Chiếc Opel 2000cc màu
trắng bạc ung dung từ đường lớn rẽ vào trong ngõ nhỏ, sự thông thuận cùng đẹp
đẽ này làm cho người ta rất khó chú ý tới thân xe cùng bên cạnh xe chỉ cách một
khoảng nhỏ chừng 2 cm.
Thông thường, đàn ông đều thích loại xe cỡ trung này nhất. Ở nội thành Đài Bắc
đông đúc, xe 2000cc vừa có thể hiện sự tự tin, lại không đến mức không thực tế.
Một người đưa xe vào bãi gọn gàng, thân xe màu trắng bạc vẫn đẹp mắt như trước
vừa vặn dừng lại trong không gian.
Yên lặng một lúc, cửa xe phía tay lái nhanh chóng được mở ra, một đôi ống quần
tây trang màu đen bước xuống. “Cốc cốc cốc...” Giày cao gót gõ trên mặt đất
phát ra từng tiếng vang, một người phụ nữ thân hình cao gầy duyên dáng dùng một
loại tư thế bất khả chiến bại đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Ở ngõ nhỏ đi tới đi lui, sau không đến vài phút đồng hồ, cao ốc Khoa học kỹ
thuật Phổ Đặc rộng rãi khí thế liền hiện ra trước mặt.
“Chào buổi sáng, Thư ký Bàng!” Nữ tiếp tân cùng bảo vệ bên cạnh gần như cùng
lúc đứng dậy chào.
Bàng Đức Nữ giương cao cằm 15 độ, góc độ này khiến tròng kính bên trong gọng
kính to của cô hơi hạ xuống như chào hỏi, đồng thời ánh sáng thoáng loé lên,
làm cho cô có chút cao ngạo.
Chẳng qua chỉ thoáng hiện liền biến mất.
Đúng chuẩn phong cách của Bàng Đức Nữ.
“Buổi sáng tốt lành.” Không nhanh không chậm đáp lời, kèm theo tiếng gót giày
gõ trên nền đá cẩm thạch tạo ra từng tiếng vang đều đều, cô đi vào thang máy,
ấn nút tầng trên cùng.
Không đến vài giây, Bàng Đức Nữ đã đến trung tâm quyền lực cao nhất của tập
đoàn Phổ Đặc - lầu 33 văn phòng tổng giám đốc.
Cô nhanh chóng đem bản báo cáo ngày hôm qua làm chỉnh sửa lại, sau khi xác định
đã làm tốt, in thành tập ngay ngắn, cùng với những công văn còn chờ khác đặt
vào bàn làm việc của ông chủ. Tiếp đó, Bàng Đức Nữ pha cho mình một ly cà phê
vừa thơm lại vừa đậm đặc. Cô tựa vào cửa sổ sáng bóng nhìn xuống khu Đài Bắc,
giống như một quốc vương tuần tra lãnh thổ của mình.
Còn chưa kịp nhấp hai ngụm cái mùi vị đậm đặc nguyên chất kia, điện thoại trên
bàn liền vang lên.
“Văn phòng tổng giám đốc Khoa học kỹ thuật Phổ Đặc, xin chào.” Bàng Đức Nữ dùng
giọng nói vô cùng máy móc, lưu loát nói ra từng chữ.
“Thư ký Bàng!” Một giọng nam trầm thấp từ ống nghe truyền đến.
Bàng Đức Nữ nhịn không được nhướng mi. Giọng nói này...
“Xin hỏi có việc gì?” Ngữ khí của cô đã không còn khách khí, bởi vì cô đoán
được đầu dây kia là ai, mặc dù đối phương cố gắng muốn thay đổi giọng nói,
nhưng loại thanh âm ồ ồ đặc biệt này thật là khó che giấu được, “Quản lý Dương,
ông không phải là bị cảm chứ?”
Đối phương rõ ràng thoáng sửng sốt.
“Cô...” Có phần luống cuống, lập tức cố gắng lấy lại khí thế ban đầu. “Tóm lại
cô nên cẩn thận một chút, cô gái, không cần quá mạnh mẽ, rượu mời không uống
lại muốn uống rượu phạt...”
