Editor: Diệp Hạ
Nghe thấy độ hảo cảm tăng lên, cuối cùng Tạ Quan Sư cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, giật giật tay chân, vô cùng đau nhức. Nhưng tốt xấu gì thì nhiệm vụ bên Thẩm Nghi Hoàn cũng có tiến triển, nếu cứ bất động mãi, y thật sự sẽ hoài nghi năng lực nghiệp vụ của mình mất.
Y hỏi:【Giá trị hắc hóa của Thẩm Nghi Hoàn có thay đổi không?】
502 nói:【Cơ sở giá trị hắc hóa của hắn là tính cách, trừ phi trải qua chuyện gì to lớn như thế giới bị hủy diệt, nếu không sẽ không dễ thay đổi, chỉ cần xoát đầy độ hảo cảm thì tuyến nhiệm vụ này sẽ được coi là hoàn thành.】
Tạ Quan Sư yên lặng tính toán trong lòng, chắc chắn sẽ có lúc Tần Dung đến mang mình đi, nói cách khác, thời gian còn lại để y công lược Thẩm Nghi Hoàn không còn nhiều lắm, cần phải nắm chặt thời gian, tung đại chiêu.
Nhưng lợi dụng Chu Kị làm y hơi hổ thẹn. Y nghiêng tai nghe động tĩnh dưới núi, nhưng với tu vi này thì căn bản không thể nghe thấy gì, vậy nên đành nhắm mắt lại ngủ.
Dưới chân núi, không quá mấy chiêu mà Chu Kị đã thảm bại, cả người trọng thương, nửa chết nửa sống, không thể nhúc nhích. Tất cả những người lên ngọn núi này đều là có đi mà không có về. Thẩm Nghi Hoàn chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán, tùy tay ném hắn xuống núi.
Người này dám lên núi một mình, đúng thật là không sợ chết.
Thế nhưng ca ca bị nhiều người mơ ước như vậy, không biết bình thường phong hoa câu nhân như thế nào trong mắt bọn họ, trừ những Ám Linh và hộ pháp cùng với tiểu tử không biết từ đâu nhảy ra thề sống thề chết vì y, cư nhiên còn có nhân sĩ bạch đạo bình thường tự xưng là chính nghĩa...... Thật đúng là...... rất tốt.
Thẩm Nghi Hoàn phất tay áo bay lên đỉnh núi, đáng lý ra phải tức giận, thế nhưng ý cười nơi khóe miệng lại càng sâu.
Một trận gió lạnh quét qua, tuyết càng thêm lớn. Đầu tiên là hắn bay về phía hồ băng rửa sạch góc áo bị dính vài giọt máu tươi, sau đó trở lại nhà gỗ trên đỉnh núi, cười cười tùy tay bẻ vài cành tịch mai đỏ mọc giữa khe đá xuống, sau đó đẩy cửa đi vào, cởi áo khoác ném sang một bên.
Người trên giường đã ngủ từ sớm, nến cũng đã cháy hết, trong phòng tối đen.
Thẩm Nghi Hoàn ngồi xuống ở đầu giường, trong bóng đêm, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, rằng đôi mắt hắn sáng lên khi nhìn vào người trên giường.
Tất nhiên là hắn biết, ca ca thông minh như vậy, mặc dù không còn dư lại bao nhiêu tu vi, nhưng vẫn đủ để tạo ra một cái bẫy rập lạt mềm buộc chặt. Biết hắn không rời đi, cho nên mới cố ý nói cái gì mà “Chuyện hai huynh đệ chúng ta không liên quan đến người ngoài”, còn cả “Nếu ngươi muốn giết hắn, ta sẽ không khách khí”, biết hắn đang nghe, cho nên mới cố ý nói những lời này để lừa hắn.
Nhưng, dù biết là giả, hắn vẫn không nhịn được......
Khóe miệng hắn cong lên.
Giả thì cứ giả đi, nghe thấy thoải mái là được. Nếu ca ca không thông minh thì không phải ca ca rồi.
............
