Editor: Diệp Hạ
“Tôi muốn uống nước.”
Tạ Quan Sư quen cửa quen nẻo mà trở lại nhà Tạ Tiểu Phi, bởi vì nhiệm vụ đã có tiến triển nên y ngủ một đêm rất ngon.
Ngày thứ hai vác cặp đến trường, nhưng chỗ của Chung Tri lại trống rỗng. Thẳng đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Chung Tri cũng không tới, mà bạn học cùng giáo viên chung quanh dường như không hề để ý, thậm chí không có ai hỏi một câu. Mỗi lớp đều có một người ngoài lề, mà ở lớp học này, Chung Tri chính là người ngoài lề trong suốt.
Tối hôm qua Chung Tri có bị thương, tuy rằng không quá nặng nhưng có lẽ bây giờ rất đau. Tạ Quan Sư không có tâm tư ngồi học nữa, móc di động ra nhìn nhìn, muốn gọi điện thoại qua, nhưng lại nhớ thiếu niên Chung Tri này khẳng định là không có điện thoại.
Con người ta một khi sinh bệnh sẽ trở nên yếu ớt. Tạ Quan Sư biết lúc này chính là thời cơ công lược tuyệt vời, vì thế hạ quyết tâm, chờ đến thời gian nghỉ trưa liền trốn học đi đến nhà Chung Tri.
Nhưng còn chưa đợi đến tan học đã nghênh đón một nhân vật chủ tuyến trong cốt truyện, Trác Nhất Thần.
Tiết ba là dạy tập trung, cả năm lớp những ai tự chọn môn hội hoạ sẽ tập trung tại một giảng đường. Tạ Tiểu Phi và Trác Nhất Thần không học cùng lớp, một tuần chỉ có thể gặp nhau ở tiết này.
Mà từ lần trước Tạ Tiểu Phi bị Trác Nhất Thần vả mặt, một ít tiểu đệ vây quanh Tạ Tiểu Phi liền nhìn Trác Nhất Thần không vừa mắt.
Đương nhiên, cũng có thể là vốn đã nhìn Trác Nhất Thần không vừa mắt, chẳng qua lấy Tạ Tiểu Phi làm cớ mà thôi. Dù sao thì mấy tên dáng người cao gầy, diện mạo anh tuấn, biết chơi bóng rổ, thành tích ưu tú như Trác Nhất Thần rất được nữ sinh toàn trường hoan nghênh, tự nhiên sẽ làm không ít nam sinh ghen ghét.
Vì thế, bên Tạ Quan Sư đang ngồi vẽ nguệch ngoạc để giao xong thì trốn học, bên kia mấy đàn em đã tự tiện vây quanh Trác Nhất Thần. Trác Nhất Thần ngồi ở hàng phía sau, chung quanh tất cả đều là người của Tạ Tiểu Phi, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn.
“Các cậu muốn làm gì?” Trác Nhất Thần buông bút vẽ trong tay, không chút để ý nhìn mấy người chung quanh.
Cầm đầu chính là tên tứ chi phát triển ngày hôm qua tới giúp Tạ Quan Sư, tên là Triệu Chi Minh. Hắn ôm cánh tay, lưng hùm vai gấu ngồi ở một bên, rất khó chịu mà trừng mắt nhìn Trác Nhất Thần: “Có hứng thú với lớp năng khiếu này như vậy à, bơi lội đàn violon cái gì mày cũng có thể đăng ký, vì sao lại cố tình muốn đăng ký chung một lớp với Tiểu Phi ca?”
Nghĩ sao cũng cảm thấy tên này đang cố ý khiêu khích.
Trác Nhất Thần cũng ngậm muỗng vàng từ khi sinh ra, chẳng qua bởi vì nguyên nhân nào đó mà phải che giấu thân phận thật sự của mình. Nhưng trong xương cốt hắn vẫn có ngạo khí, không muốn làm bạn với những người này, nghe vậy hắn lập tức phì cười: “Tiểu Phi ca của mấy cậu vào đây là tôi không thể vào sao? Cái lớp này cũng do nhà Tạ Tiểu Phi quyên tặng à?”
