Tất Cả Những Gì Anh Làm, Anh Làm Vì Em

Chương 9: Chương 9: Nhận ra hạnh phúc trong tầm tay




“Um…”. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nàng, cuốn hết ngọt ngào trong miệng nàng. Cả vòm miệng tê dại. Nàng như bị hắn ném vào lửa tình triền miên.

-Nhưng mà…

Hắn hơi dừng lại, giọng nói pha chút chua xót. Nàng ngẩn người.

-Nhưng mà chính là em không yêu tôi!

-Ơ?

Nàng có yêu hắn không? Có hay không?

-Không ngờ Lữ tổng có vẻ ngoài lạnh lùng lại là người đa cảm, không lẽ anh không biết trong công việc nhất nhất là không được xao động sao?

-Em sao cứ để ý đến công việc? Đúng, trong công việc tôi rạch ròi rõ ràng, chính em là động lực khiến tôi làm mọi thứ, cũng là điều làm tôi đau lòng nhất. Không lẽ cả cuộc đời phải lạnh lùng, phải vô cảm mới sống được sao?

-Tôi…

Nàng không có lý do gì để phản bác đành im lặng.

-Tôi biết em sẽ không muốn ở lại cho nên…

Hắn cắn lấy vành tai nàng.

-Cho nên hôm nay tôi muốn em!

Nàng còn chưa kịp phản ứng liền bị hắn đè xuống, nhanh chóng trút bỏ y phục bên ngoài.

-A, đừng!

Hắn nâng mông nàng lên, nhanh chóng tiến vào như nước rút. Nàng không nhịn được mà rên rỉ. Hắn lại thúc vào với lực đạo mạnh mẽ khiến nàng phải thuận theo hắn mà đong đưa thân hình.

-Á, đau!

Hắn bóp mạnh bầu ngực trắng ngần của nàng làm nàng la thét. Ngón tay của hắn vò mạnh nụ hoa ửng hồng.

-Không.. ô… a…

-Em rất thích!

-Không… không có thích mà!

-Ô… ô… ô

Cơ thể nàng truyền đến một trận tê dại. Hắn nhấc hai chân nàng lên đặt lên hai bên vai. Lưỡi của hắn bá đạo mà liếm mút nơi sâu kín nhạy cảm của nàng. Mật ngọt từ nơi cửa hang ẩm ướt tuôn trào. Nàng rên rỉ, ham muốn đẩy nàng đến khoái lạc kịch điểm. Cơ thể nàng cong lên đón nhận hắn từng đợt tiến vào.

-A!

-Kêu lớn nữa!

-Ô… ô…

Nàng như quên hẳn thời gian. Cả căn phòng tràn ngập những tiếng thở hổn hển cùng tiếng la hét của nàng…



-Kim Đổng, đi uống cà phê nhé!

-Ừ!

Uông Ngọc nắm lấy tay nàng cùng chạy vào cửa hàng thức ăn nhanh. Uông Ngọc đã để tang cha được ba năm, giờ gặp lại, nàng không còn là Hà tổng khắt khe, Uông Ngọc không là trợ lý, hai người trở thành bạn bè của nhau. Hàng ngày cùng nhau tâm sự chia sẻ nỗi buồn, niềm vui trong cuộc sống nàng ngộ ra hóa ra hạnh phúc lại giản đơn như thế.

-Uống gì nào?

-Kem!

-Kim Đổng, mới vừa sáng chưa ăn gì mà lại ăn kem à? Không tốt!

Nói xong Uông Ngọc thay bạn gọi món. Kim Đổng tức anh ách, vừa sớm thèm kem mà lại không được ăn a!

-Lát nữa cậu bao tớ tám ly kem nhá!

Nàng đập bàn. Uông Ngọc bị nàng dọa, vội vã cười trừ:

-Được rồi mà!

Hai người ăn xong vừa định bắt đền chuyện lúc nãy thì điện thoại lại reo lên.

-A lô, là ai vậy?

-Lâu quá không gặp!

-Là… là anh?

-Không vui sao?

Chương IX (Part 2): Nhận Ra Hạnh Phúc Trong Tầm Tay

-Ơ… không có!

-Tôi đang ở trước cửa nhà em!

-A khoan…

“Tít”. A, đã hai năm rồi nàng không gặp hắn, nàng cố quên đi nhưng mà không được! Hắn tựa như đã khắc sâu vào tâm trí nàng rồi.

-Ồ, Kim Đổng là ai thế? Là người yêu phải không? Giấu tớ nhá!