Hừng đông, ánh sáng mờ nhạt tiến vào xuyên qua cửa sổ giấy.
Tạ Quan Sư tỉnh lại, nhưng không mở mắt, mà làm ý thức mình thanh tỉnh trước. Nhưng y cảm thấy chóp mũi mình rất ngứa, giống như bị thứ gì đó cọ vào, không nhịn được nhăn nhăn mày, mở to mắt.
Thứ phóng đại ở trước mắt là một nhánh tịch mai.
Thẩm Nghi Hoàn ghé vào đầu giường, tay cầm nhánh cây cọ cọ vào môi và chóp mũi y, còn đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm y, đôi mắt đen nhánh phức tạp, làm người ta không thể đoán được tâm tư thâm trầm của hắn. Sau khi Tạ Quan Sư mở mắt, hắn lại vội vàng dời mặt đi, đứng lên, nói: “Ca ca, chào buổi sáng.”
Nhánh cây bị hắn ném xuống đất.
Tạ Quan Sư theo bản năng bò dậy, lại phát hiện cả tay chân mình đều đang bị khóa, không đứng dậy được, vì thế lại nằm xuống.
Y biết rõ cố hỏi: “Sao mới sáng sớm mà đệ đã đến đây?”
“Tất nhiên là sợ ca ca gặp nguy hiểm.” Thẩm Nghi Hoàn cong môi, khẽ cười một cái, chỉ chỉ ngọn nến trên bàn, nói: “Tối qua có một con mèo hoang lẻn vào, ta đã lột da nó rồi ném xuống núi mà không tốn chút sức nào, ta rất vui.”
Tạ Quan Sư: “......”
Thẩm Nghi Hoàn lại cười rộ lên, hỏi: “Ca, ngươi thấy ta có lợi hại không? Con mèo hoang kia là nhân vật có tu vi rất khá đó.”
Tạ Quan Sư phát hiện hình như hôm nay hắn nói nhiều hơn hẳn, có lẽ là tâm trạng vui vẻ của hôm qua kéo dài đến bây giờ. Nhắc đến Chu Kị lẻn vào lúc tối qua trước mặt y, cũng không biết là muốn ám chỉ rằng không ai có thể cứu được y, hay là đang khoe hắn có tu vi cường đại. Nhưng mà, không phải tiểu tử này vui vẻ như vậy là do chính y muốn để hắn vui vẻ hay sao.
Tạ Quan Sư nghĩ trong lòng, bên ngoài lại cố ý tỏ vẻ quẫn bách, dường như là làm chuyện gì bị Thẩm Nghi Hoàn bắt được.
Thẩm Nghi Hoàn đắc ý đứng lên, đưa mắt ra nhìn ra ngoài, lại nhìn Tạ Quan Sư từ trên cao xuống, nói: “Thời tiết hôm nay đẹp, không bằng ta đưa ca ca ra ngoài đi dạo, hôm nay có thể mở khoá xích.”
Tạ Quan Sư hơi kinh ngạc: “Đệ chịu thả ta ra?”
“Tất nhiên.” Thẩm Nghi Hoàn nhướng mày, lại cười, tuy rằng lúc cười rộ lên rất đẹp, nhưng vẫn có chứa chút âm u, làm người ta không dám nhìn nhiều. Hắn lại nói: “Nhưng mà, tuy rằng mở khoá, nhưng ngươi cũng đừng suy nghĩ những thứ không nên, với tu vi hiện giờ, ca ca còn không đánh lại một đầu ngón tay của ta.”
Tạ Quan Sư không lên tiếng.
Thẩm Nghi Hoàn cúi xuống mở đoạn xích ở mắt cá chân Tạ Quan Sư. Hắn tu vi cường đại, hơn nữa cấm thuật trên đoạn xích là do hắn thiết lập, ngón tay lạnh lẽo xẹt qua xiềng xích, ghé lại chỗ mắt cá chân Tạ Quan Sư một lát, sau đó dây xích đứt ra.