“Nếu lần trước đã nháo thành như vậy với Tiểu Phi ca, về sau mày nhìn thấy anh ấy nên đi đường vòng mới đúng! Mày còn cố ý tiến tới, này không phải khiêu khích thì là cái gì?” Triệu Chi Minh cả giận nói.
Trác Nhất Thần thấy mấy nữ sinh bên cạnh nhìn qua, nhíu mày nói: “Các cậu cũng quá độc đoán rồi đó! Thiên phú hội hoạ của tôi cũng không kém Tạ Tiểu Phi bao nhiêu, dựa vào cái gì mà không thể tới lớp năng khiếu?”
“A, mày có thể so sánh với Tiểu Phi ca? Ai cũng biết mẹ Tiểu Phi ca là hoạ sĩ nổi danh, anh ấy cũng đã giành được giải thưởng lớn trong nước.” Triệu Chi Minh khinh miệt nói.
Trác Nhất Thần nheo mắt nhìn Tạ Tiểu Phi hàng phía trước, cảm thấy hơi hứng thú, hỏi: “Hửm? Giải thưởng gì?”
“Nói mày cũng không biết.” Triệu Chi Minh đắc ý dào dạt, theo bản năng nhìn tranh Trác Nhất Thần vẽ. Không xem thì thôi, vừa thấy lập tức kinh ngạc. Vẽ như này cũng quá...... tốt rồi! Tuy rằng hắn không có tế bào nghệ thuật gì, nhưng cũng biết bức tranh này rất không tồi, đường nét sinh động như thật, sống động trên giấy.
Mà trình độ của Tạ Tiểu Phi...... Hắn cũng đã thấy qua, đích xác cũng rất tuyệt, nhưng mà so sánh với cái này lại có vẻ kém hơn một bậc. Nhưng cũng không nhất định, dù sao thì hắn cũng không có khiếu thẩm mỹ......
Nhưng mà, vì sao cái tên Trác Nhất Thần này không chỉ có đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, ngay cả vẽ tranh cũng tốt như vậy?
Triệu Chi Minh ghen ghét, cũng phát hiện mình vừa nói ngoa, lập tức hơi chột dạ. Hắn thật sự không thể biết Tạ Tiểu Phi hay Trác Nhất Thần vẽ đẹp hơn.
Thấy hắn có phản ứng này, nữ sinh bên cạnh Trác Nhất Thần cười nhạo nói: “Như thế nào, sợ à? Có phải sau khi nhìn thấy bài vẽ của người ta, cậu lại cảm thấy 'Tạ Tiểu Phi giành được giải thưởng lớn trong nước' cũng chỉ có nhiêu đó?”
Triệu Chi Minh vốn dĩ đang chột dạ, vừa nghe thấy lời này lập tức nổi giận. Hắn lăn lộn ở trung học A hai năm rưỡi, có từng gặp qua người kiêu ngạo như vậy bao giờ đâu, giờ mà không giáo huấn một chút, về sau chẳng phải là muốn bay lên trời luôn sao? Huống chi lần trước cái tên Trác Nhất Thần này còn đoạt vị trí tiền đạo trong đội bóng rổ của hắn, đã sớm làm hắn ghi tạc trong lòng.
Thừa dịp tan học, hắn đứng lên vọt tới trước mặt Tạ Quan Sư, nổi giận đùng đùng tìm người chống lưng: “Tiểu Phi ca, anh nhớ tên Trác Nhất Thần đoạt cơ hội phát biểu của anh lần trước không, hắn cư nhiên ở cùng lớp năng khiếu với anh!”
“Trác Nhất Thần?”
Triệu Chi Minh vội vàng nói: “Đúng vậy, chính là hắn, này quả thực là khiêu khích mà, lần này thế nào chúng ta cũng phải giáo huấn hắn một chút!”
