Tẩu Hôn

Chương 8: Chương 8: Số 83 ngõ Hồ Điệp




1

Tô Gia Văn ở số 83 ngõ Hồ Điệp lại gọi điện thoại đến, lúc đó đã là chiều tối mấy ngày hôm sau.

Ánh hoàng hôn yếu ớt chiếu vào văn phòng làm việc của Cẩm Tú. Từng cơn gió mùa hè mang theo những luồng khí nóng. Cái hơi nóng cứ quanh quẩn, không khí của buổi chiều tối vẫn nóng như muốn đốt cháy người ta.

Cẩm Tú tắt máy, dọn đồ định về. Ngày mai là cuối tuần, là ngày cô đoàn tụ cùng Kỷ Viễn. Khi nghĩ đến Kỷ Viễn, nghĩ đến hương vị đàn ông, lòng bàn tay cô trở nên nóng dần, trái tim lại trở nên mềm nhũn.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.

“Xem chừng cô lại phải tăng ca rồi.” Lịch Tử ở bàn bên cạnh xách túi đứng dậy, trước khi đi không quên chọc cô một câu.

Nếu bản thảo của chuyên mục tâm tình nhiều hơn, chủ biên sẽ giao cho Cẩm Tú phụ trách nửa hoặc cả chuyên mục, nếu vậy tiền lương của cô sẽ cao hơn một chút, tiền thưởng cũng sẽ nhiều hơn. Vì vậy tăng ca để biên tập lại là một chuyện tốt.

“Tôi là Khả Tâm, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Cẩm Tú hắng giọng, cố gắng để khi người khác nghe thấy giọng của mình sẽ cảm thấy ấm áp và tin tưởng. Như vậy người ở đầu dây đằng kia mới có thể kể những chuyện mà họ giấu kín cho cô nghe. Thậm chí còn có người hẹn gặp cô ở một nơi nào đó để nói chuyện.

“Em là Tô Gia Văn, em muốn gặp mặt chị rồi nói chuyện.” Cô gái trong điện thoại nói.

Giọng nói của cô gái lạnh lùng, lạnh đến mức giống như băng, khiến người nghe thấy như trong tai họ cũng có cảm giác lạnh lẽo.

Tô Gia Văn, đó là Tô Gia Văn ở số 83 ngõ Hồ Điệp! Cẩm Tú nhận ra giọng của cô gái chính là Tô Gia Văn ở số 83 ngõ Hồ Điệp, người mà trước đây rất lâu đã từng tâm sự những chuyện riêng tư của cô qua đường dây nóng của chương trình.

“Trước đây chúng ta đã từng nói chuyện với nhau, hôm trước em uống say, cũng gọi điện cho chị. Em là Tô Gia Văn ở số 83 ngõ Hồ Điệp, nhưng chúng ta vẫn chưa gặp nhau bao giờ.” Giọng nói của Tô Gia Văn không cao không thấp, nhẹ nhàng, hơi nhanh. Nhưng ngư điệu rất thoải mái, Cẩm Tú cảm nhận được điều đó qua điện thoại.

Giọng nói của cô ấy khiến Cẩm Tú tin rằng cô ấy là một cô gái có chính kiến, chỉ là việc nhà khó xử, bị vướng vào mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, ngay cả người phụ nữ giỏi giang đến thế nào cũng sẽ thấy đau đầu.

“Các kỳ báo của chị em đều theo dõi, chuyên mục tâm tình em không bỏ sót trang nào, nhưng em thấy câu chuyện của họ không thê thảm bằng chuyện của em.”

Tô Gia Văn dùng hai chữ “thê thảm”. lẽ ra phải nói bằng một giọng căm phẫn nhưng Tô Gia Văn lại rất bình tĩnh, mỗi chữ cô nói ra giống như tiếng kim loại va đập vào nhau phát ra vậy.

“cám ơn em đã quan tâm đến chuyên mục của chị. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu đây?”

Cẩm Tú chấp nhận lời mời của Tô Gia Văn. Nói thực, cô rất đồng cảm với Tô gia Văn, và cũng rất hiếu kì. Tâm sự khi gặp mặt và qua điện thoại là hai chuyện khác nhau, nói chuyện qua điện thoại sẽ không biết được biểu hiện của người kia như thế nào, nhưng khi nói chuyện trực tiếp sẽ dễ dàng hơn trong việc giao tiếp giữa hai người, và cũng dễ dàng hơn cho người kia bộc bạch những tâm sự của mình.

