Tuy rằng không nhớ nhiều, thế nhưng Bình An vẫn đang cảm giác mình mệt quá, từ đêm bình an đến lễ Giáng Sinh, tròn hai ngày chưa từng quá thoải mái, không chỉ có như vậy, hắn có thể nói là trạng thái hơi u buồn một mình vượt qua hai ngày này, cái này phải từ đêm bình an kia bắt đầu chậm rãi kể lại, cái gì gọi là tình cảnh người uống nước lạnh cũng phải nhét vào kẻ răng.
Đêm hôm đó, Bình An và Nhâm Thủ hai người ở nhà, một người thảnh thảnh thơi thơi ngồi trên ghế sa lon xem tin tức, một người nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bàn ăn trợn mắt.
Bình An phát hỏa: “Nhâm tổng giám đốc, là người, đều phải ăn cơm!”
Nhâm Thủ bình tĩnh: “Ăn đi.”
Bình An trừng mắt: “Ăn P, mỗi ngày ăn đồ đông lạnh anh cho tôi là đồ đông lạnh sao, anh không biết xấu hổ mình ở bên ngoài ăn uống no đủ nhìn tôi ở đây gặm bánh chẻo đông lạnh?”
Nhâm Thủ cười khẽ: “Cậu cũng có thể đi ra ngoài ăn.”
Bình An nhất thời ủ rũ… Thế nhưng hắn cũng là không cam lòng a, thế nhưng đầu hắn đã bó chặt đến không được, lão bản cũng đã sớm nói tiền lương tháng này và tháng sau trước tết âm lịch cùng tính một lượt, hắn ngày hôm nay vừa lộn túi quần mới đột nhiên phát hiện, hắn sắp sửa phải đối mặt một hồi khủng hoảng kinh tế không nhỏ, còn sót lại hai tờ tiền giấy màu đỏ nhăn nheo, bây giờ còn được hắn coi như bảo bối đặt ở dưới gối không dám động, tiền trong thẻ cũng là muốn định kỳ hướng mẹ hồi báo, không có tình huống đặc biệt không được phung phí, hắn càng phải buộc chặt lưng quần nhịn.
May là trong phòng nhỏ hắn đang thuê còn giấu chút tiền riêng, hiện tại hẳn là bị Lý Phát dọn sạch, nếu không hoàn không tìm được khác phòng ở, hắn sớm đem đồ đạc của mình kéo về.
Buồn buồn cúi đầu ăn bánh chẻo đông lạnh, Bình An trong lòng chảy máu, may mà hôm nay gọi vài cuộc mời đi chơi chưa từng thành công, không phải trong túi cất hai trăm khối quay về đều không trở lại, còn không đúng bản thân cũng phải bán.
Bình An tâm tình càng thêm hậm hực cực kỳ, cầm chén đũa ném vào máy rửa chén, đồng thời hạ một quyết định trọng đại, coi như ngày hôm nay lễ gì cũng không phải, an tâm tắm rửa ngủ ngon, suy xét thật tốt, nhưng ai có thể tưởng hắn mới tắm rửa xong mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, từ phòng khách lại truyền tới một thanh âm đúng là âm hồn bất tán.
“Vào phòng tôi ngủ.”
Lời này nhất thời khiến lòng Bình An cả kinh, cảnh tượng kinh khủng lập tức xâm chiếm suy nghĩ của hắn, đầu trong nháy mắt dao động như trống bỏi.
Nhâm Thủ nhãn thần tối sầm lại: “Vào phòng tôi ngủ.”
Bình An dừng lại: “Tôi cam đoan mỗi ngày ăn thực phẩm đông lạnh tuyệt không kén ăn.”
Nhâm Thủ mặt không biểu tình: ” Vào phòng tôi ngủ.”
Bình An sắc mặt khẽ run: “Tôi cam đoan lần tới không thả sâu ở chỗ Tiểu Bạch.”
Nhâm Thủ vẫn là câu kia: ” Vào phòng tôi ngủ.”
