Tàu Điện Ngầm Bắc Kinh Tuyến Số 1

Chương 12: Chương 12: Chính thức ở chung




Bị một câu nói mua cả đời, Bình An vô pháp diễn tả tâm tình lúc này bằng ngôn từ, cái loại này giống như mắc đại tiện, ngay cả mông đều có thể dời đi hướng về phía trước chạy ào đại não tiến hóa thành không biết, hí kịch vậy liền tựa như lão Thiên đã định trước kết quả phản kháng vô hiệu, khiến Bình An từ nay về sau không đường về.

Bữa tiệc vui sướng này vốn là không giải thích được kết thúc, chẳng biết từ lúc nào tất cả mọi người đều quay về nhà tìm mẹ kể cả Nột Tả cũng mất, mà Bình An chính cũng đã đứng ở nhà Nhâm Thủ, nhìn bốn phía gia cụ và cách bố trí không chút nào thay đổi, đầu của hắn hiện nay vẫn còn ở trạng thái PM2. 5 mờ mịt.

Trước mắt đột nhiên thêm một tay, Bình An theo cái tay này nhìn lên, không ngờ lại chính là khuôn mặt thiếu đánh của Nhâm Thủ đang cười yếu ớt, Bình An ánh mắt liếc một cái, ý bảo: Đây là làm chi.

Nhâm Thủ: “Tiền.”

Bình An: “Tiền gì?”

Nhâm Thủ cười yếu ớt: “Tiền thuê.”

Bình An kinh ngạc: “Tôi giúp anh chiếu cố thỏ còn thu tiền thuê của tôi, tôi đây đi trở về.”

Nhâm Thủ tiếp tục cười yếu ớt, sau đó đem tay thu hồi lại, giống như vừa rồi chuyện gì cũng không có phát sinh: “Phòng của cậu là một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh?”

Bình An mặt đen lại gật đầu không nói, đối với tiểu cẩu ổ của hắn, hắn thực sự không muốn nhiều lời.

Nhâm Thủ cũng không biết là phát điên cái gì, đêm nay nói hình như đặc biệt nhiều, tiếp tục đặt câu hỏi: “Không đủ tiền?”

Bình An bĩu môi: “Không có dư.”

Nhâm Thủ đặt câu hỏi: “Cậu nguyệt quang?”

Bình An bĩu môi: “Tôi chu quang.” (thứ lỗi, ta không hiểu hai câu này lắm)

Nhâm Thủ gật đầu: “Tôi có thể giúp cậu.”

Bình An bĩu môi: “Cật nhân thủ nhuyễn nả nhân thủ đoản.” (ăn của người ta thì phải nói nhẹ nhàng với người ta)

Nhâm Thủ cười yếu ớt: “Ở đây làm bảo mẫu.”

Bình An bĩu môi: “Tôi là bác sỹ thú y đều không phải hộ sĩ.”

Nhâm Thủ nhún vai: “Bác sỹ thú y kiêm hộ sĩ cũng có thể.”

Bình An bĩu môi: “Anh gặp qua người nam nào làm hộ sĩ hay tới cửa phục vụ.”

Nhâm Thủ đặt câu hỏi: “Cậu không làm?”

Bình An bĩu môi: “Nhâm tổng giám đốc, là anh không phải là muốn tôi ở tại nhà anh sao, đều không phải tôi muốn ở lại đây, rõ ràng được chưa?”

Nhâm Thủ nghiêm mặt: “Tôi không có nói qua cậu có thể ở chùa, cậu ngay từ đầu không cự tuyệt, bây giờ đi về cũng không có chỗ ngủ.”

Gian thương! Tuyệt đối là gian thương!

Bình An cắn chặt răng, ngụy biện thế nào đều có thể bị Nhâm Thủ nói biến thành lời đúng đắn, cái gì nguyệt quang chu quang, cái gì bảo mẫu hộ sĩ, đều là hắn nghĩ đùa thật khá nên mới đùa mình đi, sau lại vừa nghĩ, thật giống như trước lúc ban ngày luôn luôn là một bác gái mở cửa.

Bình An nghi ngờ nhìn Nhâm Thủ đã thay đồ: “Anh một đại nam nhân còn muốn bảo mẫu?”

Nhâm Thủ hướng trên ghế sa lon dựa vào một chút, đáp phi sở vấn: “Trần Phi Phi là gì của cậu?”

Trần Phi Phi? Bình An sửng sốt, cái đề tài này chuyển thật nhanh đi, hơi suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: “Bạn.”

Nhâm Thủ không nói gì, trong lúc nhất thời yên tĩnh trở lại.