“Được rồi.” Hắn lại cởi bỏ xiềng xích ở hai tay Tạ Quan Sư.
Tay chân Tạ Quan Sư khôi phục tự do, nhưng gương mặt lại không có vẻ vui mừng gì.
Thẩm Nghi Hoàn gãi gãi cằm y, hỏi: “Hửm, ca ca được khôi phục tự do, chẳng lẽ không vui?”
“Chẳng qua chỉ được khôi phục tự do một ngày mà thôi.” Tạ Quan Sư nhàn nhạt nói: “Tu vi ta không bằng đệ, dù sao cũng trốn không thoát, vậy đệ cần gì phải khóa ta lại?”
“Cũng đúng.” Thẩm Nghi Hoàn cười rộ lên, thu tay lại: “Vậy thì xem biểu hiện của ngươi.”
Tạ Quan Sư phỉ nhổ trong lòng, tiểu tử này, tuổi còn trẻ mà học được cái chiêu đánh một gậy cho một quả táo ở đâu vậy?
Nghe thấy lời này, biểu cảm trên gương mặt Tạ Quan Sư dịu đi không ít. Suy cho cùng Thẩm Nghi Đăng cũng là người tâm cao khí ngạo, giờ bị đệ đệ giam cầm ở đây, mặc dù thật sự không muốn rời khỏi Thẩm Nghi Hoàn, nhưng trong lòng vẫn có bài xích với xiềng xích dùng để khóa mình lại.
Y rời giường đứng lên.
Đã lâu không xuống đất, hai chân mềm nhũn tức khắc không đứng vững, lảo đảo ngả qua một bên.
Thẩm Nghi Hoàn ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, cũng không khẩn trương, xấu bụng nhìn y suýt hôn đất mới kéo y lại.
“Sao vậy, ca ca, rời khỏi ta là ngay cả đường ngươi cũng không đi được?” Hắn cố ý ngửi mùi hương nơi cổ Tạ Quan Sư.
Tạ Quan Sư gượng gạo tránh thoát khỏi ngực hắn, sau khi đứng vững, y nói với Thẩm Nghi Hoàn: “Đúng rồi, lúc trước ta có giấu một bầu rượu dưới tàng cây, vốn định sau khi chúng ta có thể rời đi thì trở về uống, giờ đệ lấy đến đây đi.”
“Vốn là định, cùng nhau, chạy đi?” Thẩm Nghi Hoàn cười nhạo, nhìn Tạ Quan Sư, không biết tại sao mà đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực.
Nếu người này không nhắc đến những chuyện trước kia thì hắn còn có thể mở một mắt nhắm một mắt, tạm thời quên, nhưng một khi người này nhắc đến, hắn lập tức cảm thấy như bị mắc nghẹn.
Khóe miệng đang nở nụ cười dần lạnh xuống, phất tay áo đi lên vài bước, nói: “Nhưng thực tế là ngươi bỏ ta để đào tẩu một mình, giờ uống bầu rượu đó, không cảm thấy buồn cười sao?”
Vấn đề này không thể nghi ngờ là một đường cụt, mặc dù có khiển trách thêm một nghìn một vạn lần đi chăng nữa thì chuyện quá khứ cũng không thể hoá giải.
Tạ Quan Sư biết đây mãi mãi là một khúc mắc trong lòng hắn, thở dài không nói chuyện nữa.
Hồng văn giữa mày Thẩm Nghi Hoàn thoáng loáng hiện lên, lệ khí lại bị áp xuống nhanh chóng.
Hắn đứng tại chỗ vài giây, sau đó phất tay áo bước đi, lạnh lùng nói: “Vậy thì uống đi, ca ca, ngươi đến đây.”
............
Huynh đệ hai người đào ra bầu rượu kia dưới cây đào trong sân, sau đó tìm một cái nóc nhà ngồi xuống, im lặng uống rượu.
Thẩm Nghi Hoàn vẫn đen mặt không nói lời nào, Tạ Quan Sư cũng không thể nói gì hơn, cứ vùi đầu uống rượu.