Tạ Quan Sư chau mày, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe 502 nhắc nhở trong đầu: 【Anh Tạ, không phải cậu muốn tích cóp một vạn tích phân sao, vả mặt thế giới này liền có thể, giờ cơ hội đã tới.】
Mỗi một thế giới thay nguyên chủ vả mặt sẽ có tích phân nhất định. Đối tượng vả mặt thế giới trước là ba Hạ và Hạ Nhược Phong, mà thế giới này chính là Trác Nhất Thần. Tuy rằng từ nào đó góc độ nào đó mà nói, Trác Nhất Thần là vai chính, cũng là nhân vật chính diện, mà Tạ Tiểu Phi mới là vai ác pháo hôi, nhân vật phản diện. Nhưng nếu giờ Tạ Quan Sư đã là Tạ Tiểu Phi, cũng cần phải dựa theo góc độ của mình mà cân nhắc.
Đúng lúc này, Trác Nhất Thần cũng theo đến đây.
Hắn đứng trước mặt Tạ Quan Sư, ôm cánh tay, thái độ có vài phần hời hợt, ánh mắt nhìn Tạ Quan Sư từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn bức vẽ kia —— đó đương nhiên là Tạ Quan Sư cố ý vẽ xấu để sớm trốn học, đường nét lung tung rối loạn, như trẻ tập vẽ, thậm chí không hề có mỹ cảm ——
Trác Nhất Thần nhịn không được cười nhạo, đôi tay chống ở trên bàn nhìn Tạ Quan Sư một cái: “Đây là cậu vẽ?”
Triệu Chi Minh nhìn giấy vẽ trên bàn Tạ Quan Sư, cũng lập tức trợn tròn mắt. Này là đang vẽ cái gì vậy, Tiểu Phi ca có vấn đề à? Bức vẽ này không được 10% năng lực ngày thường của Tiểu Phi nữa! Này không phải rõ ràng sẽ bị Trác Nhất Thần cười nhạo sao?
Tạ Quan Sư cũng đứng lên, y cao xấp xỉ Trác Nhất Thần, vừa vặn đối diện: “Sao, ý kiến gì?”
Hai nhân vật phong vân trong trường giương cung bạt kiếm, những người trong phòng học cũng tự giác im lặng, ngừng thở đợi hành động tiếp theo.
Trác Nhất Thần chỉ vào Triệu Chi Minh, cười nói: “Hắn nói —— cậu vào lớp hội hoạ là tôi không thể vào, cho hỏi đây là cái đạo lý gì?”
Khi hắn thốt ra những lời này, lớp học lập tức có người nhỏ giọng nghị luận. Nội dung đơn giản là, Tạ Tiểu Phi thật đúng là bá vương vườn trường? Lúc trước dẫn theo mấy chục người đánh nhau với trường học gần đây còn chưa tính, giờ còn bắt đầu bắt nạt người trong trường mình. Hơn nữa Trác Nhất Thần người ta cũng không có làm sai cái gì, không phải chỉ là ưu tú hơn nên được phát biểu dưới cờ sao?
Đến nỗi ghi hận trong lòng như vậy, còn không cho người ta đăng ký lớp năng khiếu?
Mồ hôi trên trán Triệu Chi Minh lập tức rơi xuống, nhận ra mình đã gây hoạ cho Tạ Tiểu Phi. Lời này là hắn nói ra, khiêu khích cũng là hắn, nhưng Trác Nhất Thần vừa nói như vậy, tất cả mũi tên đều chỉa vào Tạ Tiểu Phi. Cái thằng Trác Nhất Thần này thật là giả heo ăn thịt hổ, thoạt nhìn tươi cười thân thiết, trên thực tế đen hơn tất cả những người khác!
Triệu Chi Minh hung tợn trừng Trác Nhất Thần, nhưng cũng không dám nói gì.
“Tôi còn cho rằng có cái gì quan trọng mà cậu lại hùng hổ chạy tới.” Tạ Quan Sư nhướng mày, vỗ vỗ bả vai Trác Nhất Thần, nói: “Nếu muốn học thì học đi, không sao đâu, đừng sợ.”
Có thể nói là rất rộng lượng, cực kỳ có tư thái “Tiểu Phi ca“.
Ngay cả Triệu Chi Minh cùng mấy người trong phòng cũng sửng sốt.
Nhưng ánh mắt Trác Nhất Thần bỗng nhiên trầm trầm. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dùng tư thái cao cao tại thượng nói chuyện trước mặt hắn như vậy. Huống chi người trước mắt này còn thật sự không để trong lòng, cái loại không để trong lòng này căn bản không phải cố ý giả vờ, mà là thật sự —— không đặt hắn vào mắt.
