Tất Cả Những Gì Anh Làm, Anh Làm Vì Em

Chương 1: Chương 1: Tình cờ gặp gỡ




-Tiểu thư, coi chừng trời lạnh lắm, mau mặc áo ấm vào đi!

-Tôi biết rồi mà Chỉ Xuyên!

Chỉ Xuyên ra vẻ bực dọc nữ chủ cứng đầu của mình:

-Biết rồi, biết rồi mà chưa lần nào tiểu thư chịu mặc cả! Để lỡ bị cảm lạnh thì làm sao?

-Được rồi mà!

Nàng cười nhăn nhó, nhân nhượng mặc áo vào. Lúc này Chỉ Xuyên mới chịu giãn đôi lông mày nhíu chặt, kéo cánh cửa xe hơi cho nàng bước vào.

-Tiểu thư đi vui vẻ!

Nàng cười đáp lại lời nói của Chỉ Xuyên. Chiếc xe hơi đen bóng lao đi qua những đụn tuyết trắng đóng cứng ở hai bên đường.



-A, xin lỗi!

-Không có gì!

Nàng đang mải nhìn menu thực đơn dán ngay tiệm ăn không để ý đâm sầm vào một người. Vội xin lỗi xong ngước lên thấy trước mặt mình một mĩ nam cao lớn, gương mặt tuấn tú vô cùng. Nhìn vào trang phục trên người anh ta đã biết là nhân viên làm ở đây.

-Anh có thể gọi món cho tôi không?

-Được chứ!

Người thanh niên vui vẻ, nụ cười của y hồn xiêu phách lạc, gương mặt tú mĩ, đôi môi hồng như con gái vẽ một đường cong tuyệt mĩ.

-Tôi muốn ăn một phần gà rán, cơm thêm và không lấy sốt cà chua.

-Vâng!

Anh ta hí hoáy ghi rồi tất tả chạy đi. Nàng nhìn xung quanh, khá đông khách nhưng nữ rất nhiều, vì có một mĩ nam chăng? Đến nàng cũng cảm thấy rung động. Nhìn thấy anh ta chạy từ bàn này đến bàn khác, mồ hôi nhễ nhại trên lưng, nàng thấy có chút thương cảm. Đến khi tính tiền nàng cầm một tờ tiền mệnh giá lớn đặt vào tay anh coi như tiền boa ngoài tiền ăn phải trả. Anh ta mỉm cười cám ơn nàng rồi đặt lại tờ tiền trên bàn:

-Cám ơn cô đã có ý tốt nhưng tôi không nhận đâu!

-Ngại ít sao?

-Không phải, chỉ là tôi chỉ nhận đúng số tiền mà mình đáng phải nhận cho đúng công sức mình bỏ ra thôi, không nhận thêm!

Anh ta quay lưng định rời đi, nàng liền gọi giật lại:

-Khoan đã, anh tên gì?

-Tôi sao?

Hắn dừng bước, quay lại ngạc nhiên hỏi nàng.

-Phải!

-À, tên tôi là Lữ Vĩ Thiên!

Rồi lại chạy đi, không để ý lắm đến lời nói của nàng. Nàng nhìn tấm lưng cao lớn thấm đẫm mồ hôi đang khuất dần sau những người khách mới đang lộn xộn chọn chỗ, lòng thấy có gì khác lạ.



-Chỉ Xuyên, tra cho tôi lý lịch một người!

-Vâng!

-Anh ta tên là Lữ Vĩ Thiên!

Chỉ Xuyên nhìn nữ chủ có chút khác lạ nhưng cũng vâng lời mở laptop ra tra. Chưa đầy năm phút, Chỉ Xuyên đã có đầy đủ thông tin về người cần kiếm:

“Lữ Vĩ Thiên, sinh viên trường Mạc Tích, làm nhân viên ở cửa hàng thức ăn nhanh Tiểu Thực, độc thân, mồ côi từ nhỏ, tám tuổi cha bị tai nạn lao động mà mất, năm mười tuổi mẹ mắc bệnh viêm màng não cũng mất đi, ở nhờ nhà bà ngoại, nhưng hiện giờ đã ly khai. Là một người năng nổ, tích cực trong công việc, được đánh giá rất cao về năng lực học tập, hoạt động sống. Tuy nhiên, mọi người nhận xét rằng là khó hiểu, khó gần…”

Cầm xấp tài liệu trên tay, nàng im lặng. Không biết sao có chút ý tứ làm má nàng khẽ hồng…



-Anh sẽ làm chứ?

-Nhưng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.