Tất Cả Những Gì Anh Làm, Anh Làm Vì Em

Chương 7: Chương 7: Nỗi lòng hé mở




Nàng nhìn hắn trừng trừng oán hận. Hắn thản nhiên đưa tay đến chiếc hộp nàng đang cầm. Ngón tay dài của hắn chạm vào bàn tay nhỏ của nàng làm nàng như có một luồng điện chạy qua, lập tức phản ứng.

-Tôi… anh không có quyền ép buộc tôi! Hôn nhân là chuyện của tôi, tôi muốn kết hôn với ai là quyền tự do cá nhân, anh không…

Hắn chồm tới làm nàng hốt hoảng vội vã lùi về phía sau.

-Nếu em nói vậy, ắt hẳn em đã có ý trung nhân rồi?

-Đúng vậy!

Nàng cắn môi gật đầu bừa. Tưởng rằng sau khi nghe xong hắn sẽ từ bỏ ý định không ngờ hắn lại cười nhạt bàn tay to lớn phủ lên cổ nàng với một lực đạo vừa đủ để nàng ngã nằm trên chiếc ghế sofa dài. A, không xong!

-Anh… không được!

Nàng quyết liệt kháng cự hắn. Nhưng mà đã muộn, hắn chiếm thế thượng phong bắt nàng nằm trên đùi của hắn, từ trên cao hắn nhìn xuống làm nàng như bị soi khắp, cảm giác rất khó chịu.

-Để xem lời em nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật!

Nàng kinh hoảng nhìn đôi mắt đen thâm sâu khó lường của hắn. Bàn tay của hắn di chuyển khắp người nàng mặc cho nàng vặn người tránh né vẫn bị hắn đem hết quần áo trên người quăng xuống đất. Nàng vừa thẹn vừa giận, lấy tay che ngực, lùi về phía ghế sofa đối diện.

-Anh… tôi… không thích! A, buông ra!

Đặt nàng dưới thân, hắn dò xét nụ hoa mẫn của nàng, làm nàng kinh hô một tiếng. Đã từng bị hắn vũ nhục thế này mà nàng vẫn không thoát khỏi rên rỉ khi bị hắn chạm vào. Từng tấc da thịt bị hắn làm cho ửng hồng.

-Không… không… đừng làm vậy… van xin anh…

Nước mắt nàng chảy thành dòng, giọng nói lạc đi.

-Em nói là em đã có ý trung nhân, vậy người đó là ai?

Hắn gằn giọng, đè nàng xuống. Ngón tay dài không chút lưu tình dò xét nơi thầm kín của nàng. Nàng vừa khóc vừa nói không thành tiếng, loại cảm giác này quá sức khó chịu.

-Anh… anh hỏi… hỏi làm gì?

-Tôi muốn biết người em chọn là ai thôi! Nếu sau này có kết hôn tôi sẽ đến chúc mừng, nhưng mà tôi hơi tò mò, không biết người đó đã biết chuyện người mình yêu đã từng ở cùng một người đàn ông khác chưa?

Giọng hắn ám muội bên vành tai nàng.

-Anh… anh thật quá quắt… anh muốn hạ nhục tôi chứ gì? Giờ đã đạt được rồi đó! Anh vừa lòng chưa?

Nàng lấy tay lau nước mắt, làm như vậy với nàng hắn vui lắm hay sao?

-Tôi cần câu trả lời của em hơn! Ngay bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, tôi thật mong kinh hỉ từ em!

Nàng biết mình chọn đường nào cuối cùng cũng thuộc về tay hắn. Hắn ép nàng phải làm tình phụ dưới thân hắn. Nàng nhịn không được, uất ức bao nhiêu lâu tràn ra làm nàng khóc như một đứa trẻ. Hắn để nàng tựa vào người, mặc cho nàng khóc.



Sau một hồi, mắt nàng sưng đỏ, khóc xong đột nhiên tâm tình như được giải tỏa, nàng thấy thoải mái hơn. Phần nữa là do quá mệt đột nhiên nàng lại nằm ngủ trên người hắn. Nhìn nàng nằm trong lòng, cơ thể không gì che chắn xinh đẹp mê người, hắn rót rượu ra ly chậm rãi uống hết rồi mới bồng nàng đến chiếc giường lớn, kéo chăn đắp cẩn thận.



Nàng ngủ rất lâu, dường như là do mệt mỏi lâu ngày. Hắn nằm bên cạnh vuốt ve gương mặt của nàng, hàng tóc mai mỏng manh vương vấn trên mặt làm nàng như có chút u buồn nào đó.

-A!

Đột nhiên mở mắt,nàng hốt hoảng khi thấy gương mặt hắn kề sát. Cố vùng ra mới phát hiện là đã bị hắn ôm cứng từ bao giờ!

-Tôi… không… anh đừng ám ảnh tôi nữa có được không? Tôi chịu đựng bao nhiêu năm rồi, làm ơn buông tha cho tôi đi!