Bình An thân thể cứng ngắc: “Tôi cam đoan nửa đêm không ra ban công lấy quần lót của anh lau sàn.”
Nhâm Thủ khóe miệng tươi cười: “Tôi nói cậu vào phòng tôi ngủ.”
Bình An run run rẩy rẩy: “Tôi cam đoan cũng không dám … đổ thuốc rụng tóc vào dầu gội của anh nữa…”
Nhâm Thủ giận dữ cười lại: “Cậu thật ra làm không ít chuyện tốt, lập tức vào phòng tôi.”
Bình An nuốt nước bọt: “Lần trước đế giày của anh cư nhiên rớt trước mặt mọi người, thật không phải do tôi …”
Nhâm Thủ trực tiếp đem TV tắt, vài bước đi qua phòng khách đi tới cửa gian phòng, kéo Bình An trực tiếp đem nhân ném tới trên giường trong phòng mình, sau đó dùng thân thể trực tiếp đè lên, không chút nào để cho Bình An có khí lực và thời gian chạy trốn.
Nhâm Thủ nhìn Bình An dưới thân vừa mới tắm xong mang theo mùi sữa tắm, chầm chậm lạnh nhạt nói: “Nói đi, còn có chuyện tốt gì?”
Bình An dùng sức đẩy người trên thân, nhưng nửa ngày cư nhiên không nhúc nhích chút nào, hắn nhanh lắc đầu phủ nhận: “Không có không có, thật không có.”
Nhâm Thủ có thể rõ ràng cảm giác được thân thể ấm áp của Bình An, chỉ là dựa vào là rất gần, để hắn vậy mà cảm thấy khô nóng, cũng không có tâm tư trêu đùa Bình An nữa, mặt không thay đổi đứng lên, đi tới bên cạnh bàn mở một notebook, sau đó bắt đầu chiếu phim.
Nhìn màn ảnh máy vi tính một hồi biến hóa chiếu hình ảnh, cuối cùng thay đổi ra mặt lớn của Chu Tinh Trì, chiếm toàn bộ màn ảnh máy vi tính, Bình An ngồi ở bên giường của Nhâm Thủ hiếu kỳ hỏi: “Anh sao lại đột nhiên muốn xem phim?”
Nhâm Thủ không quay đầu lại, cẩn thận điều chỉnh độ sáng và khổ màn hình: “Đêm Giáng sinh.”
Bình An nghĩ vui vẻ, nhưng vẫn là nhịn được, dù sao tổng giám đốc người ta không biết đêm Giáng sinh ăn bình an quả (táo) chẳng có gì lạ,… ít nhất … người ta xem hài kịch còn biết tạo nên một cái, mặc dù là vừa thử Bình An bỏ ra đại giới nặng nề, nghĩ đến sau đó đã không có những chuyện kia để tiêu khiển, không biết buồn chán nhiều lắm.
Chỉnh xong rồi, Nhâm Thủ từ bên ngoài cầm đến một túi đồ ăn vặt, trực tiếp cho Bình An, cuối cùng đem đèn bên giường tắt đi.
“Sao lại tắt đèn?!” Bình An bị đột ngột tối thui dọa cho giật mình.
“Xem phim chiếu.” Nhâm Thủ trả lời ngắn gọn, ngồi bên cạnh Bình An muốn uống trà trong tay.
Để thỏa mãn tâm tình của Nhâm Thủ muốn đêm Giáng sinh xem hài kịch, Bình An rất nể tình vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn màn hình, trong lúc nhất thời thật là có chút cảm giác như coi rạp vậy.
