Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Chương 66: Chương 66: Vạn nhân mê (21)




Editor: Diệp Hạ

Nếu người chết là Thẩm Nghi Hoàn, vậy tất cả chuyện y làm đều phí công.

Tạ Quan Sư quát: "Thẩm Nghi Hoàn, đệ mau dừng tay!"

Thẩm Nghi Hoàn đã từng thấy thảm trạng của dưỡng phụ, chẳng lẽ không biết cái giá phải trả khi tu luyện ma công sao, tất nhiên là biết, chẳng qua hắn quá tự phụ, không xem trọng chuyện này. Nếu hôm nay người đối chiến với hắn là người khác, hắn đã tu luyện ma công đến tầng cuối cùng, tuyệt đối sẽ không thua, nhưng hôm nay người đối chiến với hắn là Tần Dung, hắn không thể đánh lại Thiên Đạo.

Tần Dung lau máu nơi khóe miệng, hai tháng không gặp, người hắn cao hơn không ít, phân tâm nhìn Tạ Quan Sư một cái, đôi mắt vô cùng phức tạp, như là đã hạ quyết tâm chịu chết.

Thật ra hắn thấy không có gì to tát lắm, sau lần ở sơn động vào hai tháng trước, hắn đã thề, sau này nhất định sẽ trả giá bằng mạng sống. Chẳng qua ngày này tới quá sớm, làm hắn cảm thấy hơi tủi thân, không thể nhìn công tử một cách đàng hoàng mà đã phải chết rồi.

"Công tử, người đừng lo lắng, cũng đừng khổ sở, ta cam tâm tình nguyện." Hắn nhìn Tạ Quan Sư, nhẹ giọng nói.

Thẩm Nghi Hoàn lạnh mặt ngay lập tức, tiểu tử này thật là không biết sống chết, dám nói những lời này ở trước mặt hắn, xem hắn chết rồi?

Trời đất lại tối màu thêm một ít, gió cũng như quỷ thét sói gào.

Tạ Quan Sư nhìn Thẩm Nghi Hoàn, căng da đầu nói: "A Hoàn, đệ có nhớ lần trước đã đáp ứng ta cái gì không? Đệ đáp ứng ta sẽ không giết hắn."

Thấy Tạ Quan Sư cứ ngăn cản mình, sắc mặt Thẩm Nghi Hoàn cực kỳ khó coi: "Lần trước là lần trước, lần này là hắn tự đưa tới cửa, nếu ta không giết hắn, sao có thể xưng với họ của tên ma đầu giết người không chớp mắt kia?"

Tròng mắt hắn đảo loạn, âm hàn nhìn Tạ Quan Sư, cố ý nói: "Ca ca, tại sao huynh lại cứ không cho ta giết hắn, không phải huynh đã nói, tiểu tử này ở trong lòng huynh không sánh bằng một phần vạn của ta, tùy ý để ta xử lý sao?"

"Huynh còn nói, tiểu tử này cũng chỉ là hạ nhân huynh tiện tay nhặt được đem về để hầu hạ mà thôi, chỉ có ta mới là người trong lòng huynh."

Tạ Quan Sư: "......!!!" Tôi nói như vậy hồi nào, đừng có xạo.

Tần Dung nhíu mày, căn bản không tin: "Nói khi nào? Công tử không phải là người như vậy, ngươi đừng nói bậy bạ châm ngòi ly gián quan hệ của ta và ngài ấy!"

"Châm ngòi quan hệ, a, rốt cuộc là ai châm ngòi quan hệ ai, ta và công tử trong miệng ngươi đã sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, ngươi cho rằng ngươi ở trong lòng y có thể so được với một ngón út của ta sao?" Thẩm Nghi Hoàn nói.

Tạ Quan Sư: "......"

Thẩm Nghi Hoàn nở nụ cười: "Ngươi biết y giết bao nhiêu người, thích thứ gì, sợ thứ gì, khẩu vị như thế nào không? Ngươi không biết gì hết! Cái gì ngươi cũng không biết mà muốn bán mạng vì y sao? Nhưng ta...... Ta biết hết tất cả."

Tần Dung giật giật yết hầu, sát khí quanh thân càng thêm đậm.