Đức Nữ đem ống nghe chuyển ra xa một chút, tiếp tục uống cà phê của cô, cà phê
nguội thật vô cùng khó uống!
“Quản lý Dương.” Cô đem ly cà phê đặt trên mặt bàn bóng loáng, chân dài đan
chéo đặt ngay ngắn trên bàn. “Không ai nói cho ông biết, gọi loại cuộc gọi này
trước tiên phải tắt chức năng hiện số! Còn có, điện thoại chuyên dụng của thư
ký chúng tôi đều có thiết bị ghi âm, ông chẳng lẽ không rõ sao?”
Giọng nói bình tĩnh của cô rõ ràng làm cho đối phương luống cuống.
“Cô nói là...” Những gì vừa nói đều bị ghi âm lại rồi!
“Ai nha, ông chủ của tôi sắp đến, tôi phải đi làm việc. Quản lý Dương, không
hàn huyên với ông nữa, ông làm việc cũng phải cẩn thận chút, coi chừng an nguy
của ông!” Cô đem lời nói y nguyên đáp trả lại, lập tức “cạch” một tiếng ngắt
điện thoại.
Vừa mới nói xong, cửa đã vang lên tiếng hô.
“Chị Bàng, buổi sáng tốt lành!” Hà Ngữ Hoa, cũng chính là trợ lý của Bàng Đức
Nữ, yêu kiều từ cửa thang máy xuất hiện. Vẫn là người chưa tới tiếng đã tới
trước.
Đức Nữ đem hai chân đang đặt trên bàn bỏ xuống, đẩy gọng kính to màu đen trên
mũi, đi vào phòng trà nước bắt đầu pha ly cà phê thứ hai.
9 giờ 50 phút Hà Hoa Ngữ đến văn phòng. Điều này thông thường có nghĩa là còn
10 phút nữa tổng giám đốc sẽ đến.
“Chị Bàng, em đã nói với chị, ngày hôm qua em mới mua cái váy da này 2200, chị
xem...” Hà Ngữ Hoa, được xưng là đoá hoa giải ngữ của phòng tổng giám đốc,
nhưng cũng là cơn ác mộng của Bàng Đức Nữ.
Đức Nữ không chịu được người ngu ngốc, điển hình là loại phụ nữ dung lượng não
không lớn tiêu biểu như Hà Ngữ Hoa này. Nhưng Hà Ngữ Hoa không biết là, Đức Nữ
càng không chịu nổi người nói quá nhiều. May mà cô vừa mới uống xong một ly cà
phê, nếu không lúc này đầu lại muốn đau rồi!
“Hôm nay có việc vui gì sao?” Đức Nữ liếc trang phục long trọng của cô ta một
cái, chỉ biết chắc chắn lại có hoạt động.
“Chị không biết à, thật uổng cho chị là thư ký tổng giám đốc, tin tức hẳn phải
là nhanh nhạy nhất chứ!” Hà Ngữ Hoa đúng là loại người chỉ cần hỏi một câu, cô
ta sẽ nói cho bạn biết tất cả sự tình từ đầu đến đuôi. “Hôm nay tan tầm, cuộc
thi đấu thể thao vận động gây quỹ từ thiện sẽ bắt đầu, em cũng đăng kí rồi,
nghe nói tổng giám đốc cũng tham gia...”
“Cho nên mỗi người đều chuẩn bị thật tốt đi gặp tổng giám đốc hả?” Đức Nữ rót
cà phê vào ly, bưng vào phòng tổng giám đốc.
“Đúng vậy a! Ài ~ chị sao lại mặc như thế này? Ngày hôm nay phải thi đấu thể
thao đó.”
“Vậy sao cô lại mặc như thế?” Đức Nữ kéo váy da của cô ta một cái. “Mặc váy da
chơi bóng? Là môn bóng nào yêu cầu loại quần áo này?” Không đợi Hà Ngữ Hoa trả
lời, cô xoay người bước ra phòng tổng giám đốc.
Quả nhiên, vừa ngồi vào bàn làm việc, cửa thang máy liền mở ra.
