Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Hai tháng kế tiếp rất nhàn nhã, bởi vì Tạ Quan Sư đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng không cần lo lắng đề phòng sẽ bị không gian xé rách, nên liền thoải mái sống qua đoạn thời gian này. Chỉ là thời gian cứ trôi qua từng ngày, đồng nghĩa với ngày phải rời khỏi thế giới này ngày càng gần, trong lòng Tạ Quan Sư lại sinh ra chút cảm xúc không nên có.
Những cảm xúc này không nên tồn tại, đối với một người chấp hành nhiệm vụ mà nói, hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, đạt được tích phân mới là điều quan trọng nhất. Nhưng dù sao thì người chấp hành nhiệm vụ cũng không phải người máy, xuất hiện một ít tình cảm riêng tư cũng không có gì đáng trách.
Chung Tri đương nhiên hồn nhiên không biết những chuyện này.
Hắn được người trong lòng thích, giống như có được sinh mệnh thứ hai, nụ cười xuất hiện ngày càng nhiều, ánh mắt nhìn về phía Tạ Quan Sư cũng chứa vô vàn ôn nhu. Hắn bắt đầu lôi kéo Tạ Quan Sư mua gia cụ, định sửa chữa chung cư, sau đó bố trí thành nhà của hai người sau này. Tuy rằng nhân sinh trước năm 25 tuổi là một vũng bùn, nhưng nhân sinh sau này đã bắt đầu có hình dạng.
Đối mặt với Chung Tri như vậy, Tạ Quan Sư càng thêm khó mở miệng.
Y sẽ đi đến thế giới chủ, sau đó lại tỉnh dậy ở một thế giới khác giống như trước đây. Dù đã trải qua nhiều thế giới, nhưng ký ức của những thế giới đó cũng chỉ mơ hồ trong đầu y mà thôi. Khi y nghỉ ngơi ở thế giới chủ vài phút, Chung Tri đã ở thế giới này vượt qua mấy năm ròng.
Mà y lại biến mất một lần nữa, Chung Tri sẽ cảm thấy như thế nào.
Y không thể tưởng tượng được.
Y đã từng chứng kiến đối phương thống khổ.
Thật ra y có cách để dừng lại thế giới này vài năm, hoặc là vài chục năm. Chỉ cần dùng tích phân đổi là được. Một vạn tích phân đổi lấy 30 phút ở thế giới chủ, một vạn năm ngàn tích phân là có thể đổi lấy 45 năm. Nhưng như vậy thì số tích phân y hao phí lượng lớn tinh lực để hoàn thành nhiệm vụ sẽ thành công dã tràng.
Y do dự không thôi, nhưng thời gian trôi qua từng ngày, khoảng cách đến ngày đó càng gần, y không thể không đưa ra quyết định.
......
Hai tháng sau.
Lúc Chung Tri lái xe đến công ty, không biết vì sao mí mắt lại nhảy lên kịch liệt, dường như cảm giác được có chuyện gì sắp phát sinh. Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi về nhà, nhưng không có ai nhận, gọi vào điện thoại Tạ Quan Sư cũng không có người nghe.
Hắn đã tin người này sẽ không rời bỏ mình một lần nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hốt hoảng.
Loại cảm giác không thể nắm bắt này quá rõ ràng.
Xe đằng sau còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, đã thấy chiếc xe màu đen phía trước bỗng nhiên phạm quy rẽ trái ngay giao lộ, quay đầu chạy vút đi như một mũi tên. Chung Tri dẫm chân ga, dù biết ở công ty có một đám người chờ đang mình, nhưng hắn vẫn vì một ý nghĩ chưa xác thực đột nhiên nổi lên mà phát điên chạy về nhà.
Khi về đến nhà, loại dự cảm này ngày càng nghiêm trọng, giống như có thứ gì đó bóp chặt yết hầu.
Hắn đẩy cửa ra, trong phòng khách và phòng vệ sinh không có ai, hắn bước đến phòng ngủ và thư phòng, bên trong cũng không thấy bóng dáng người kia.
Ngay lập tức, trái tim Chung Tri nhảy lên không ngừng.
Hắn cứng đờ đứng tại chỗ vài giây, sau đó cầm chìa khóa lên, điên cuồng chạy ra bên ngoài. Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy phòng bếp truyền đến một chút động tĩnh, là tiếng cọ xát vào đĩa sứ.
Chung Tri sửng sốt, đi qua phòng bếp đẩy cửa ra.
Người kia đưa lưng về phía hắn, đứng ở nơi đó, tay đang trét bơ lên bánh.
Không biến mất.
Không biến mất.
Chung Tri hồi lâu mới bình tĩnh lại, tim đang đập kịch liệt cũng dần dần bị hắn nén xuống —— chỉ là ảo giác thôi, lúc lái xe rõ ràng hắn đã xuất hiện cảm giác đau lòng khi mất đi thứ quan trọng nào đó, loại ảo giác này thật sự là quá nghiêm trọng, làm hắn cho rằng người này lại rời đi một lần nữa.
Tựa hồ nhận thấy được động tĩnh phía sau, Tạ Quan Sư quay đầu nhìn một cái, kỳ quái hỏi: “Sao lại về rồi?”
Chung Tri bước nhanh qua, ôm lấy y từ phía sau, vùi đầu vào cổ y, thanh âm khàn khàn: “Không có gì, chẳng qua là...... vừa gặp ác mộng, cho rằng em lại chạy.”
Tạ Quan Sư dừng một chút mới nói: “Không đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Chung Tri dùng sức ôm chặt người vào trong ngực. Sẽ không biến mất, là ảo giác rồi. Người này biết nếu mình biến mất một lần nữa thì hắn sẽ đào ba thước đất cũng tìm cho bằng được, cho nên sẽ không rời đi. Chung Tri cọ cọ cổ Tạ Quan Sư, hít thở thật sâu, làm bản thân bình tĩnh lại.
Tạ Quan Sư thả lỏng thân thể, tùy ý để người phía sau ôm lấy. Y trét bơ lên bánh, đôi mắt rũ xuống, có hơi đau lòng vì vừa rồi dùng một lần hết một vạn năm ngàn tích phân. Nhưng có thể dừng lại ở thế giới này vài thập niên cũng không tồi, coi như cho mình một kỳ nghỉ dài hạn.
Vừa rồi đúng là y rất do dự, thậm chí thiếu chút nữa đã lựa chọn trở lại thế giới chủ. Nhưng không biết vì sao, tâm tình y rất phức tạp, giây cuối cùng vẫn dao động, một khi dao động liền bỏ lỡ thời gian trở về.
Y không ngờ trong khoảnh khắc y quyết định trở về kia, Chung Tri cũng có thể cảm ứng được rồi phóng xe chạy về.
Nhưng mà, y vẫn ở đây.
Nhưng mà...... Một vạn năm ngàn tích phân, đau gan quá...
________
Thế giới tiếp theo là vạn nhân mê ~