về… trở về…

Một chiêu không được, lại đến một chiêu.

Diệp Chu nhìn đồng hồ, quyết định buổi trưa chờ đến lúc mọi người đều đi ngủ, trực tiếp tới ký túc xá tìm Thương Tấn, tốt nhất là có thể tránh được tai mắt của mọi người.

Phòng ký túc của hai người chỉ cách một căn phòng. Diệp Chu ăn cơm trưa, nghỉ ngơi trong phòng một lúc, chờ đến lúc ba tên bạn cùng phòng khác lần lượt lên giường ngủ mới mặc áo khoác, hít sâu một hơi, chỉnh lại đống lời nói vừa chuẩn bị trong đầu một hồi, đi ra ngoài.

Đóng chặt cửa phòng, Diệp Chu khẽ cười đi đến trước phòng ký túc xá của Thương Tấn.

Có lẽ ông trời không thể chịu nổi việc Diệp Chu bị hiểu lầm như vậy, cửa phòng ký túc của Thương Tấn rộng mở, trong phòng chỉ có một mình Thương Tấn.

Thật là ông trời cũng giúp mình!

Diệp Chu lịch sự tính gõ cửa phòng hai cái, Thương Tấn lại vừa lúc nghiêng đầu qua, tầm mắt hai người lập tức chạm nhau.

“Nói chuyện một chút?”

Thương Tấn nhún vai, không nói được nhưng cũng không từ chối.

Diệp Chu coi như đây là ngầm đồng ý, đi vào phòng ký túc của Thương Tấn, thuận tay khép hờ cửa.

Đi tới trước mặt Thương Tấn, Diệp Chu đang tính nói, ánh mắt ngoài ý muốn quét cái bàn của Thương Tấn một cái, đột nhiên sửng sốt. Diệp Chu vẫn luôn cho rằng cái tên có tính cách vạn năm cũng khó cười một lần như Thương Tấn đây đại biểu cho việc đối phương là một người nghiêm túc, một người nghiêm túc nhất định sẽ xử lý bàn học và giường vô cùng gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng rốt cuộc cái bàn học bày đủ loại sách, không còn một khe hở này là cái tình huống gì?

Nếu như không phải thấy Thương Tấn đang cầm một cốc nước khoa tay múa chân tìm nơi để đặt xuống, có thế nào Diệp Chu cũng không đánh đồng cái bàn hỗn loạn không chịu nổi này với con người Thương Tấn.

Diệp Chu ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán thấy chăn bị vò thành một cục, notebook cũng tùy ý đặt trên giường, dây chuột cũng cuộn lại một chỗ, Diệp Chu nhìn cũng thấy nhức đầu.

Thương Tấn múa may một hồi cũng không tìm được nơi đặt cốc nước liền hào phóng đưa tay đẩy một cái, đẩy thẳng di động và sạc điện thoại trên bàn vào trong góc, cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt cốc nước lên.

Diệp Chu thật sự không nhịn được mở miệng nói: “Cậu không thể thu dọn bàn học một chút hả?”

Thương Tấn không hề nghĩ ngợi trả lời: “Dù sao đây đều là sách thường dùng, dọn xong rồi lại phải lôi ra.”

“Nhưng dọn gọn đồ đạc, sau này muốn tìm cái gì cũng thuận lợi hơn chứ.” Diệp Chu là người có kỹ năng sống cực mạnh, xưa nay đều không xuất hiện tình huống không tìm thấy đồ. “Hiện tại cậu không dọn dẹp lại lãng phí thời gian sau này của cậu.” Ví như bạn học trong phòng cậu, có lúc muốn tìm thứ gì đó cũng tốn cả tiếng đồng hồ.

Thương Tấn trêu chọc nói: “Cậu còn chưa theo đuổi được tôi đâu, hiện tại đã bắt đầu muốn quản tôi rồi?”

Một câu nói lập tức khiến Diệp Chu nhớ mục đích cậu tới hôm nay.

“Suýt nữa quên chuyện chính, tôi tới là muốn nói với cậu, hôm qua thật sự là hiểu lầm, mấy tấm ảnh kia là tôi chụp cho bạn…”

Thương Tấn khoát tay ngăn cản lời kế tiếp của cậu: “Tôi nói rồi, cậu thích tôi cũng không sao, không cần giải thích cho tôi cái gì, dù sao cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi.”

“Tôi nói thật!” Diệp Chu vội la lên. “Sao cậu cũng không tin…”

Cạch một tiếng, cửa ký túc bị người từ bên ngoài đá văng.

“Aiya, ôm chăn bông thật bất tiện…”

“Cái này còn phải nhờ tớ đây, nếu không cậu có thể cầm nhiều đồ như vậy…”

Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc một người ôm chăn một người xách hành lý đi vào, chờ đến lúc thấy rõ hai người đứng bên trong thì lập tức hóa đá.

Rõ ràng Diệp Chu cũng không nghĩ đến bạn cùng phòng sẽ trở lại khi bọn họ nói chuyện, cậu lập tức đứng lên cà lăm giải thích: “Tôi… tôi tìm…”

Lưu Dư Thiên lấy lại tinh thần đầu tiên, cậu ta đổi tay kẹp chăn, dùng một tay dư kéo lấy cổ áo Văn Nhân Húc, cười ha hả nói: “Coi như bọn tớ không tồn tại đi, mọi người tiếp tục… tiếp tục…” Nói xong còn cẩn thận cài cửa lại, chưa tới một giây sau lại thò đầu vào: “Tớ sẽ canh chừng cho hai người, tiếp đó, đảm bảo một con ruồi cũng không thể bay vào…”

Tại sao lại có cảm giác chữa lợn lành thành lợn què vậy? Diệp Chu ôm ngực, cảm thấy gần đây cậu thật sự rất cần thuốc trợ tim.