Thân ảnh một người cao lớn ung dung từ trong thang máy đi ra, hình dáng ấy thể
hiện rõ ràng một mặt tính cách của người đàn ông thành thị này, trán rộng, mũi
cao thẳng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, môi mỏng mà hữu hình, cho dù toàn thân
tản ra hơi thở lạnh như bang khiến người ta không dám đến gần, nhưng khi anh
giơ tay nhấc chân vẫn làm người ta khó dời mắt.
“Oa!” Hà Ngữ Hoa than nhẹ, ánh mắt trong chốc lát khó rời.
Long Kiệt rõ ràng không chú ý tới những “tạp âm” khác, bởi vì hắn trực tiếp đi
vào phòng tổng giám đốc.
Bàng Đức Nữ im lặng theo vào văn phòng. “Tổng giám đốc, bản báo cáo đánh giá
hai công ty Đông Đại và Lương Ngô đã đặt trên bàn, 20 phút sau tôi sẽ đến báo
cáo vắn tắt lịch trình làm việc hôm nay.”
Long Kiệt ngồi xuống ghế da, chỉ hơi ngước mặt một cái, Đức Nữ liền biết mà lui
ra.
Không phải cô khoe khoang, về phần quan sát sắc mặt Long đại tổng giám đốc,
toàn bộ tập đoàn Phổ Đặc có lẽ không ai so được với cô.
“Báo cáo hội nghị hôm qua tôi muốn cô làm đâu rồi?” Đức Nữ ngồi vào chỗ, một
câu đó phá hỏng ý định tiếp tục bát quái với người đối diện của Hà Ngữ Hoa.
Hà Ngữ Hoa rụt lui, hiểu rõ câu này nghĩa là đã đến giờ làm việc.
Ai! Chị Bàng chính là nghiêm túc như vậy, có điều chị ấy quả thật rất lợi hại.
“Chờ một chút em liền đưa cho chị.” Hà Ngữ Hoa lập tức nói. “Vâng... 20 phút
sau đưa cho chị.” Cô quên mất chị Bàng ghét nhất người không nghiêm cẩn, loại
từ “chờ một chút” không được chấp nhận, thứ cô ấy yêu cầu là đáp án rõ ràng.
Khoé mắt Bàng Đức Nữ liếc đồng hồ trên bàn một cái, biết mình còn có mấy phút
đồng hồ để xử lí việc vặt. Nói thật, đảm nhiệm công việc thư ký tổng giám đốc
không hề đáng hâm mộ như người ta vẫn đồn, ngược lại là một công việc nặng nề.
Vừa vặn Bàng Đức Nữ cô không có hứng thú làm thêm giờ, cho nên tận dụng mỗi một
phút làm việc là bí quyết để không phải tăng ca của cô.
“Thư ký Bàng, vào đây một chút.”
Bộ đàm truyền đến thanh âm lạnh lùng, làm cho cô thoáng sửng sốt. Còn chưa tới
20 phút mà! Chẳng lẽ cô đoán thời gian sai?
Cầm laptop trên tay, cô đi vào phòng tổng giám đốc. Long Kiệt giơ bản báo cáo
trên tay lên.
“Cô tốn không ít thời gian làm bản đánh giá này phải không?”
Đông Đại cùng Lương Ngô là hai công ty sẽ hợp tác với Phổ Đặc trong thời gian
tới, đương nhiên cũng có rất nhiều công ty cạnh tranh nhưng cuối cùng hai công
ty này thắng được, Long Kiệt đúng là muốn cô làm bản đánh giá như thế. Ai ôi!
Người ta làm thư ký chỉ cần khoe ra dáng vẻ là được, vì sao cô làm thư ký còn
làm luôn nhiệm vụ trợ lý?
Nhưng mà, từ vẻ mặt của hắn không nhìn ra nguyên do, vậy nguyên nhân Long Kiệt
kêu cô vào là...?
“Đúng là tốn chút thời gian. Có vấn đề gì sao tổng giám đốc?”