“Còn có việc gì không? Không có thì tôi đi trước.” Tạ Quan Sư bình tĩnh thu thập cặp sách.
“Chờ một chút.” Trác Nhất Thần dựa vào bàn bên cạnh, vừa vặn chặn đường Tạ Quan Sư đi, mỉm cười nói: “Nghe nói cậu đã giành được rất nhiều giải thưởng, không bằng so một lần?”
Nghe thấy những lời này, Triệu Chi Minh lập tức nóng nảy, không xong, đều là hắn gây ra họa. Lúc nãy hắn vẫn còn tín nhiệm tiểu bá vương Tạ Tiểu Phi tuyệt đối, cho rằng y vẽ tranh nhất định đẹp hơn Trác Nhất Thần, nhưng vừa nãy thấy bức tranh kia của Tạ Quan Sư, thị giác hắn đã chịu tổn thương nặng nề, cảm thấy anh Tạ thua chắc rồi!
“So cái gì? Mày nói so liền so à ——” Triệu Chi Minh nói còn chưa nói xong đã bị Tạ Quan Sư đánh gãy.
“Được rồi.” Tạ Quan Sư nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Vậy thời gian 20 phút, đúng 20 phút sau giao cho giáo viên, nhờ giáo viên xem xét.”
Ánh mắt Trác Nhất Thần càng trầm, cười nói: “Được, cậu muốn so cái gì? Cậu chọn đi.”
Hai mươi phút vừa đúng, tốc độ vẽ của hắn vượt xa thời gian này. Vô luận Tạ Tiểu Phi muốn so cái gì, hắn đều chắc mình sẽ thắng. Mà làm trò trong phòng học nhiều người như vậy, Tạ Tiểu Phi đã leo lên lưng cọp thì khó xuống, đổi ý cũng không thể.
“Tranh truyền thống?” Tạ Quan Sư nhướng mày, cũng mỉm cười nói: “Đó là thứ cậu am hiểu nhất, chọn nó đi.”
Tạ Tiểu Phi đây là cố ý nhường hắn? Rốt cuộc là tự tin tới cỡ nào? A, giờ muốn thể hiện, đến lúc đó thua sẽ càng thêm khó coi.
Trác Nhất Thần cong cong khóe miệng, lập tức trở về chỗ ngồi của mình.
Hai phút sau, thi đấu chính thức bắt đầu. Toàn bộ mọi người bao gồm cả giáo viên, tất cả đều không muốn học nữa, quả thực là ngừng thở xem trận thi đấu này. Tất cả mọi người vây đến, hơn phân nửa đứng bên Trác Nhất Thần, đoán Trác Nhất Thần sẽ thắng, chỉ có một đám đàn em của Tạ Tiểu Phi đứng bên y.
Ngay cả giáo viên nhìn cách Trác Nhất Thần cầm bút cũng cảm thấy Trác Nhất Thần sẽ thắng.
............
Tạ Quan Sư mở giấy trắng ra, dùng bút lông chấm một chút mực nước, sau đó nhìn chằm chằm vào trang giấy, nâng tay phải lên như không biết hạ bút thế nào. Triệu Chi Minh đứng bên cạnh lại gấp gáp —— hắn biết sẽ thua! Thật là mất mặt chết, sớm biết vậy đã không tranh mặt mũi cho anh Tạ rồi!
Nhưng mà không phải như thế, Tạ Quan Sư chỉ đang nhớ lại cách cầm bút thế nào. Chính xác, y không hề biết vẽ tranh, thậm chí cầm bút như thế nào cũng không biết, càng không biết tranh truyền thống với tranh sơn dầu là cái gì. Nhưng vấn đề là, thế giới trước Hạ Quan Vân biết nha, là một người từng tổ chức triển lãm tranh xuyên quốc gia, trình độ nghệ thuật của cậu ấy chắc chắn đã vượt qua trình độ của hầu hết các bậc thầy trong nước.