Cậu chỉ hai người vừa rời đi, nói: “Cậu cảm thấy cái này gọi là không ảnh hưởng tới cậu sao? Nhìn cái vẻ mặt như xem kịch vui của bọn họ, nếu không làm rõ, ánh mắt này sẽ theo cậu ba năm. Còn có sáng nay, cậu xem cậu vừa vào phòng học, mọi người khụ qua khụ lại, cậu không thấy phiền sao?”

“Sao lại phiền?” Thương Tấn khó hiểu nói. “Bọn họ muốn làm gì là chuyện của họ.”

“Cậu không để ý việc bị người khác chỉ trỏ sao?”

“Hình như tôi luôn là đề tài trong câu chuyện của người khác, cũng không thiếu mấy chuyện này.”

Diệp Chu nghẹn, coi như là nhân vật quan trọng trong trường, tự giác của Thương Tấn cũng đủ cao. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nó ảnh hướng đến cậu đó!!!

Diệp Chu thật muốn hóa thân thành vua gào thét, cậu nhịn xuống nói: “Vậy coi như tôi cầu cậu được không? Giúp tôi một chút, chỉ một câu thôi.”

Thương Tấn liếc bàn sách lại nhìn Diệp Chu, suy nghĩ hai giây, nói: “Được, có điều…”

Diệp Chu căng thẳng: “Có điều làm sao?”

“Như vậy, tôi giúp cậu chuyện này, cậu dọn dẹp bàn sách của tôi một chút đi.”

“Không thành vấn đề.” Diệp Chu vốn không ôm bao nhiêu hi vọng, không nghĩ tới Thương Tấn lại dễ nói chuyện như vậy. Vừa nghĩ tới lát nữa cậu có thể cởi bỏ hình tượng si hán biến thái, Diệp Chu vui vẻ ngâm nga, hiện tại cậu càng nhìn Thương Tấn càng thấy thuận mắt, hai tay cũng phân loại sách đâu vào đấy, miệng cũng không rảnh rỗi. “Cậu cũng cảm thấy bàn sách gọn gàng, cuộc sống học tập sẽ dễ dàng hơn đúng không, thật ra thì chỉ cần để mấy thứ này về chỗ cũ, bàn học sẽ không lộn xộn.”

Mười phút sau, Diệp Chu vui vẻ mở cửa, tay đặt trên nắm cửa, lại cường điệu thêm lần nữa: “Lát nữa nói hôm qua là hiểu lầm, tôi thật sự không thích cậu.”

“Cậu cũng nói ba lần rồi.”

“Sợ cậu quên.” Diệp Chu vừa mở ký túc xá, có hai người thoáng cái ngã xuống hai bên chân Diệp Chu, cậu nhìn một cái, chính là Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc vừa xuất hiện ngoài cửa, bọn họ chột dạ không ngừng cười gượng.

Nếu cậu đoán không sai, chỉ sợ hai người này vẫn luôn áp tai lên cửa nghe lén, có điều không thấy hành lý của bọn họ đâu… Diệp Chu đá văng bọn họ, đi tới cách vách, vừa mở cửa phòng đang đóng chặt ra, hành lý Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc vừa cầm đang yên lặng nằm trong góc, mà có vài người đang dựa lên vách tường thông với phòng trọ của Thương Tấn, trong đó còn có hai tên cùng phòng của cậu, rõ ràng lúc cậu ra ngoài, hai tên này còn đang ngủ.

Không biết Từ Dương Quân mượn được ống nghe ở đâu, vừa nghiêm túc di chuyển ống nghe, vừa kinh ngạc nói: “Sao không nghe được gì hết?”

Chu Văn Đạo vỗ vai cậu ta, nhỏ giọng nói: “Suỵt suỵt suỵt… đừng nói chuyện!”

Diệp Chu nắm chặt nắm đấm, nặng nề ho một tiếng.

Từ Dương Quân bị dọa sợ, đến ống nghe cũng bị ném đi: “Chu… Chu à… sao cậu tới đây?”

Diệp Chu trợn mắt nhìn bọn họ, cũng lười so đo với mấy người này, dù sao lát nữa sự thật được làm rõ, cậu nghiêng đầu, ra hiệu để Thương Tấn đứng ngoài cửa nói chuyện.

Thương Tấn đi vào.

Tất cả mọi người vây xem đều ngừng thở.

Thương Tấn nghiêm khắc nói theo lời kịch Diệp Chu chuẩn bị cho mình: “Chuyện ngày hôm qua là hiểu lầm, Diệp Chu thật sự không thích tôi.”

Thật sự nghe được Thương Tấn nói xong, Diệp Chu thật sự cảm động đến muốn lau nước mắt, trong sạch của cậu! Cuối cùng cũng trở lại!

“Cho nên, mọi người không cần làm khó Diệp Chu.”

Khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt Diệp Chu lập tức tan vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.