Đêm qua có tuyết lớn, cả ngọn núi phủ đầy tuyết trắng xóa, không thể nhìn thấy tung tích của con dã thú nào.
Có lẽ là thân thể của Thẩm Nghi Đăng này không biết uống rượu, vốn dĩ lúc công lực thâm hậu có thể bài xuất men rượu ra nên sẽ không say, nhưng giờ y gần như không có tu vi, choáng váng rất nhanh.
Uống thêm nửa bình nữa, bắt đầu cảm thấy hoa mắt loạng choạng, gương mặt cũng dần xuất hiện một lớp màu đỏ mỏng. Tuy rằng Tạ Quan Sư rất thanh tỉnh, nhưng lại không thể khống chế thân thể này, cả người mềm như bông, hoàn toàn không có sức lực. Tạ Quan Sư lảo đảo đi ra sau nóc nhà, nằm xuống dang tay chân ra.
Thẩm Nghi Hoàn uống không ít hơn y, thế nhưng lại vô cùng tỉnh táo, không say chút nào.
Hắn ghé mắt nhìn Tạ Quan Sư. Vốn dĩ buồn bực trong lòng không thể giải, muốn nói vài câu trào phúng làm tên tội nhân ca ca đáng chết của hắn cũng khó chịu theo, nhưng thấy y như vậy hắn lại quên mình muốn nói gì.
Người này nửa híp mắt nằm ở nơi đó, ảnh ngược trong con ngươi là màu sắc của bầu trời, bởi vì say nên màu đỏ dần lan từ vành tai đến ngực lẫn xương quai xanh. Màu hồng trên làn da trắng nõn đẹp điên đảo chúng sinh, quả thật là dụ người phạm tội.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Nghi Hoàn vẫn luôn biết người ca ca không có huyết thống này của hắn rất dễ nhìn, hắn cũng luôn trộm học cách mặc y phục, chải đầu của ca ca, thậm chí là bắt chước cả lời nói cử chỉ, thần thái tư dung, nhưng giờ khắc này, không biết có phải là do nhiều năm không gặp hay không, hắn cảm thấy ca ca trở nên xinh đẹp hơn so với những năm trước nhiều, dụ hoặc câu nhân, làm người trầm mê.
Thẩm Nghi Hoàn siết chặt tay, ép mình dời mắt đi, lấy chân đạp Tạ Quan Sư, lạnh lùng nói: “Ngươi uống say, chẳng lẽ còn muốn ta ôm ngươi đi xuống sao?”
“Để ta tự......” Tạ Quan Sư lắc đầu, cố gắng chống người bò lên, đang muốn xuống mái hiên lại bị trượt chân, ngã ập xuống dưới.
Con ngươi Thẩm Nghi Hoàn lập tức co lại, phi thân xuống ôm y vào lồng ngực, sau đó rơi xuống đất.
Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao mình lại có loại phản ứng bản năng này.
Hắn tức muốn hộc máu, nói: “Tu vi hiện giờ của ngươi ngay cả thuật ngự phi cũng không dùng được sao?”
Tuy rằng người trong lồng ngực đã say không biết trời trăng, nhưng những lời này vẫn là sự xúc phạm cực lớn đến lòng tự trọng của y, vì thế y vùng vằng tránh khỏi lồng ngực Thẩm Nghi Hoàn, cố gắng đứng vững, không quay đầu lại mà đi thẳng về phòng.
Nhưng hướng đi không phải là căn nhà cũ, mà là một gian nhà phủ đầy bụi khác ở phía tây.
Thẩm Nghi Hoàn cả giận nói: “Bên này, ngươi đi nhầm!”
Tạ Quan Sư vẫn lảo đảo đi về bên đó. Thẩm Nghi Hoàn vội vàng đến ngăn cản, tung một đạo chân khí đánh vào trước cửa, buộc y lui về phía sau, nhưng không còn kịp rồi, tuy rằng y đã lui về phía sau, nhưng cánh cửa kia đã bị thổi bay.