Thẩm Nghi Hoàn âm u nhìn Tạ Quan Sư: "Có phải không, ca ca?"

Da đầu Tạ Quan Sư tê rần, cảm nhận được ánh mắt hơi ẩm ướt của Tần Dung đảo qua, đáp: "...... Đúng vậy."

Gương mặt Thẩm Nghi Hoàn lộ ra chút đắc ý, hung hăng nhìn Tần Dung: "Như thế nào, hết hy vọng? Sắp tiễn ngươi về Tây thiên, hết hy vọng cũng tốt."

Tần Dung ngơ ngẩn nhìn Tạ Quan Sư, biểu tình hoảng hốt, nhưng ngay sau đó lại càng thêm kiên định. Hắn biết, những lời công tử nói hiện giờ chỉ là kế hoãn binh, chỉ đang ngăn cản đại ma đầu này giết mình mà thôi...... Chỉ tiếc, lần này hắn tuyệt đối sẽ không vô năng, trơ mắt nhìn công tử bị mang đi một lần nữa. Lúc này đây, trừ phi bước qua xác hắn ——

502:【Độ hảo cảm của đối tượng công lược +10, độ hảo cảm bây giờ là 95. 】

Tạ Quan Sư: "............" Tần Dung ngươi suy nghĩ cái gì vậy, thanh tỉnh chút đi!

Tần Dung không lắm lời nữa, bắt đầu điều động chân khí toàn thân, dường như tiên căn trong đan điền đã chịu cổ động, bày ra thiên la địa võng chung quanh Thẩm Nghi Hoàn, điên cuồng hấp thu thứ gì đó.

Đôi mắt hắn nặng nề, khi ngẩng đầu lên lần nữa đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu mà không ai có thể quấy rầy.

Thẩm Nghi Hoàn cười lạnh, phất tay áo đánh bay Tạ Quan Sư ra xa mười trượng, ngay sau đó mở ra tay áo —— ngay khoảnh khắc đó, hắn lắc người một cái rồi biến mất, sau đó quỷ mị xuất hiện trước mặt Tần Dung, dùng hết sức đánh một chưởng vào ngực Tần Dung.

"Phanh!"

Tạ Quan Sư đập vào thân cây, lỗ tai vang ong ong, chỉ nghe thấy những thanh âm tan xương nát thịt trên núi truyền đến.

Thanh âm kia sắp làm vỡ màng tai y.

Y ngẩng đầu, thiên địa biến sắc, chân núi bị lay động, đứng thẳng cũng không xong, cây cối bốn phía biến thành bột phấn. Không thể nhìn thấy thân ảnh hai người, chỉ có thể miễn cưỡng thấy vạt áo đang lay động của Thẩm Nghi Hoàn cùng gương mặt chảy đầy máu, hồng văn giữa mày sắc bén quyến rũ, ánh mắt lạnh lẽo quỷ dị ——

Bên kia, Tần Dung vận kiếm chờ phát động, nhìn như đã hạ quyết tâm phải chết.

Hết thảy đều quyết định vào lúc này.

Tạ Quan Sư không suy nghĩ gì nữa, hoặc là nói y đã sớm tính đến bước này, vận động chân khí toàn thân một lần cuối cùng, vọt vào. Khi vọt vào, da đầu y tê dại từng đợt, sớm biết như vậy đã lưu lại một ít tích phân đổi công năng phong bế cảm giác đau rồi, nếu vậy cũng không đến mức......

"Phanh!" Vài tảng đá lớn trên núi lại nổ thành bột phấn.

Một chưởng trí mạng này không đánh vào người Tần Dung, mà là vào ngực Tạ Quan Sư.

Tạ Quan Sư phun ra một ngụm máu tươi, cả người co giật.

Chờ đến khi thấy rõ người trước mặt, Thẩm Nghi Hoàn hoảng hồn thu hồi công lực, nhưng chỉ thu hồi được hơn phân nửa, nửa còn lại rót vào cơ thể Tạ Quan Sư, làm lục phủ ngũ tạng và gân cốt trên người y dập nát.