Bình An vừa nghi hoặc hắn làm chi hỏi tới Trần Phi Phi, chẳng lẽ là cho Trần Phi Phi thăng chức, vừa nghĩ tới thằng bạn xấu kia làm hại chính mình sứt mẻ đến tận đây, thay đổi lời vừa từ miệng còn nói là bằng hữu, nói ẩu nói tả bắt đầu phê bình: “Trần Phi Phi tên đại sắc lang này không có đầu óc, nửa người dưới sinh vật, Nhâm tổng giám đốc, người như thế nhất định không thể trọng dụng, sau này nhất định sẽ phá hủy đại sự, bất cứ người nào dùng một □ kế hắn liền mắc câu, vì công ty của các anh thời gian tới mà suy nghĩ, còn chưa phải dùng cho hắn lên chức vơ vét của cải, miễn cho công ty thâm hụt tiền.”

Bình An tự nhận là nói coi như khá lắm rồi, dù sao không khuyến khích tổng giám đốc người ta cho hắn từ chức, chiêu này chính là ngươi vô ý cắn ta một ngụm, ta liền quay lại cắn ngươi không hơn mười ngụm điển hình.

Thế nhưng Bình An lại phát hiện mình càng nói sắc mặt Nhâm Thủ càng không tốt, hắn ngồi trên ghế sa lon tự nhiên mà phát ra cái loại khí tức của cấp trên, Nhâm Thủ thanh âm cũng biến thành trầm thấp: “Cậu và hắn quan hệ tốt.”

Đây là câu trần thuật, Bình An có ngốc cũng nghe được, lúc này tâm tình của Nhâm Thủ nhất định không tốt, vấn đề nhất định liền xuất hiện trong những lời hắn mới vừa nói, nghĩ tới nghĩ lui, trong một đống lời không dễ nghe, Bình An chỉ cho ra một kết quả, chính là Nhâm Thủ coi trọng Trần Phi Phi.

Liên tưởng đến nghe Trần Phi Phi bọn họ nói Nhâm Thủ là một đồng tính luyến ái, còn có hành vi thản nhiên sau một đêm ngoài ý muốn kia, Bình An càng thêm xác định trong lòng mình suy nghĩ, lập tức thẳng thắn thành khẩn thề: “Nhâm tiên sinh yên tâm, tôi và Trần Phi Phi tuyệt đối không có nửa điểm vượt qua quan hệ bằng hữu, hơn nữa tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, sở dĩ ngài nếu như thích hắn, coi như tôi vừa rồi đôi lời nhảm nhí chưa nói.”

Trực giác của Bình An nhất định là đoán được lòng Nhâm Thủ, bởi vì hắn vừa mới bảo chứng hoàn tất, Nhâm Thủ lại lộ ra nụ cười yếu ớt, nhìn hắn hỏi: “Làm sao cậu biết tôi chính là đồng tính luyến ái?”

Câu này lời vừa ra khỏi miệng, Bình An chỉ biết là chuyện xấu, lúc này không chỉ có bán Trần Phi Phi, Vu Tình cùng Lưu Tiểu Vân cũng trốn không thoát, bịa không ra lời nói dối Bình An chỉ có thể là nói thật, đem toàn bộ đầu đuôi chuyện bọn họ đánh cược nói ra, cuối cùng chứng cớ xác định Nhâm Thủ là đồng tính luyến ái là lúc ở gay bar.

Sắc mặt của Nhâm Thủ lại không có thay đổi gì, trở thành như có điều suy nghĩ, hắn tùy ý vuốt tóc đối Bình An nói: “Cậu đi tắm, sau đó đến khách phòng ngủ.”

Bình An thở phào, may mà hắn nói đều không phải “Sau đó đến phòng tôi ngủ” …

Cứ như vậy kết quả hỗn loạn lại khó tin, Bình An rốt cuộc cùng Nhâm Thủ chính thức ở chung.

Bình An kỳ thực trước đây làm sao cũng không nghĩ ra, lúc trải qua một đêm kia cùng Nhâm Thủ có quan hệ không tốt, chính mình còn có thể ở lại trong phòng này, quả thực vẫn là cùng căn phòng này nghiệt duyên chưa hết, bất quá hình như sự tình cũng không như hắn suy nghĩ không tốt như vậy, có nhiều chỗ cũng là rất tốt, tỷ như mỗi sáng một chuyện lý thú —— hai người cùng nhau chen lấn trong tàu điện ngầm.

Ngay từ đầu Bình An còn buồn bực Nhâm Thủ có xe hàng hiệu tốt như vậy không đi, không nên chen lấn nơi tàu điện ngầm tự ngược để làm chi, sau lại hỏi mới biết, Nhâm tổng giám đốc vẫn là biết tính toán sổ sách kinh tế, lái xe tiền xăng tuyệt đối so với hai đồng đi tàu nhiều hơn, sau đó hai người bắt đầu ở trên tuyến cao điểm đúng giờ từ Bình quả viên ngồi tàu điện, nhận thức cái loại đoàn tàu dừng lại này, trong một giây có thể đem người bóp nát việc sinh hoạt 囧.