“Đông Đại đắc tội cô ư?” Mày rậm của hắn hơi giương lên mấy độ. Trong lòng Bàng
Đức Nữ chột dạ, thứ cô không muốn nhất đúng là khiến cho ông chủ chú ý. “Đông
Đại mặc dù là công ty có vốn cùng quy mô còn trên Lương Ngô, nhưng nhìn đến
đánh giá tổng thể, tính phát triển của Lương Ngô có vẻ khả quan hơn, tôi cũng
đã viết rõ trên bản báo cáo.”
Thực tế buổi sáng Quản lý Dương gọi điện đến uy hiếp cô chính là người của Đông
Đại, mấy hôm trước Quản lý Dương vốn là có ý đồ hối lộ cô, sau khi bị cô từ
chối thì cực kỳ tức giận, liên tục mắng cô không biết tốt xấu, hôm nay lại trực
tiếp gọi điện đến đây đe dọa.
Nhưng từ trước đến nay Bàng Đức Nữ luôn không phải người lấy ơn báo oán. Hơn
nữa, Đông Đại thật như cô nói trong bản báo cáo, có tiềm ẩn nguy cơ.
Long Kiệt không nói một lời nhìn Bàng Đức Nữ.
Hắn dùng cô thư ký này đã hai năm rồi. Thành thật mà nói cách ăn mặc của cô
thật sự làm cho người khác chán ngán, giống như bà sơ già trong trường học hoặc
là nữ sĩ quan huấn luyện. Trên gương mặt ít có nụ cười, mà ngay cả bộ dáng lúc
nói chuyện, luôn là khẽ hất cằm lên, khiến cho anh hoài nghi đó là kiêu ngạo cô
không che giấu được.
Bạn bè khuyên hắn đổi thư ký, hắn chỉ cười cười.
Tuy bề ngoài Bàng Đức Nữ không đạt tiêu chuẩn nhưng trí tuệ lại cao, cô giúp
anh không ít việc, anh mới không ngốc đến nỗi vì tham nhìn mỹ sắc mà tăng thêm
gánh nặng cho mình.
“Được rồi, cô đem những việc cần làm nói qua một lần đi.” Hắn không có ý vạch
trần.
Kỳ thật người của Đông Đại có làm chuyện mờ ám gì, hắn đã sớm biết hết, chỉ là
thư ký này rõ ràng không muốn cho hắn biết chuyện.
“Được, buổi sáng hôm nay ngài không có việc gì đặc biệt, 2 giờ chiều cùng giám
đốc Đoan có...” Bàng Đức Nữ một mặt báo cáo lịch trình một mặt liếc nhìn hắn.
Thành thật mà nói cô đến phòng tổng giám đốc hai năm, chưa từng nhìn kĩ ông
chủ. Cô biết toàn bộ nhân viên nữ trong công ty đều yêu hắn muốn chết, nhưng cô
thầm nghĩ làm người tàng hình trước mặt hắn, cho dù bị xem là một cái máy cũng
được.
Nói trắng ra đối với loại người trẻ tuổi đã làm chủ công ty gia đình điển hình
như hắn, cô thực chất có chút coi thường, chẳng qua không nghĩ tới hắn thật
đúng là rất thông minh, điểm này cô không thể nào phủ nhận, vị tổng giám đốc
này chính là một người đàn ông thông minh.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, hai người đàn ông cao lớn từ trong quán rượu đi ra,
bước chân có vẻ hơi loạng choạng, nhất là một người trong đó, khẳng định đã rất
say rồi.
“Long Kiệt, mình đi trước, A Siêu nói muốn đưa cậu về, cậu ở đây chờ một
chút...” Người đàn ông vỗ vỗ cái người bên cạnh đang dựa nửa người vào cột.
“Các cậu chuốc say mình, tốt nhất là phải đưa mình về nhà.” Hôm nay Long Kiệt
vốn có một buổi tiệc xã giao, sau khi kết thúc lại bị mấy người bạn thân kéo đi
uống rượu, có lẽ là vì lâu lắm rồi không có dịp thả lỏng như vậy, hôm nay uống
đặc biệt vui, đến nỗi người có tửu lượng không tồi như hắn cũng say.