Nhưng Tạ Quan Sư lại như không cảm thấy gì, máu tươi đã tràn ra khỏi miệng mà vẫn nắm lấy bàn tay Thẩm Nghi Hoàn, liều mạng truyền tất cả tu vi còn sót lại của mình vào cơ thể hắn ——

Thẩm Nghi Hoàn bị phản phệ, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, nhưng luôn có một luồng chân khí cuồn cuộn rót vào cơ thể, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ bổ khuyết những chỗ trống vừa hình thành, củng cố tâm ma tán loạn trong thân thể hắn.

Giờ khắc này trôi qua lâu như một thế kỷ, khung cảnh xung quanh dần xám xịt.

Xung quanh vô cùng an tĩnh, cũng có lẽ là Tạ Quan Sư đã đau đến mức không thể nghe thấy gì.

Giữa ba người, chỉ có âm thanh của những tảng đá va vào nhau không ngừng, cùng với chân khí lạnh thấu xương không thể thu hồi lại trong thiên địa.

......

Tất cả tu vi và chân khí Tạ Quan Sư có đều truyền vào cơ thể Thẩm Nghi Hoàn, vớt lại một mạng của hắn, nhưng y lại lại đột nhiên như đèn sắp cạn dầu, như diều đứt dây chao đảo, ngã ập xuống.

Thẩm Nghi Hoàn nhìn y, gần như ngừng thở.

Hắn chậm rãi nhìn thoáng qua tay mình, vô cùng kinh ngạc.

Mặt Tần Dung trắng bệch, ngã trên mặt đất, quỳ bò qua ôm Tạ Quan Sư vào ngực.

Hắn như mất hết sức lực, sát khí trên người biến mất ngay lập tức, nước mắt rơi tí tách xuống mặt Tạ Quan Sư.

"Công tử, người ——"

Vẫn chưa nói xong đã bị Thẩm Nghi Hoàn nhào tới đoạt người trong lồng ngực.

Động tác của Thẩm Nghi Hoàn không dịu dàng chút nào, thậm chí rất thô bạo, ôm Tạ Quan Sư ngồi xổm xuống.

"Ca, ngươi làm gì vậy chứ!" Hắn phẫn nộ quát, liều mạng lấy tay lấp kín miệng Tạ Quan Sư, nhưng nơi nó vẫn có máu chảy ra cuồn cuộn, như muốn chảy hết lượng máu trong cơ thể.

"Đừng làm như vậy...... Ngươi chết rồi......" Tạ Quan Sư nằm trong lồng ngực hắn, gương mặt như tờ giấy trắng, gian nan nở nụ cười. Nhưng vừa muốn mở miệng nói, ngực lại phập phồng kịch liệt, như muốn ho ra từng mảnh vụn của lục phủ ngũ tạng.

Thẩm Nghi Hoàn đỏ bừng cả mắt: "Đừng nói chuyện, nếu ngươi chết ta sẽ để hắn và mọi người chôn cùng ngươi!"

Hắn đặt tay lên mạch đập của Tạ Quan Sư, truyền tất cả chân khí và tu vi của mình vào người y, chỉ mong y đừng chết. Nhưng không được, đan điền trong cơ thể Tạ Quan Sư đã vỡ vụn, dù có rót vào bao nhiêu chân khí đi nữa, chúng cũng sẽ như một dòng nước, dạo qua một vòng rồi lại về cơ thể hắn.

Thẩm Nghi Hoàn lòng nóng như lửa đốt, siết chặt Tạ Quan Sư vào ngực mình, cắn răng rót chân khí vào.

Tạ Quan Sư lại phun ra một ngụm máu tươi, bắn hết lên cổ và lưng Thẩm Nghi Hoàn, lạnh lẽo.

Dường như thân thể y đang lạnh dần.

Không còn cách nào.... Không còn cách nào.... Không còn cách nào.... Không thể cứu......

Thẩm Nghi Hoàn muốn điên rồi, hắn cứ ôm chặt người trong lồng ngực, gương mặt dính đầy máu, lại bị thứ gì đó chảy ra từ đôi mắt làm nhòe đi. Hắn

không dám nhìn Tạ Quan Sư, hắn sợ, sợ vừa nhìn đã thấy ca ca chết từ bao giờ không biết. Ngay cả nhịp đập trái tim Tạ Quan Sư hắn cũng không nghe được. Hắn cứ truyền chân khí của mình vào, một lần rồi lại một lần, nhưng lần nào cũng thất bại.

