Tát Nhĩ

Chương 2: Chương 2






Những ngày sau đó, ta liền ngoan ngoãn theo lời các ma ma trong cung được đưa tới chỉ bảo, nào là thỉnh an gia phụ gia mẫu, nào là dâng trà, ta đều ngoan ngoãn làm đến đẹp mắt.

Nếu công chúa có ở đây, nàng hội ngạc nhiên mà cười ta thục nữ.

Nhưng vì có chàng bên cạnh, ta nhất định phải làm thật tốt.

Ta nghĩ, chàng không chịu uống rượu giao bồi cùng ta, là do bản tính phá phách trước kia của ta làm chàng chán ghét.

Cho nên ta liền ngày đêm học cách cư xử của thục nữ, điển hình là mẫu thân ta. Đến nỗi dọa bà sợ hãi ta bị cái thứ gì bẩn ám vào, ngày hôm sau liền đi mời thật nhiều sư thầy đến phổ độ cho ta, hại ta thở dài thở ngắn đến mấy lượt.

Trong lúc ta suy nghĩ mông lung thì cha mẹ chồng đã rời khỏi từ bao giờ, chỉ còn lại ta cùng Lâm Trác Mộc ngồi bên cạnh.

Ta không dám mở miệng, nhưng nghĩ tới chàng thật gần bên cạnh, lòng có chút ngứa, chưa để ta hó hé một lời, chỉ thấy chàng như không biết ta còn ở bên cạnh, đứng dậy phất tay áo, bỏ lại ta cùng bóng lưng lạnh lùng mà đi.

Ta hụt hẫng, trơ mắt nhìn chàng bỏ đi.

Bên cạnh liền thật yên ắng, ngay cả nha hoàn cũng bỏ ta đi theo chàng, không một người bên cạnh.

Ta ngây ngốc ngồi yên, bởi ta thật không biết nên làm gì.

Ngồi một hồi, thật lâu thật lâu, ta liền thấy có chút nóng, nhìn ra bên ngoài, thời tiết oi bức tỏa nhiệt, ta chợt nhớ tới một câu dân gian thường đồn : Thái tử thân thể kị nóng, dễ say nắng.

Ta khẽ cau mày, tưởng tượng chàng mặt đỏ tai hồng vì bệnh, lòng không vui, cho nên ta liền đứng dậy, nhanh chóng chạy đi kiếm ngự thiện phòng, muốn tự tay làm trà Tuyết liên sở trường độc nhất vô nhị của ta.

Không khoe mẽ nhưng trà Tuyết liên do ta làm, chính là ngay cả thần y cũng phải tắm tắc khen ta khéo tay, uống một ngụm thanh giọng ngụm thứ hai đã muốn mát lạnh ruột gan.

Cho nên mùa hè ta liền rất bận, bận pha trà, cho phụ mẫu, cho bệ hạ, cho công chúa, cho cả thái hậu nữa kìa.

Nhưng lần này ta vô tâm mặc bọn họ nóng chết, chỉ muốn pha cho tướng công, ta không muốn chàng khó chịu vì loại thời tiết này.

Ta quan tâm chàng nhiều đến nỗi, công chúa không biết bao lần mắng ta ngu đần. Nàng bảo, ta không cần vì chàng mà làm nhiều việc như vậy. Nàng còn nói rất nhiều, nhưng là ta không nhớ rõ.

Ta chỉ biết ta si chàng rất lâu rất lâu rồi, bây giờ có cơ hội, muốn ta dâng tim cho chàng ta cũng móc ra mà dâng lên.

Cho nên ta ngu ngốc chạy dưới nắng thật lâu, rất khó khăn mới kiếm được ngự thiện phòng. Ta liền bắt tay vào làm việc, ta nhận thấy bọn người xung quanh không muốn phụ giúp ta, ta cũng không ép bọn họ, tự tay xắn cao tay áo, thổi lửa, bắt bếp đến chạy đi hái lá trà quý, ta đều tự làm.

Ban đầu không quen tay thì có chút chật vật, nhưng lúc sau quen rồi thì động tác của ta liền như nước chảy mây bay, nhìn xem, đám người này chả phải thỉnh thoảng liếc nhìn ta làm việc hay sao.

Mò mẫn một hồi, ta nhìn ly trà đầy nước trên tay, hương thơm thanh thoát, nước trong sạch mát lạnh, thành quả đẹp đến hài lòng.

Ta cười ngốc ôm chén cẩn thận đi kiếm chàng.

Ta muốn khoe chàng, cho chàng thấy ly trà ta bỏ bao nhiêu tâm huyết vì chàng mà làm, rồi sau đó, chàng sẽ đồng ý cùng ta uống rượu giao bồi.

Ta từ miệng bọn thị vệ, biết được chàng đang ở trong thư phòng, ta mặc kệ ánh nhìn kì lạ của bọn họ, chỉ cao hứng ôm ly trà bước thẳng vào thư phòng.

Ta nhìn bóng dáng cao cao, yêu diễm như tượng tạc của chàng ngồi cầm bút, có chút ngây ngốc mà nhìn.

Chàng tập trung họa cái gì đó ta không thấy được vì ở cách xa chỗ chàng mười bước, không muốn phá chàng làm việc, ta liền thành thật đứng yên bên cạnh, dù tay cầm chén có mỏi đến run nhưng tuyệt không làm rơi một giọt nào.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Ta nghe thấy âm thanh đinh đang của chàng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn chàng, thấy chàng đã buông bút, chau mày mà nhìn ta, ta cười một cái, bưng ly trà lạnh trong tay, đưa cho chàng, vui vẻ mong chờ nói.

“Tướng công, chàng uống Tuyết liên hạ nhiệt đi. Là thiếp tự tay pha cho chàng.”

Có lẽ thấy ta quá háo hức nhìn chằm chằm, khiến chàng e ngại cho nên ta liền thấy chàng lạnh nhạt cúi đầu nói, không thèm nhìn ta nữa.

“Để đó đi.”

Ta không quản vì sao chàng bơ ta, rất ngoan ngoãn đem ly trà để lên bàn, sau đó ánh mắt không tự chủ nhìn vào bức tranh dưới nét bút của chàng.

Trên mặt giấy họa ra chân dung thanh tú của một nữ nhân, chỉ thấy nàng rạng rỡ cười một cái, lúm lồng tiền bên cạnh như điểm xuyến cho dung nhan của nàng, tựa như đóa lan thảo xinh đẹp.

Tâm ta, nhảy bật một cái.

Ta thật muốn nói, tướng công ta cũng có đồng tiền trên mặt.

Chàng họa ta đi.

Sau đó, ta thật sự nói.

“Tướng công, chàng họa ta đi.”

Ta nhìn chàng kinh ngạc nhìn ta, ta cũng kinh ngạc nhìn chàng, sau đó thần rầu rĩ bản tính hoang dại cũ đã bị đóng cọc che đi của ta đột ngột nổi dậy. Ta e ngại bị chàng chán ghét, liền khẽ ha ha cười vài cái, dặn chàng uống trà ngon miệng, sau đó dưới ánh nhìn của chàng, thục nữ đi ra bên ngoài.

Ta chạy như điên, trốn ra gốc cây đào to, ôm đầu rầu rĩ.

Tướng công, có lẽ thấy ta không có nữ tắc rồi.

Ta rầu đến đau ruột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.