Lúc đầu Bình An vẫn là không thích ứng được, chớ nhìn hắn một đại nam nhân, kỳ thực hắn vẫn có một ít bí mật nhỏ, như loại chuyện ngủ quen giường quen gối quen chăn này hắn đều có, ở nơi khác liền không nỡ ngủ cũng sẽ có, cả đêm tổng cộng ngủ được vài giờ, hắn còn muốn lăn qua lăn lại, lại lăn qua lăn lại, mới có thể ngủ, ngủ không bao lâu phải dậy ngồi tàu đi làm, vài lần đều ởtrên tàu điện ngầm mơ màng không phấn chấn, hình như sau mười lăm phút là có thể ngã đầu ngủ mê man.

Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt thay đổi, Bình An cũng liền tận lực thích ứng, nói tóm lại vài ngày tiếp xúc, Nhâm Thủ cũng không phải một người rất khó gần, chỉ là người này có đôi khi thay đổi quá liên tục, một giây hắn còn có thể đối với ngươi cười yếu ớt không nói, một giây kế tiếp hắn là có thể đối với ngươi cau mày hé miệng, toàn bộ như một quan công trở mặt, bất quá Bình An cũng mò được một quy luật, là bất kể hắn mặt ngoài nhìn thế nào, nói cũng đều một đường một góc không hiểu được.

Sáng sớm, Bình An sau khi đánh răng rửa mặt xong, cảm giác hôm nay tinh thần cũng thật không tốt, hơn nữa còn kèm theo từng đợt đau đầu, Bắc Kinh mùa đông trận tuyết đầu đã phủ xuống, tuy rằng không tính là quá lớn, coi như là nhất cổ khí lạnh xâm lấn, hắn mặc xong quần áo, đeo túi trên lưng, lúc trước khi ra cửa liếc mắt nhìn thỏ có còn mạnh khỏe không, giống như Nhâm Thủ đến cửa tàu điện ngầm.

Đứng ở ngoài vạch vàng đợi tàu, sai, là căn bản nhìn không thấy cái vạch vàng kia, phía trước đã chất đầy người, đợi chừng ba chuyến tàu, quả thực hình ảnh cùng đánh trận không khác nhau, sau khi hao hết sức của chín trâu hai hổ lên xe, Bình An liền cả người vô lực đầu choáng váng tựa vào thanh inox trắng bạc bên cạnh, vốn muốn mượn vật ngủ thêm, không ngờ một cô nương tới sau như vậy có thể chen, dám đem thân thể của hắn cùng thanh inox trắng bạc tách ra, sau đó bước một chân liền cắm ở giữa, Bình An nhất thời là lùi cũng không xong, tiến cũng không được, bị vây ở vị trí như thế lúng túng càng làm cho hắn cả người khó chịu.

Còn chưa kịp xoay người lại cùng vị cô nương kia nói, đoàn tàu đã phanh gấp như thường, sau đó lão Thiên cũng không đứng ở Bình An đầu này, theo tình thế phanh lại phía vị trí tốt đẹp cuả vị cô nương kia đường hoàng chiếm đoạt của Bình An ngay từ đầu, đồng thời biểu tình kia vẻ đắc ý như là cùng Bình An thị uy.

Mà bên này thân thể Bình An không khống chế được đánh về phía trước, vẻ mặt đụng phải ngực Nhâm Thủ phía trước, xông vào mũi chính là mùi trên người Nhâm Thủ, tuy rằng không khó ngửi, thế nhưng Bình An vẫn là trong nháy mắt đem mặt nâng lên, xoa mũi: “Anh là tấm thép sao, đập đầu chết tôi.”

Đỉnh đầu lại truyền tới một trận cười quen thuộc: “Mặt cậu quá mềm.”

“Nói nhảm, tôi đây là thịt, của anh là thép, không thể đánh đồng.”

Bình An nhỏ giọng kháng nghị, vị trí cực tốt của hắn bị người đoạt, còn đang ngã nhào vào Nhâm Thủ, chính mình cảm thán đời bất công, đỉnh đầu được một bàn tay phúc đắp lên, lại đem đầu hắn giữ trước ngực.

Bình An hơi giận: “Anh làm gì thế?”

Nhâm Thủ cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tư thế của cậu không cảm thấy khó chịu sao, dựa vào đi.”