-A, không có!

-Vui thế kia mà không có!

-Tớ… thật sự vui sao?

Uông Ngọc đứng dậy sờ tay lên trán nàng.

-Kim Đổng, sốt phải không?

-Cái cậu này!

-Là ai vậy?

-Lữ tổng, Lữ Vĩ Thiên!

-Hả? Là sao?

-Đi, mình sẽ kể cho cậu nghe.



-Gần về đến nhà rồi kìa!

-Ừ!

-Sao đi chậm vậy? Là vui quá đi không nổi hay là hồi hộp đây?

-Uông Ngọc, nếu anh ta…

-Cậu phải xác định được mình có yêu anh ta hay không cái đã!

-Mình không biết!

-Theo tớ thấy cậu ắt hẳn đã yêu rồi!

-Sao cậu nói vậy?

-Hai năm nay cậu có quên anh ta không?

-Thi thoảng vẫn nhớ!

-Nhớ thường xuyên thì có nói đại đi!

-Cậu…

Mặt nàng đỏ ửng. Uông Ngọc đi bên cạnh cười nói:

-Hơn nữa khi nghe anh ta đến tìm tớ thấy cậu rất vui nha, hoa hạnh phúc luôn nở bên cạnh chúng ta chứ không phải là nơi xa xôi nào khác. Đừng đánh mất nó là được!

-Uông Ngọc…

-Kìa, người cậu thương đang đứng kia kìa, tớ đi nhá!

-Á, sao bỏ tớ?

-Hạnh phúc là do cậu quyết định Đổng nhi à!

Uông Ngọc nháy mắt tinh nghịch bỏ chạy để lại nàng đứng trước căn nhà của mình. Ngoài cổng ngôi nhà là chiếc xe hơi màu đen sáng loáng, người đàn ông đó không đổi vẫn là nụ cười đó, đôi mắt đó đang đứng khoanh tay nhìn nàng.

“Hoa hạnh phúc nở ngay bên cạnh chúng ta…”. Nàng phải bắt lấy sao?

-Đổng nhi!

Giọng nói trầm thấp làm nàng giật mình rồi lại bối rối. Nàng tiến đến trước mặt hắn. Vòng tay mạnh mẽ đó lại lần nữa ôm lấy nàng. Lúc đó dường như dũng khí đã đủ, nàng bám lấy tấm lưng của hắn.

-Sao bây giờ mới tìm em?

-Anh muốn em tự hiểu ra, hạnh phúc thật sự là ở đây!

Hắn đặt tay lên ngực nàng. Nàng cúi đầu cười, đúng, hạnh phúc rất giản đơn nhưng mà chính nàng lại không hiểu đi tìm những thứ xa vời.

-Anh muốn cùng em đi suốt cuộc đời Đổng nhi! Em đồng ý nhé?

Nàng không đáp, ôm chặt lấy hắn, mùi hương tỏa ra từ người đàn ông này rất thân quen.

-Anh bỏ đi lâu vậy không sợ em sẽ quên sao?

-Em không quên được đâu vì anh đã làm dấu trên cơ thể xinh đẹp của em rồi!

-A, đáng ghét!

“Ha ha ha…” Tiếng cười đó vọng lên tận tán cây cao, bầu trời trong vắt chúc mừng hai người đã tìm thấy hạnh phúc của nhau.



Trong tiếng chúc phúc của mọi người, hai người cùng nắm tay nhau bước đi, nụ cười không tắt.

Hôm nay nàng là cô dâu đẹp nhất. Bộ váy cưới màu trắng tinh khôi với từng đường diềm đầy quý phái ôm lấy cơ thể xinh đẹp của nàng. Đứng bên cạnh nàng là anh, bộ vest đen tao nhã bó sát vào người, tấm lưng to lớn đầy mạnh mẽ, cánh tay choàng qua eo nàng để nàng tựa vào vai.

-Mẹ ơi, con rất hạnh phúc, cuối cùng con cũng đã tìm được người mình thương yêu!

Nhìn lên bầu trời nàng thì thầm.

-Mẹ em sẽ rất vui!

Nàng tựa vào vai anh cảm nhận hết hơi ấm dịu dàng đó. Không phải lúc nào tình yêu cũng lấp lánh cũng bắt đầu từ những điều tốt đẹp mà đôi khi nó lại trải qua bao sóng gió.

Rốt cuộc, dù đã qua bao khó khăn mới đến được với nhau người ta đều không hối hận. Hạnh phúc kì thực không quá lớn lao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.