502 ở một bên xem kịch vui, cười hì hì hỏi: 【Xác định muốn hao phí 500 tích phân, đổi lấy hai mươi phút có năng lực của Hạ Quan Vân sao?】
Tạ Quan Sư trải qua một thế giới, năng lực cùng ký ức của nguyên chủ sẽ biến thành đồ vật vĩnh cửu, tồn trữ trong đầu y. Nếu y muốn dùng năng lực kia, chỉ cần tiêu phí một ít tích phân, mở năng lực ra. Dù sao thì y và nguyên chủ cũng từng dùng chung những cái đó.
Tạ Quan Sư nói: 【Đổi đi, vừa vặn hai mươi phút.】
Sau khi 502 nói năng lực Hạ Quan Vân đã mở, ngòi bút trong tay Tạ Quan Sư hạ xuống. Ngay sau đó giống như thần trợ lực, từng đường nét liên tiếp hiện ra. Ban đầu những bạn học chung quanh còn chưa thể phân biệt đó rốt cuộc là cái gì, chỉ thấy bút trong tay y liền mạch lưu loát, giống như nước chảy mây trôi vẽ lên giấy. Khi y nâng cổ tay lên, trang giấy đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đó là một con cá, chung quanh không có nước nhưng lại làm người ta cảm thấy cá sắp hít thở không thông, hơn nữa đang liều mạng nhảy nhót, cố gắng thoát thân. Không khỏi làm mọi người ngừng thở. Sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn cổ tay Tạ Tiểu Phi vừa chuyển, bút trong tay giống như lướt trên trang giấy, vẽ nên khung cảnh bên trong bằng một nét.
Chung quanh một mảnh yên tĩnh.
Triệu Chi Minh nhìn đến tròng mắt cũng sắp rơi xuống, hắn biết Tạ Tiểu Phi vẽ không tồi, nhưng cái gì mà đã lấy giải thưởng lớn, tất cả cũng chỉ là thổi phồng thôi. Nhưng thật sự không ngờ —— tốt như vậy! Này đâu chỉ là tốt, quả thực có thể đóng khung trưng bày ở triển lãm tranh!
Tạ Quan Sư đặt bút xuống, mấy tên đàn em đứng bên cạnh tất cả đều không thể tưởng tượng mà nhìn y, cả kinh nói không nên lời.
Mà bên kia, Trác Nhất Thần cũng vừa vẽ xong. Giáo viên đang đứng ở bên người hắn, giơ bức tranh lên cho mọi người xem, tấm tắc khen ngợi, nói như đây là sách giáo khoa. Mấy nữ sinh chung quanh sôi nổi chen qua, muốn đến gần Trác Nhất Thần một chút, hơn nữa nhìn thấy bức họa kia, tất cả đều nhất trí khen ngợi.
“Trình độ này so với bạn cùng lứa tuổi là cực kỳ nổi bật.” Giáo viên cười nói: “Tiếp tục nỗ lực, sau này em sẽ trở thành họa sĩ cũng không chừng.”
Trác Nhất Thần buông bút, mặt tươi cười, ngước mắt nhìn thoáng qua Tạ Quan Sư, nói: “Cảm ơn thầy cổ vũ.”
Giáo viên do dự, buông bức tranh xuống, đi đến bên Tạ Tiểu Phi. Ông biết trận thi đấu này chỉ đơn giản là hai học sinh hồ nháo, còn rất có thể là tên nhóc Tạ Tiểu Phi này ghen ghét người ta, cố ý bắt nạt người ta. Nhưng ông cũng không muốn biểu hiện quá bất công, lát nữa cũng sẽ không nhận xét Tạ Tiểu Phi quá kém......
Ông ôm ý nghĩ như vậy cầm lấy bức vẽ của Tạ Tiểu Phi, ngay lập tức đồng tử mở to.
Đây là thứ học sinh 17 tuổi có thể vẽ ra sao? Trình độ này, trình độ này, quả thực đã đạt tới cấp bậc thầy, ngay cả ông cũng xa xa không thể với tới! Huống chi là vẽ trong khoảng thời gian hai mươi phút ngắn ngủn! Này quả thực, này quả thực là...... Này quả thực là thiên phú kinh người!