Bản thân Bình An cả người khó chịu, sau khi nghe xong Nhâm Thủ nói hình như thực sự thư thái chút, cũng không biết là tác dụng tâm lý hay là sự thực hay như vậy, hắn vốn định lại cùng Nhâm Thủ lý luận, thế nhưng lúc này vừa lúc đến trạm dòng người dâng lên, vốn là toa tàu chật ních trong lúc nhất thời ngay cả không khí đều nhanh không tha, Bình An cũng bởi vì người phía sau đi lên, bị chen cùng Nhâm Thủ dán người lại cùng nhau, hai người đều nhanh thành một, Bình An cũng liền thật không có thời gian lưu ý vấn đề tư thế của mình, trong đầu chỉ để lại một câu nói khắc sâu ấn tượng: Đi làm lúc cao điểm tại tuyến số 1 đều là chiến sĩ.

Hai mươi trạm, cũng đủ ngồi tốt một đoạn thời gian, Bình An từ sáng sớm bắt đầu đau đầu muốn nứt ra, tựa trên người Nhâm Thủ bỏ quên hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ xung quanh, rốt cục mê man ngủ.

Chút thời gian này Bình An còn trong giấc mộng, hắn mơ thấy mình bị người bán, bán vào một kỹ viện làm tiểu quan, còn là cái loại địa phương cổ kính này, hắn vốn đang nghĩ đều là thế kỷ 21, còn có người mở kỹ viện như vậy cảm thấy vô nghĩa, thế nhưng thẳng đến lúc hắn nhìn thấy tú bà của kỹ viện chỉ vào mặt Nhâm Thủ đang cười yếu ớt không nói, một chút liền thức tỉnh, phía sau lưng còn ra một thân mồ hôi…

“Tỉnh? Cậu cũng sắp đến trạm.” Từ đỉnh đầu thanh âm của Nhâm Thủ truyền đến, càng làm Bình An bị dọa giật mình, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Nhâm Thủ vẫn là thân tây trang, mới thở dài một hơi, phản ứng kịp với lời của Nhâm Thủ, Bình An sửng sốt.

“Anh thế nào không xuống?” Bình An nhìn thoáng qua biểu hiện lộ trình tàu trên đỉnh đầu, xác định đã qua trạm khu thương mại quốc tế, liếc một cái người trước mặt: “Anh ngốc a, đã qua trạm thương mại quốc tế.”

Nhâm Thủ hơi nhíu mày nhìn mặt Bình An, hình như sắc mặt trở nên có chút hồng không bình thường, hắn lại nói một câu khiến Bình An không rõ vì sao: “Thân thể cậu khó chịu?”

Bình An tiếp tục đối với hắn mắt trợn trắng: “Đừng nguyền rủa tôi, tôi bất quá là ngủ không ngon.”

Trong tàu vang lên một âm thanh nhắc xuống xe, Bình An quay đầu kéo Nhâm Thủ cùng xuống tàu, lại đem Nhâm Thủ dẫn tới vị trí đợi tàu đối diện, đối với hắn dặn: “Ngồi tàu bên này trở lại, dù sao cũng chỉ một trạm, tôi đi trước, anh đừng lại ngồi qua.”

Bình An không đợi Nhâm Thủ nói, liền ba bước bộ cũng hai bước chạy lên thang lầu, ra khỏi trạm một đường chạy về phía y viện.

Chính là như vậy, có đôi khi Bình An cũng hiểu được cùng Nhâm Thủ một chỗ còn có chút vị đạo chiếu cố tiểu hài tử, cũng không biết là tâm lý mẫu tính của chính hắn lan tràn, hay là cùng Trần Phi Phi dường như hoóc-môn sinh dục nữ lan tràn.

Đến y viện, Bình An vẫn là đến sớm nhất, đem đồ vật buông liền nằm úp sấp ở trên bàn làm việc quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Bạch, nhìn một chút đều có thể nhanh ngủ.

“Ta thao, vừa nãy tiểu tử kia! Tức chết ta, hắn nha lại dám theo ta trả thù! Xem ta lần tới không đem hắn chen thành không có chút thịt, ta sẽ không gọi là Quách Mạc!”

Mặc Oa Tử mang theo cái gì đó mua cho Đại hoàng, vừa vào y viện mà bắt đầu chửi ầm lên, chờ hắn thấy Bình An gục xuống bàn, lòng trêu tức lại bắt đầu tới, con ngươi chuyển động, liền nghĩ tới một chuyện, bắt đến Bình An bắt đầu hỏi.

“Bình An a, tri tâm ca ca tới, thế nào đều không chào đón hoan nghênh tôi? Nhanh lên cùng tri tâm ca ca thẳng thắn sẽ khoan hồng, cậu gần đây xảy ra chuyện gì, cùng người nam nào ở chung ni? Ca ca có tin đồn vẫn là rất chính xác, xem mặt cậu cũng biết là dương khí quá thịnh, đều không phải bình thường tự – an ủi, mà là ngủ cùng người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.