"Sao lại cứu ta?" Thẩm Nghi Hoàn nghiến răng nói bên tai Tạ Quan Sư, thanh âm phẫn nộ lại run rẩy.

Khi hắn chạm vào tiểu tử Tần Dung kia mới kinh ngạc phát hiện, dường như trong cơ thể tiểu tử này có thứ gì đó đang hấp thu tu vi của mình, tư chất này, đừng nói người thường, ngay cả hắn và ca ca của trước kia liên thủ cũng không thể đấu lại. Ngay lúc đó, hắn đã biết, khi một chưởng của mình chạm vào Tần Dung, nhất định hai người đều sẽ lưỡng bại câu thương. Không, có lẽ không phải vậy, chưa chắc gì Tần Dung sẽ chết, nhưng hắn ——

Hắn đã thấy thảm trạng của dưỡng phụ năm đó, chân khí tràn đầy toàn thân, phá nát lục phủ ngũ tạng.

Nhưng hắn không thể thu một chưởng kia lại nữa.

Biện pháp duy nhất, đó chính là ngăn giữa hắn và Tần Dung. Nhưng không ngờ......

Thẩm Nghi Hoàn ôm Tạ Quan Sư càng chặt hơn, thà rằng hắn không được cứu: "Sao lại đối xử với ta như vậy?" Giọng nói giờ phút này đã hơi nức nở.

Máu chảy ra từ khoé miệng Tạ Quan Sư, y hít vào vài cái, chậm rãi nói: "Cũng coi như là trả nợ cho đệ."

"Coi như cái gì?!" Trái tim Thẩm Nghi Hoàn co rút đau đớn, hỗn hợp của đồ vật trong suốt từ mắt và máu chảy xuống: "Coi như cái gì chứ?!"

Tạ Quan Sư cười khổ: "Đệ còn.... hận ca ca sao...... Đừng...... hãy......"

"Đừng nói nữa, xin huynh đừng nói nữa." Thẩm Nghi Hoàn vùi đầu vào cổ Tạ Quan Sư, nước mắt giàn giụa khắp mặt, hồng văn giữa mày đã khảm nhập vào da thịt, hoàn toàn hợp nhất với hắn. Hắn mờ mịt ôm người trong lồng ngực, chỉ cảm thấy như bị ai đó đâm một đao vào ngực, đau thấu tâm can, lại bó tay không thể làm được gì.

"Ta không muốn huynh chết thật, ta ——" dường như sợ rằng nếu không nói sẽ không kịp nữa, Thẩm Nghi hoàn nức nở: "Ca ca, thật ra, thật ra ta chưa từng hận huynh thật sự, ta chỉ hy vọng huynh đối xử tốt với ta hơn một chút...... Huynh bỏ đi nhiều năm như vậy, chưa một lần trở về tìm ta, nếu huynh về tìm ta sớm một chút thì tốt rồi, ta sẽ không hận huynh như vậy."

"Ta không muốn huynh chết!" Thẩm Nghi Hoàn lẩm bẩm lặp đi lặp lại, hắn hoảng sợ vô cùng, cảm thấy người trong lồng ngực càng lúc càng nhẹ, thật giống như sắp tiêu tán.

Còn nữa, bởi vì thích ca ca, cho nên muốn giống ca ca.

Hắn còn có rất nhiều lời muốn nói. Bởi vì những lời trước kia đều là lời nói dối, không một câu nào là thật.

Lúc trước hắn đã từng nói, nói muốn ca ca trả nợ cho mình, nhưng hắn không ngờ rằng sẽ dùng cách này...... Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới......

"Ta cầu xin huynh, ca, đừng......" Thẩm Nghi Hoàn lau mặt, muốn bế người trong lồng ngực lên: "Ngươi kiên trì chút được không, ta đưa ngươi đi tìm người."