Nếu trước đây nàng kiêu ngạo bao nhiêu giờ lại bị người đàn ông cơ trí này đạp đổ, nàng sợ, một nỗi sợ hãi dâng lên khắp người. Hắn kéo nàng vào lòng, giọng nói bên tai nàng trầm ấm:

-Em hận tôi?

-Đúng!

Chương VII (Part 2): Nỗi Lòng Hé Mở

-Vì sao?

-Anh còn hỏi vì sao? Hai năm trước anh đoạt lấy tôi, rồi anh bỏ đi. Một năm sau anh cản trở cuộc sống của tôi, bức tôi đến thế này, anh còn hỏi một câu vô tình như vậy nữa sao?

Nàng tức giận quát lớn. Bị hắn ghì chặt vào người, nàng cố hết sức đẩy hắn ra.

-Buông tôi ra! Người tôi hận nhất là anh! Buông ra!

-Không!

Hắn đáp lại sự giãy giụa của nàng bằng một từ khô khốc. Bị chôn vào lồng ngực hắn, nàng ra sức dùng tay đánh hắn. Đánh đến mức tay nàng đỏ ửng, phát đau mới ngừng lại.

-Em hết tức chưa?

Hắn hỏi vậy nàng còn tức hơn! Nàng sao không thể làm gì hắn như vậy kia chứ?

-Em nghe tôi nói được chứ?

Hắn dùng tay mình ấn nàng thật chặt vào lòng.

-Không muốn nghe, tôi không muốn nghe anh nói gì nữa! Bao nhiêu đây là quá đủ rồi!

Nàng biết không thể thoát khỏi vòng tay hắn đành chấp nhận bị hắn ôm nhưng mà vẫn quật cường phản bác lại hắn. Hắn còn muốn nói gì với nàng chứ?

-Năm đó, em nói tôi đoạt lấy em cũng không đúng!

-Gì mà không đúng? Anh giờ còn biện chối sao?

Nàng tức giận nắm lấy áo hắn, nói như vậy nghĩa là gì? Phủ nhận việc hắn làm sao?

-Không phải hôm đó em uống rượu quá say thì không xảy ra chuyện!

Hả? Đúng rồi, đêm đó đúng là nàng uống rượu quá lượng nhưng mà lỗi đâu phải do nàng chứ?

-Tôi…

Nàng định nói gì đó nhưng bỗng nhiên thấy trống rỗng liền im lặng.

-Em sao cứ phải cố chấp? Tôi biết chắc rằng nếu tôi ở lại trước sau gì cũng phải chịu cơn thịnh nộ của em nên mới phải rời đi!

Nàng nắm chặt tay mình, quả thật bản tính nàng rất nóng nảy dù bên ngoài có vẻ hòa nhã, hắn là trợ lý lâu năm nhất của nàng nghiễm nhiên là biết được. Nhưng mà bây giờ lời này có nghĩa lý gì chứ?

-Vậy là anh rời đi rồi lại âm thầm phá hoại tôi?

Nàng giận phát run. Hắn cười nhạt đưa tay vuốt ve cặp đùi của nàng. Nàng lập tức gạt hắn ra nhưng mà ngay lúc đó lại bị hắn lợi dụng sơ hở, ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng thăm dò nhụy hoa mẫn cảm của nàng.

-Á, không không!

Nàng giãy giụa nhưng bất lực, giọng hắn quanh quẩn bên vành tai nàng đầy ám muội:

-Dường như em không thể giận khi tôi làm vậy!

-Tôi… tôi…

Nàng giận đến phát ngượng, hắn sao có thể nói những lời này với nàng chứ? Thật quá đáng mà!

-Em còn nhớ lúc em gặp tôi lần đầu tiên không?

-Không!

Kì thật là nàng nhớ nhưng mà bây giờ đối mặt với kẻ đáng ghét này càng không muốn nhắc đến. Hắn thản nhiên dùng tay qua lại dưới thân nàng làm nàng nhịn không được la lên.

-A… a…

-Nhớ không?

-Không!

-Thật chứ?

-Á, đừng mà… nhớ… thì sao chứ?

Nàng bị hắn bức ra chân tướng rốt cuộc cũng phải nói thật. Hắn cười một tiếng.

-Em có tin vào tình yêu chứ?

-Tôi không tin! Đó là thứ không đáng tin!

Nàng lập tức phản bác, sao có thể dùng đến tình cảm trong công việc được? Hắn cười, nụ cười có chút u ám. Ôm nàng thật chặt trong lòng, giọng hắn rất ôn nhu.

-Năm đó khi tôi thấy em cũng không để ý đến nhưng mà…

Ngừng một chút như cho thời gian ngừng lại hắn chậm rãi nói từng câu tựa như đang kể lại một câu chuyện xa xưa:

-Khi em có ý muốn tôi làm trợ lý của em lúc đó tôi không tin được! Thật ra dù em có kiên quyết, có lạnh lùng thì em vẫn là một phụ nữ… Cho nên…

Tay hắn di động làm nàng thống khổ không nguôi. Bị hắn ôm chặt nàng càng không thể nào chịu đựng nổi.

-Cơ thể em đang phản ứng rất tốt!

Hắn cười nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.