Không khí quỷ dị chết chóc xuất hiện trong vài giây.
Tạ Quan Sư giật mình nhìn những bức hoạ treo trên tường trong phòng, nghiễm nhiên đó chính là y, gương mặt được vẽ rất rõ ràng, mỗi một nét bút cất chứa bao nhiêu tâm tư. Không chỉ có một bức họa, là vô số bức, treo đầy cả vách tường, có vài bức vẫn chưa vẽ xong, bị người ta bực bội vò thành một khối ném xuống, sau đó lại nhặt về lần nữa, vuốt phẳng treo lên.
Ngay cả trên bàn cũng có một bức hoạ chưa hoàn thành, vẫn là gương mặt y. Tuy rằng bên ngoài gian nhà phủ đầy tro bụi và vụn tuyết, nhưng bên trong lại cực kỳ sạch sẽ.
Tạ Quan Sư nhìn những thứ trước mắt, hiển nhiên là kinh hãi vô cùng, đỡ khung cửa không biết nói gì.
Thẩm Nghi Hoàn đứng phía sau y, gương mặt lúc xanh lúc trắng, hắn không ngờ bí mật mình che giấu nhiều năm lại bị xé rách trước mặt người khác như vậy. Những thứ xấu xí nhất mà hắn chôn trong lòng đã bị ca ca nhìn thấy.
Tuy rằng người này uống say, có lẽ hôm sau sẽ không nhớ những chuyện xảy ra bây giờ —— nhưng, hắn chỉ đang lừa mình dối người, tuy rằng Thẩm Nghi Đăng tửu lượng không tốt, nhưng chưa từng có chuyện quên hết những chuyện khi say rượu. Y sẽ nhớ rõ, sẽ nhìn nó như một thứ đáng ghê tởm, khắc sâu trong lòng, về sau, mỗi lần nhớ đến sẽ cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
Thẩm Nghi Hoàn dần siết chặt nắm tay, hắn không biết bây giờ mình nên phẫn nộ hay là bất kham, hoặc là nên cảm thấy được giải thoát.
“Đệ......” Tạ Quan Sư nói.
Thẩm Nghi Hoàn tiến lên một bước, đóng cửa thật mạnh trước mặt Tạ Quan Sư lần nữa. Sau đó, khi hắn xoay người nhìn Tạ Quan Sư, biểu cảm trên gương mặt đã vô cùng lạnh nhạt: “Giờ ngươi đã biết rồi, ca ca, ngươi thấy ta thế nào?”
Tạ Quan Sư không biết nên bày ra biểu cảm nào.
Thẩm Nghi Hoàn nhìn y, đột nhiên nở nụ cười tự giễu, duỗi tay chạm lên cổ mình, một tầng da mỏng dần lộ ra. Tạ Quan Sư ngơ ngác nhìn hắn ——
Chỉ thấy, sau khi hắn bóc tầng da mỏng kia ra, một gương mặt còn tuấn mỹ hơn cả xuất hiện, khóe mắt có một viên lệ chí nhạt gần như không thể phát hiện, ngũ quan không giống ban đầu lắm, chẳng qua thần thái lạnh băng kia vẫn làm người khác biết đó là hắn. Năm mà Thẩm Nghi Đăng rời đi, khi đó Thẩm Nghi Hoàn vẫn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu. Sau này khi xuống núi, hắn đã thị chúng với gương mặt tương tự Thẩm Nghi Đăng.
Thì ra, hắn không hề giống Thẩm Nghi Đăng, mà là......
Hèn gì, nghi vấn trước kia của Tạ Quan Sư được giải đáp, ngay cả hệ thống cũng không biết chuyện này, lắp bắp kinh hãi. Nếu không phải Tạ Quan Sư lơ mơ đi nhầm nhà, sợ là cả đời này cũng không có ai biết diện mạo thật sự của Thẩm Nghi Hoàn.
Có lẽ là, trong mấy năm Thẩm Nghi Đăng đi, hắn không biết làm như thế nào, vì thế nên dần biến mình thành người kia.