“Đương nhiên phải đưa cậu về, A Siêu đi lấy xe rồi sẽ lập tức tới.” Người đàn
ông vừa nói. Điện thoại trên người vừa vang lên.
Hắn bắt máy. “Vợ à! Được rồi! Chờ một chút anh về ngay.” Người vợ này tuy không
phải là vợ chính thức, chỉ là bạn gái hiện tại, nhưng chung quy vẫn quản này
nọ.
“Mình nghĩ cậu nên đi trước.” Long Kiệt vỗ vai bạn tốt. “Dù sao A Siêu đã tới
rồi, cậu không phải lái xe, đón tắc xi về đi.”
“Cậu sẽ không có việc gì chứ?” Đối phương nhìn nhìn hắn, lo lắng hỏi.
“Sẽ có vấn đề gì?” Long Kiệt thay đổi hình tượng lãnh khốc thường ngày, nhếch
môi cười. “Xe của cậy ấy là chiếc kia.” Đêm đã khuya, cộng thêm gió lớn, hiện
tại người đi lại trên đường rất ít.
“Xe Opel màu trắng bạc, chắc là chiếc 2000 đó...” Đối phương nói.
“Mình chờ. Cậu đi trước đi, không tiễn!” Long Kiệt tiễn bạn đi, tựa lên cây cột
nghỉ ngơi. Gió đêm lạnh lẽo thổi vào làm hắn hơi nhức đầu, tóc đen trước trán
hỗn độn, trên người chỉ mặc một cái áo khoác dài, cổ áo sơ mi còn mở hai cúc,
hiện tại thật có chút lạnh.
May mà trên đường rất nhanh xuất hiện một chiếc Opel màu trắng bạc, hắn đi tới,
chờ xe dừng lại, liền mở cửa ngồi xuống.
“A Siêu, cậu biết nhà mình mà! Mình ngủ một chút, đến nơi thì gọi mình dậy!”
Nói xong đầu Long Kiệt khẽ dựa vào người bên cạnh, cứ như vậy mà ngủ.
Nhưng người ngồi trên ghế lái suýt bị anh hù chết!
“Tổng...tổng giám đốc?”
Bàng Đức Nữ khó tin nhìn cái người không biết ở đâu chạy ra trước mặt, cô đến
là để đón Lâm Lăng Thích tan học, gần đây Tiểu Thích tự mình đến đại học này bổ
túc một khoá về thương mại, cô sợ muộn quá sẽ nguy hiểm, lúc nào cũng đến đón
Tiểu Thích tan học về. Ai ngờ tới hôm nay lại chạy ra một gã đàn ông, càng khoa
trương hơn là người này còn là người quen của cô!
“Long... Long Kiệt!” Cô nhẹ nhàng gọi, không khách khí vươn tay chọc chọc vào
thân hình bất động như núi của hắn ta.
Ai ngờ hắn da thô thịt dày, ngược lại làm đau ngón tay của mình.
“Sao có thể như vậy! Tiểu Thích đâu mất rồi?” Cô nhìn quanh bốn phía, nhất thời
không biết làm thế nào giải quyết người đàn ông đang ngủ ngáy này. Bên trong xe
mùi rượu nồng nặc, không nghĩ cũng biết hắn uống nhiều rượu.
Bây giờ Đức Nữ hoàn toàn không có nguỵ trang! Không có cặp kính đen khủng bố
ngày thường trên mũi, trên mặt thiếu đi một lớp phấn dày, mái tóc cũng xoã trên
vai, áo thun ôm sát người cùng quần jean cạp trễ hoàn toàn lộ ra dáng người
hoàn mĩ của cô.
Cô lúc như thế này không muốn gặp ông chủ một chút nào!
“Đức Nữ!” Tiểu Thích hết giờ học, chạy tới mở cửa xe phía bên kia tay lái,
thiếu chút nữa bị hù chết. “A!” Sao lại có người!
“Tiểu Thích, bạn lên xe trước đã.” Đức Nữ bất đắc dĩ kêu cô lên xe.