Phim hài của Chu Tinh Trì ở trong nước là số một, tuy rằng rất nhiều phim đều đã rất cũ, thế nhưng kinh điển chính là kinh điển, xem hoài không chán, cảm giác tuổi thơ sung sướng hình như đã trở về, Bình An tự xem chính là vui vẻ, một hồi lại ha ha cười hai tiếng, một hồi lại cười gập cả người, sau đó Bình An lại không cười được nữa…
Xem phim, nhất là xem hài kịch, nếu như ngươi đã cười toe tóe, còn người bên cạnh cùng ngươi xem nửa ngày lại diện vô biểu tình, thậm chí lúc ngươi cười hắn lông mi còn nhíu lại, lập tức hài kịch cũng biến thành bi kịch, cho dù ngươi muốn cười đều không cười được, thậm chí bắt đầu nghi vấn chính mình, phim này thật buồn cười vậy sao? Buồn cười sao? Buồn cười sao? … Sau đó lại thay đổi không được tốt nở nụ cười.
Bình An hiện tại đã ngay cả trong tay khoai tây đều không có tâm tình ăn, hắn thật cảm thấy mình bị người khinh bỉ, hơn nữa khinh bỉ rất triệt để, trong lòng âm thầm phẫn hận không ngớt, không thích xem hài kịch của Chu Tinh Trì còn cứng rắn muốn lôi kéo người khác cùng xem, đây không phải là có bệnh sao?
Bình An một thời nóng lòng nhanh miệng, không nhịn nổi: “Nhâm tổng giám đốc, tôi xem là hài kịch.”
Nhâm Thủ từ chối cho ý kiến gật đầu: “Ừ.”
Bình An liếc mắt: “Anh có phải dây thần kinh cười bị hư, lúc nên cười không cười, lúc không nên cười miệng đều hợp lại.”
Nhâm Thủ rất không thèm để ý nở nụ cười: “Cậu so với phim càng có thể chạm được tới dây thần kinh cười của tôi.”
Bình An nổi da gà rớt đầy đất, nhanh chóng bỏ khoai tay vào trong miệng, ngậm chặc miệng, mắt nhìn thẳng màn hình phía trước, gì cũng không dám nói.
Xem phim thấy Bình An đầu liền choáng váng, cái này không thể trách đầu Bình An, muốn trách phải là máy vi tính của Nhâm Thủ, có thể một hợp với một, không gián đoạn liên tục phát hài kịch của Chu Tinh Trì, cho dù là người siêu cấp ái mộ Chu Tinh Trì, xem lâu như vậy cũng có thể đem người xem sùi bọt mép.
Đợi đến lúc không biết đã là bộ phim thứ mấy chiếu hết, Bình An thực sự không chịu nổi, hai người mí mắt trên dưới đánh nhau, hắn leo đến đầu giường, đem đèn trong phòng mở, sau đó ngáp một cái đối Nhâm Thủ nói rằng: “Tôi mệt, đi ngủ, anh từ từ xem a.”
Bình An vừa định xuống giường đi ra ngoài, cửa phòng liền bị Nhâm Thủ trước một bước khóa lại.
Nghe “két” một tiếng, Bình An trái tim nhỏ đều run rẩy, trừng hai mắt nói: “Anh làm gì thế?”
Nhâm Thủ cũng không nói, lại đem màn hình máy tính đóng lại, đi tới bên giường mới lên tiếng: “Ngủ.”
Bình An không dám giả ngu, lập tức hiểu có ý tứ gì, sợ hãi đứng lên: “Không nên không nên, hai người cùng ngủ quá chật, tuyệt đối không được!”
Khôi hài, hắn Bình An lần trước là bởi vì ý thức không rõ lại cũng không phải là tự nguyện mới không cẩn thận lên giường của Nhâm Thủ, còn bị người trước mắt này ăn sạch sẽ, hiện tại Nhâm Thủ lại còn dám tại lúc ý thức hắn thanh tỉnh đưa ra cái loại sự tình này, hắn kiên quyết sẽ không đồng ý, đồng thời muốn phản kháng tới cùng!