“Đây là...... em vẽ?” Giáo viên không dám tin tưởng mà nhìn Tạ Tiểu Phi.
Tạ Quan Sư hơi hơi gật đầu, nhìn lại Trác Nhất Thần, nói: “Vâng, vừa rồi các bạn học đều nhìn thấy.”
“Này thật sự là......” Giáo viên kích động đến nói không nên lời, ông nhìn bức vẽ xấu kia của Tạ Tiểu Phi, vào giờ phút này lại cảm thấy nó cực kỳ có khí chất, đó chẳng phải là phái trừu tượng trong truyền thuyết sao?! “Thiên phú của em thật sự rất cao, rất rất cao......”
Giáo viên nói: “Này không có mười mấy năm kinh nghiệm thì tuyệt đối không vẽ được, nhưng em mới tuổi này mà có thể vẽ như vậy, tiền đồ sau này thật sự là vô hạn!”
Trác Nhất Thần cũng đi tới, tầm mắt rơi xuống bức tranh kia, ngay lập tức cả người cứng đờ, sắc mặt cũng xuất hiện biến hóa nhỏ.
Những học sinh nghĩ hắn sẽ thắng cũng chấn kinh, bọn họ cho rằng Tạ Tiểu Phi giành được giải thưởng lớn gì đó tất cả chỉ là nói bừa, nhưng hiện tại xem ra, chẳng lẽ là sự thật?! Hơn nữa, vô cùng có khả năng là thực lực của y không chỉ có như vậy!
Thật lâu sau Trác Nhất Thần mới dời mắt khỏi bức tranh, ngược lại rơi xuống trên mặt Tạ Quan Sư, đôi mắt thâm trầm dần xuất hiện một tia nan giải.
Tới trường học này lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được người thú vị như thế.
Tạ Quan Sư khoác cặp lên vai, cười như không cười nói: “Xong rồi? Giờ đã vui chưa?”
Trác Nhất Thần nhấp môi, tránh đường cho y, nhìn chằm chằm y nói: “Tâm phục khẩu phục.”
Tạ Quan Sư không nói chuyện, lập tức rời đi, khi đến trên hành lang nghe thấy tiếng nhắc nhở tích phân tăng lên.
Trác Nhất Thần lại nhìn chằm chằm bóng lưng y một lát, thẳng đến khi y biến mất ở chỗ ngoặt. Lúc này hắn mới thu hồi tầm mắt, nhịn không được vươn ngón cái sờ sờ khóe miệng, nỗ lực hạ khoé miệng đang cong lên, thật là thú vị, Tạ Tiểu Phi này thật là làm người ta mong đợi lần gặp mặt thứ ba.
............
Tạ Quan Sư ra cổng trường, bắt một chiếc taxi đến dưới lầu nhà Chung Tri. Mặc dù là ban ngày nhưng hàng hiên lại tối tăm, có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Y đứng ở cửa gõ ba lần, nhưng bên trong lại không có phản ứng.
“Chung Tri, có ở nhà không?” Tạ Quan Sư nâng giọng, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng thanh âm lại rất nôn nóng: “Sáng nay cậu không đi học, là không thoải mái sao, tôi rất lo lắng cậu, cậu mở cửa đi!”
Bên trong tựa hồ truyền đến tiếng “Rầm” nện trên mặt đất.
Lúc này Tạ Quan Sư mới nhíu nhíu mày, nhận ra tình huống bên trong có lẽ không ổn lắm. Y đeo cặp qua một bên, sau đó nghiêng thân, dùng bả vai nặng nề đập cửa sắt. Đập cái đầu tiên, cửa không có phản ứng gì, chỉ tróc một tầng sơn. Đập cái thứ hai, cửa đột nhiên bị mở từ bên trong.
Tạ Quan Sư không kịp phản ứng, lập tức lao thẳng vào bên trong, thẳng tắp đụng phải Chung Tri, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Vốn dĩ eo Tạ Quan Sư sẽ đập vào góc giường, nhưng lại không đụng phải, y cảm thấy Chung Tri dùng tay chắn ngay eo mình, vì thế mu bàn tay Chung Tri bị góc giường đập chảy máu.