“Đức Nữ, anh ta là ai vậy?” Tiểu Thích chồm lên khe hở giữa hai người ngồi
trước, cặp mắt hiếu kỳ quan sát người đàn ông ngồi trước mặt. Đức Nữ luôn không
yêu thích loại động vật như đàn ông, cho nên cô rất kinh ngạc khi trên xe Đức
Nữ có một người đàn ông, thậm chí còn ngủ say.
Kỳ thật Đức Nữ cũng không phải chán ghét tất cả đàn ông! Cô ấy chẳng qua chán
ghét đàn ông ngu ngốc, vấn đề là rất nhiều đàn ông đều là loại người như vậy.
“Là ông chủ của mình.” Đức Nữ buồn bực nói, từ đầu đến cuối không biết làm sao
người này có thể xuất hiện trên xe cô. Chẳng lẽ nhận ra cô nên đến?
“Bộ dạng anh ta thật là đẹp trai nha!” Tiểu Thích nhìn ngắm cẩn thận. Theo cô
thấy, người đàn ông này đủ đẹp trai để sánh đôi với Đức Nữ. Kỳ thật Đức Nữ đúng
là một trong những người phụ nữ đẹp nhất cô từng gặp, thế nhưng từ trước đến
nay ở công ty Đức Nữ luôn không dùng diện mạo thật gặp người.
“Đẹp trai có ích lợi gì!” Đức Nữ lập tức phản bác một câu.
“Ừ.” Tiểu Thích hết sức ngoan ngoãn mà trả lời. “Chúng ta làm sao bây
giờ? ”Có thể làm sao đây? Đá hắn ra ngoài?” Giọng nói của Đức Nữ nghe qua
có phần nghiến răng nghiến lợi.
“Cái này không được đâu! Ngộ nhỡ anh ta nhớ được bạn...”
Ai nha ~~~ Cô lo lắng đúng là việc này!
Cô không hy vọng việc nguỵ trang của mình trước mặt hắn mất đi hiệu lực. Như
vậy cô sẽ khó làm người tàng hình rồi, điều này thật sự là bất lợi lớn với cô.
“Chúng ta đi thôi!” Cô đạp chân ga, chuẩn bị đưa phiền phức từ xa bay tới này
về nhà.
Tiểu Thích quan sát một chút, xem ra Đức Nữ tạm thời sẽ không đem ông chủ đại
nhân bỏ lại, nhưng cô ấy muốn giải quyết làm sao? “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đưa hắn về nhà.” Cô bất đắc dĩ nói.
“Bạn biết nhà anh ta!” Tiểu Thích cảm thấy lạ hỏi.
“Mình đương nhiên biết, chuyện của hắn mình biết rất nhiều, nhiều đến nỗi tuỳ
tiện đem bán thông tin nào đó cũng có thể kiếm tiền.” Đức Nữ thuận tiện nói.
“Vậy sao bạn không đem bán lấy tiền đi! Bạn không phải yêu nhất là kiếm tiền
sao!” Tiểu Thích hỏi.
Đúng nha! Sao cô không nghĩ tới việc đem hắn đi kiếm tiền!
Nửa giờ sau Bàng Đức Nữ đã quyết định phải kiếm về một khoản từ trên người Long
Kiệt!
Thật vất vả đến được nhà Long Kiệt, cô căn bản không dự định bước ra ánh sáng,
cho nên muốn để Tiểu Thích dìu hắn xuống xe. Theo cách của cô, đem hắn ném ở
cửa, bấm chuông rồi chạy lấy người, nhưng Tiểu Thích tốt bụng không thể làm
được chuyện như vậy.
“Anh ta thế này thực đáng thương, ngộ nhỡ có kẻ xấu...”
“Tiểu Thích, bạn quá tốt bụng rồi, không phải mình muốn bạn bỏ tật xấu này
sao?” Cô cùng một người bạn cùng phòng khác -Tiểu Mễ, nhất trí cho rằng Lâm
Lăng Thích quá tốt bụng, không thể tồn tại trong cái xã hội thực tế này.
“Đức Nữ...” Tiểu Thích mở lớn cặp mắt to vô tội.