Nhâm Thủ không để ý Bình An phản kháng, một tay đem hắn ném bên trong giường, mình cũng lên giường, Bình An khóc không ra nước mắt, hắn rốt cuộc là tốt bao nhiêu, mới bị chế ngự dễ dàng như vậy, nhưng là tư tưởng của hắn không có bị chế ngự, nhất thời bị sợ trong miệng bắt đầu nói liên miên cằn nhằn: “Nhâm tổng giám đốc, làm người không thể như vậy a, chúng ta có chuyện hảo hảo nói, đến thượng đế Phật tổ lão phật gia, xuống đến Hắc Bạch vô thường Diêm vương gia, tôi lương dân tốt chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý mà, vẫn một lòng yêu nước theo đảng, không tin tà môn oai giáo pháp – luân công, vào đoàn vào đảng cũng đã vào đội thiếu niên tiền phong, ta là —— ”
“An phận chút, ngủ.”
Nhâm Thủ một tiếng không kiên nhẫn, Bình An lập tức ngừng miệng, phỏng chừng lúc này nếu như Mặc Oa Tử ở, còn phải liên tục khen ngợi Bình An, Tiểu Long Nữ không dạy rõ Dương Quá.
An tĩnh một hai phút, thấy Nhâm Thủ chỉ là nằm ở trên giường nghỉ ngơi ngủ, Bình An mới thả lỏng tâm tình, nghĩ đến có thể là Nhâm Thủ nghĩ lầm đây là tập tục đêm Giáng sinh, là tốt rồi tâm giải thích cho hắn đứng lên: “Đêm Giáng sinh ăn bình an quả là được, không cần xem hài kịch cũng không cần hai người cùng ngủ.”
Một lát sau, Bình An mơ hồ nghe Nhâm Thủ nở nụ cười, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn: “Bình an quả, không chịu để cho ta ăn.”
Bình An suy nghĩ một hồi, phản ứng kịp sau đó sắc mặt liền biến đỏ, may là tối thui cái gì cũng nhìn không thấy, không phải hắn thực sự độn thổ. Lúc này Bình An trong lòng nghĩ là lạ, một tâm tình không biết tên xông lên đầu, muốn áp chế đều áp chế không được, nhưng là lại không cảm thấy xấu.
Vốn có đêm nay kết thúc như vậy cũng rất tốt, hai người đều có thể an tâm ngủ một giấc trước nay chưa có, thế nhưng ni, dù sao cũng có chút sự tình ngoài dự đoán của mọi người phát sinh, tỷ như lúc rạng sáng, Lý Phát đột ngột gọi điện tới.
Điện thoại di động vừa vang lên, không cần hỏi, Bình An và Nhâm Thủ đều ở đây ngủ say sắc mặt đều đen, Bình An cầm điện thoại lên, xanh mặt liền cúp điện thoại.
Kết quả hai phút sau, chuông điện thoại lần thứ hai vang lên…
Bình An đang tức giận nhận điện thoại: “Lý Đại Phát, tôi cho cậu biết, cậu nếu là không nói ra chút chuyện kinh thiên địa quỷ thần khiếp, tớ sẽ không để yên cho cậu!”
Lý Phát nghe thanh âm giận dữ của Bình An, bắt đầu liên tục cười khổ: “Bình An, tuyệt đối kinh thiên địa quỷ thần khiếp, tớ và Phương Chấn dời đi, nhất thời không mang đồ trong nhà cậu đi, kết quả đều bị nhóm người kia lấy mất, nói dùng để gán nợ, tớ không dám gạt cậu nhanh chóng gọi cho cậu đây…”
…
Bình An tại chỗ đại não kịp thời, một giây kế tiếp tức bể phổi: “Lý Phát đồng chí, cậu nếu như còn có tim phổi, liền nhanh móc ra cho chó ăn đi, cậu nếu như còn có đầu, liền nhanh chặt xuống trộn với bùn đi, cậu nếu như còn có tiền, liền nhanh lập tức toàn bộ đưa cho tớ. Tớ đã nhìn thấu rồi, cậu ngoại trừ tính thối nát có tính liên quán ra, những chuyện khác nhân huynh thật ngay cả phân cũng không bằng.”