"Không sao......" Tạ Quan Sư gian nan nâng tay, vỗ vỗ lưng hắn, động tác dịu dàng đến kỳ lạ, có lẽ là đã không còn sức nữa: "Dù sao ta vốn không còn bao nhiêu tu vi...... Làm lại từ đầu cũng chẳng còn gì thú vị...... Cho đệ, ta cảm thấy rất vui......"

Thẩm Nghi Hoàn ôm người trong ngực, đau thấu tâm can.

Hắn mờ mịt nhớ lại những ngày gần đây, dường như đó là những này vui sướng nhất, không có dưỡng phụ phát rồ kiềm chế, ca ca cũng ở bên cạnh. Hắn còn có thể ngồi đả toạ bên cạnh ca ca, cùng ca ca uống rượu, thậm chí còn có thể hôn môi ca ca.

Hắn còn tưởng rằng cuộc sống này rất bình thường, chỉ cần hắn đủ cường đại, cường đại đến mức chiếm người này cho riêng mình, vậy hắn sẽ có thể ở bên ca ca như vậy mãi mãi......

Chưa từng ngờ rằng, những ngày đó lại ngắn đến thế......

Hắn nhất định phải cứu sống ca ca ——

Thẩm Nghi Hoàn ôm người lên, nhưng cũng làm người trong lồng ngực bị đả động, máu tươi ở khoé miệng càng tràn ra nhiều hơn, hắn thấy vậy lại hốt hoảng không dám động, gương mặt phủ đầy nước mắt.

"Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau như lúc trước, huynh không rời khỏi ta, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với huynh, chuyện gì cũng tôn huynh kính huynh, được không? Được không, ca?" Thẩm Nghi Hoàn lẩm bẩm.

Qua sau một lúc lâu sau.

"Ca?" Hắn kêu một tiếng.

Nhưng, người trong lòng ngực không trả lời nữa rồi.

Thẩm Nghi Hoàn cứng đờ cả người, không dám động đậy dù chỉ một chút, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Ca ca?"

Cánh tay trong lồng ngực rũ xuống, khi rũ xuống tạo ra một làn gió nhỏ, hất một góc áo của Thẩm Nghi Hoàn lên.

......

Lần đầu tiên trong cuộc đời, có một người nào đó khóc đến tê tâm liệt phế, những tảng đá lớn trên đỉnh núi vỡ tung hóa thành phấn, nhưng người đã chết không còn nghe thấy được nữa.

............

Thân thể Thẩm Nghi Đăng này xem như đã chết hoàn toàn.

502 báo cáo:【Ting, độ hảo cảm của đối tượng công lược phụ đạt 100, nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành, đạt được 8000 tích phân, lần này xem như là lần hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất!】

Tạ Quan Sư:【Vốn dĩ Thẩm Nghi Đăng phải chết dưới sự truy bắt của Tiên phái Đệ nhất, cũng không sống được bao lâu, ầy, nhưng mà việc cấp bách bây giờ là tìm cho tôi một thân thể khác. Mong Tần Dung có tâm, tìm cái thể xác nào đẹp trai tí.】

Y đã ở thế giới này ba tháng, thời gian hạn định của nhiệm vụ còn dư lại ba tháng. Mà nhiệm vụ chủ tuyến bên Tần Dung vẫn chưa hoàn thành, cho nên tạm thời không bị thế giới này đá ra.

Thật ra vừa rồi y không chút do dự chịu chết cũng là vì biết mình có thể chuyển đến một thân thể khác, hơn nữa là thông qua tay Tần Dung.

Tần Dung là vai chính của thế giới này, vầng sáng không phải lớn bình thường, hắn tìm được phương pháp di hồn trong Vạn Yêu Cốc, phương pháp này có thể thu hồi ba hồn bảy phách còn sót lại, sau đó chuyển dời đến một thân thể còn tồn tại khác. Hiện tại Tần Dung đã đi qua cốt truyện Vạn Yêu Cốc, chắc chắn đã có được phương pháp di hồn.

Cho nên vừa rồi, tuy Tần Dung không dám tin tưởng, nhưng vẫn không đau đớn thống khổ như Thẩm Nghi Hoàn.

Bởi vì hắn biết, mình có có thể cứu sống công tử.

Sao hắn có thể để công tử chết, hắn đã từng thề rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.