Đức Nữ đành chịu nói: “Mình đến đây!” Lập tức liền xuống xe, tự mình khiêng người
đàn ông cao lớn kia xuống xe.
Tiểu Thích tuy rằng không thấp, nhưng để dìu một người đàn ông cao hơn 180cm
cũng quá khó khăn rồi. Đức Nữ lại cao hơn Tiểu Thích, đối với phụ nữ chiều cao
của cô xem như là vượt trội.
“Long đại nhân, đến nhà anh rồi!” Cô tức giận mà vỗ vỗ mặt Long Kiệt.
Long Kiệt chỉ mở mắt ra, mơ mơ màng màng cười với cô. Nụ cười này làm tay đang
dìu hắn của cô suýt trượt.
Ai nghĩ tới tổng giám đốc ngày thường lãnh khốc sẽ có loại nét mặt trẻ con này
chứ? Hại cô thiếu chút nữa sẩy tay té xuống.
“Tiểu Thích, giúp mình bấm chuông.” Cô cố gắng đỡ thân hình tê liệt của Long
Kiệt dựa trên người mình, trọng lượng kia suýt đè bẹp cô.
Tiểu Thích chạy tới bấm chuông, không nghĩ tới bấm nửa ngày lại không có ai đến
mở cửa. “Người này không phải sống một mình chứ?” Đức Nữ đầu đầy mồ hôi hỏi.
“Này, người nhà anh đâu? Người làm đâu?” Cô thừa cơ chọc vào xương sườn hắn một
cái.
“Người nhà? Mình sống một mình... A Siêu!” Long Kiệt dường như tỉnh táo một lát
nhưng nói xong lại ngất đi.
“Đáng chết! Đáng chết!” Đức Nữ đưa tay vào túi xách của hắn mò qua mò lại, rốt
cuộc ở sâu trong bóp tiền tìm được chìa khoá, cô đưa cho Tiểu Thích.
Dưới sự hợp sức của hai người, cuối cùng mở được cửa ra. Cô nhanh chóng tìm
được sô pha, quăng hắn lên trên. “Mệt chết tôi!”
“Không đỡ anh ta vào phòng sao?” Tiểu Thích ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi. Đức Nữ
trợn mắt, xoay người đi vào nhà bếp, rót hai ly nước.
Tiểu Thích tưởng là Đức Nữ rốt cuộc đổi tính, muốn cho anh ta uống nước để tỉnh
rượu...”Cầm đi.” Đức Nữ đưa một ly nước đến trước mặt cô.
“Mình!” Tiểu Thích nhận nước, phát giác Đức Nữ đã uống xong rồi.
“Uống nhanh đi! Bạn không khát hả! Uống xong chúng ta phải về nhà, khuya rồi.”
May mà ngày mai là ngày nghỉ, bằng không hôm nay chỉ được ngủ vài tiếng.
“A!” Hoá ra là rót nước cho cô uống, cô còn tưởng rằng Đức Nữ đổi tính rồi chứ!
Đức Nữ cầm lấy cái ly Tiểu Thích đã uống xong, đi vào nhà bếp bỏ xuống. “Đi
thôi.” Tiểu Thích bị kéo đi, vẫn không ngừng quay đầu lại. Mãi cho đến cửa, Đức
Nữ rốt cục không chịu nổi nữa.
“Chờ mình một lát.” Cô đi vào trong phòng, ôm ra một cái chăn bông lớn quăng
lên người đang nằm xụi lơ trên sô pha. “Như vậy được rồi chứ?” Cô trợn mắt lần
nữa.
Tiểu Thích vui mừng mà nhìn cô.
Đức Nữ kỳ thật là một người rất thiện lương.
Sáng thứ hai, Đức Nữ bộ dạng bất an đi đến phòng làm việc. Cô lo lắng Long Kiệt
nhận ra mình.
Hi vọng hắn không nhớ, đàn ông đáng ghét, không có việc gì uống say làm chi!
Uống say thì thôi, lại chạy lên xe của cô làm gì? Còn là lúc ngày thường cô ra
ngoài không “hoá trang” nữa!