“Cậu không sao chứ?” Tạ Quan Sư đứng lên, thoạt nhìn rất nôn nóng.
Đôi môi Chung Tri khô nứt, sắc mặt tái nhợt, cổ lại ửng đỏ không bình thường, thoạt nhìn giống như phát sốt. Tạ Quan Sư kéo hắn lên giường, bắt hắn nằm xuống, sau đó duỗi tay sờ trán hắn, quả nhiên phát sốt, hơn nữa còn không nhẹ.
“Không phải là bị uốn ván chứ?” Tạ Quan Sư hỏi.
Chung Tri nằm ở trên giường, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn y, bởi vì phát sốt, trong mắt như có một tầng hơi nước, nhưng trên mặt Chung Tri lại không có biểu tình gì, khàn giọng nói: “Sao sáng cậu không tới?”
Tạ Quan Sư sửng sốt.
Chung Tri nhìn chằm chằm y, bỗng nhiên nói: “Tôi muốn uống nước.”
Tạ Quan Sư không động, y có hơi không hiểu ý tứ của Chung Tri. Nói gì thì nói, độ hảo cảm của Chung Tri với y mới có 10, cấp bậc bạn bè cũng chưa đạt tới, thích y là không thể. Nhưng hình như cũng không cự tuyệt y, thậm chí là, khát vọng y tiếp cận?
Thấy Tạ Quan Sư nhìn chằm chằm mình không định đứng dậy, tay Chung Tri đặt dưới chăn lặng lẽ nắm chặt, trở nên trắng bệch. Hắn không biết những lời hôm qua Tạ Tiểu Phi nói rốt cuộc là thật hay giả. Hắn cũng không hề tin người như Tạ Tiểu Phi sẽ thích hắn. Nhưng hắn lại nhịn không được, muốn tin tưởng ——
Lỡ như là thật thì sao?
Nếu là thật, kêu y rót cho mình một ly nước, y hẳn là sẽ làm đi.
Chung Tri đọc trong sách, nếu thích một người thì sẽ cầm lòng không đậu mà muốn chăm sóc người đó, luôn muốn nhìn thấy người đó. Vậy nếu Tạ Tiểu Phi có một chút thích hắn, hẳn là sẽ rót cho hắn một ly nước.
Nhưng nhìn phản ứng của Tạ Tiểu Phi hiện tại, Chung Tri lại có hơi không thể xác định.
Hắn sợ mình làm quá sẽ khiến người trước mắt này lùi bước.
Yết hầu hắn giật giật, quay mặt qua chỗ khác, nỗ lực không để nửa khuôn mặt kia đối diện với Tạ Tiểu Phi, sau đó há miệng thở dốc, định bác bỏ yêu cầu vô lý kia ——
Nhưng Tạ Tiểu Phi lại nhướng mày cười cười, đứng lên rửa ly sạch sẽ, sau đó rót một ly nước ấm đưa tới trước mặt hắn.
Chung Tri ngơ ngẩn.
Mặt mày Tạ Quan Sư cực kỳ dịu dàng, là kiểu dịu dàng có thể làm người ta sa vào trong đó. Y duỗi tay vuốt mấy lọn tóc bị mồ hôi thấm ướt trên trán Chung Tri, khẽ cười nói: “Hôm nay tôi ở lại chăm sóc cậu, cậu muốn uống nước hay đói bụng cứ việc nói với tôi.”
Chung Tri rũ mi, tiếp nhận cái ly, đặt trong lòng bàn tay uống từng ngụm nhỏ.
Dù nước không hề nóng, chỉ âm ấm, nhưng hắn vẫn cảm thấy lòng bàn tay nóng rát. Hơn nữa cảm nhận được tầm mắt Tạ Tiểu Phi vẫn luôn dừng ở trên mặt mình, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Qua thật lâu sau, hắn khan giọng nói một câu: “...... Ừm.”
Không biết có phải ảo giác của Tạ Quan Sư hay không, câu nói kia thế nhưng lại hơi run run. Cùng lúc đó, y nghe thấy 502 nhắc nhở bên tai: 【Độ hảo cảm của mục tiêu tăng 10, trước mắt độ hảo cảm 20.】