Nhanh chóng đem tài liệu đặt trên bàn hắn, cô vội vã đi pha ly cà phê ổn định
tâm trạng rối loạn của mình, không nghĩ tới cô bởi vậy mà làm đổ bột cà phê,
thật sự là đáng giận!
“Long Kiệt đáng chết!” Cô thấp giọng nguyền rủa.
“Chị Bàng, buổi sáng tốt lành.” Giọng nói quen thuộc của Hà Ngữ Hoa vang lên.
Đức Nữ cứng người gật đầu, chuẩn bị bắt đầu pha cà phê cho ông chủ chết tiệt
kia của cô!
Mười phút sau, cửa thang máy mở ra, thân ảnh cao lớn của Long Kiệt xuất hiện,
vẫn hiên ngang tiêu sái bước đi, hoàn toàn không có dáng vẻ suy sút vì uống
rượu ngày đó.
Hừ! Đàn ông?
Khi Long Kiệt đi ngang Đức Nữ thì ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua một lần
trên mặt cô. Con ngươi đen sắc bén của hắn nhằm vào hai mắt của cô.
Đức Nữ thiếu chút nữa vì vậy mà không thể hô hấp. Chẳng lẽ hắn nhớ được! Hắn
nhận ra nên đi tới?
“Thư ký Bàng, cà phê của cô tràn ra kìa.” Hắn dùng cằm chỉ vào cà phê trên tay
cô, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc.
Cô thề, cô thật sự thấy được khoé miệng hắn còn mang theo nét cười. Hắn chế
nhạo cô!
Đáng chết! Long Kiệt đáng chết!
Nếu Bàng Đức Nữ cô không trả được thù này, cô sẽ không gọi là Bàng Đức Nữ!
Ngày đó Tiểu Thích nói như thế nào ấy nhỉ! Đúng rồi, nếu cô đã biết nhiều thông
tin của tổng giám đốc, vậy sao không lợi dụng hắn kiếm tiền. Cô không có hứng
thú khác, chỉ yêu nhất là kiếm tiền.
“Chị Bàng, chị nhìn tổng giám đốc như vậy, không phải là hôm nay mới phát hiện
tổng giám đốc rất tuấn tú chứ?” Hà Ngữ Hoa đã sớm cảm thấy Thư ký Bàng rất kỳ
quái, mọi người đều mê luyến tổng giám đốc, chỉ có Thư ký Bàng là bất vi sở
động.
“Anh ta rất tuấn tú sao?” Ánh mắt Bàng Đức Nữ sáng ngời. “Thế thì nếu là cô, để
biết được chuyện về soái ca cũng tình nguyện chi một khoản lớn chứ?”
“Nếu đẹp trai giống như tổng giám đốc, chuyện gì em đều có hứng thú. Tốt nhất
là để cho em biết làm sao hấp dẫn anh ta, nói không chừng ngày nào đó em cũng
là chim sẻ biến thành phượng hoàng, lấy được bạch mã hoàng tử em yêu nhất...?”
Trong mắt Hà Ngữ Hoa đã tràn ngập màu sắc mơ mộng.
“Tôi biết rồi.” Khoé miệng Đức Nữ thoáng hiện nét cười. “Tiền” đồ tốt đẹp cách
nàng không xa rồi!
“Chị biết làm thế nào đạt được bạch mã hoàng tử sao?” Hà Ngữ Hoa vội vàng hỏi.
“Tôi chỉ biết rõ nếu cô không nhanh đem báo cáo giao cho tôi thì hôm nay chuẩn
bị tăng ca đi.” Đức Nữ lạnh lùng bỏ lại những lời này, đi vào phòng tổng giám
đốc chuẩn bị báo cáo lịch trình.
“Ai!” Hà Ngữ Hoa thở dài. “Nếu như có người dạy mình làm thế nào có được bạch
mã hoàng tử thì tốt rồi.”
Muốn mơ mộng, nhưng công việc cũng không thể gác lại! Cô cam chịu số phận mà
ngồi trở lại chỗ bắt đầu làm việc.
Phụ nữ! Ai không có mộng tưởng? Chỉ có Thư ký Bàng cứ giống như người tuyệt
tình thật là kỳ quái!