“Thần Mật thạch nhé, nơi đó yên tĩnh.” Tô Gia Văn nói tên một địa điểm, cô nói rõ ràng, mạnh mẽ, dường như không cho phép Cẩm Tú từ chối.

Đa số địa điểm là do người muốn tâm sự chọn, trước đó họ sẽ gọi điện thoại đên hỏi ý kiến của Cẩm Tú, hỏi cô thích chỗ nào. Nhưng Cẩm Tú luôn dành sự lựa chọn cho người kia, để họ chọn một nơi mà họ thích, như vậy sẽ tốt cho tâm trạng của người muốn tâm sự.

Tô Gia Văn không hỏi ý kiến của Cẩm Tú mà đã quyết định chọn một địa điểm. Nơi Tô Gia Văn chọn hơi đặc biệt, Thần Mật Thạch, đó là một nơi mọi người đến để tắm. Những cuộc hẹn trước đây đều là ở những quán café hoặc quán trà, còn Thần Mật Thạch thì đây là lần đầu tiên.

Đến Thần Mật Thạch, xem chừng họ sẽ có một buổi nói chuyện thực sự cởi mở thật lòng, bởi vì khi đến chỗ như thế ai cũng sẽ trút bỏ tất cả cái vỏ bọc của mình.

Tô Gia Văn, cô gái này rất đặc biệt. Vì vậy Cẩm Tú đặt rất nhiều hi vọng vào lần gặp mặt này.

Khi Cẩm Tú đến Thần Mật Thạch, cô không nhìn thấy Tô Gia Văn đợi cô ở đại sảnh. Các đôi trai gái đang vội vàng đi vào khu tắm. Không có cô gái nào ngồi một mình như đang đợi ai đó cả. Cẩm Tú ngồi đợi trên sofa của đại sảnh, Tô Gia Văn vẫn chưa xuất hiện. Cẩm Tú nhìn đồng hồ, quá giờ hẹn nửa tiếng, lúc này gọi điện thoại thì cũng không thể nói là bất lịch sự nữa rồi.

“Em đến rồi, em đang trong khu tắm.” Tô Gia Văn nói.

Thì ra cô ấy đã đến từ lâu, chắc hẳn cũng tôn trọng quy tắc không gọi điện thoại giục người khác trong lần đầu gặp mặt, vì vậy cô ấy cũng không gọi cho Cẩm Tú.

Hai người chỉ hẹn nhau thời gian và địa điểm mà không nói thứ gì để làm hiệu. Nhưng trong phòng tắm thì có thể cần thứ gì được? để nhận ra Tô Gia Văn trong những cô gái kia phải có một con mắt rất tinh, nhưng quan trọng hơn là phải có duyên với nhau.

“Chị không thấy em trong đại sảnh, chị sẽ vào ngay.” Vừa nghĩ rằng hai người phụ nữ hẹn nhau trong tư thế ăn mặc kiểu này, đúng là có cảm giác thân thiết là lạ, Cẩm Tú bất giác mỉm cười. Cô tô Gia Văn này cũng khá thú vị vì đã chọn nơi này để gặp mặt.

Đến khu tắm, Cẩm Tú nhanh chóng trút bỏ quần áo, rồi bước vào. Trong đó có năm người phụ nữ, Cẩm Tú nhìn qua năm cô gái này không thấy ai có vẻ như đang chờ người khác. Trong đó có hai người là mẹ con, hai người khác chắc chắn là bạn bè, thỉnh thoảng họ nói chuyện với nhau, chỉ còn lại một người, cô ta cũng không nhìn Cẩm Tú. Cẩm Tú nghĩ đây cũng không phải là Tô Gia Văn mà cô cần tìm. Trong lòng có chút nghi hoặc. Ba phút trước, cô ta còn nói cô ta trong khu tắm, rõ ràng biết cẩm Tú sắp đến, sao lại không có ở đây chứ? Hay là có việc gì gấp nên đã đi rồi?

Cẩm Tú chọn một chỗ để đứng. Nước song sánh đập vào lưng cô. Dạo này lưng cô đau ê ẩm, cô nghĩ là do thời gian làm chuyện đó với Kỷ Viễn quá dài. Lúc đó không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy hạnh phúc, nhưng sau đó, nhất là ở lần thứ hai toàn thân cô ê ẩm, lưng cô thấy nặng trịch, khắp người hễ chạm vào là đau.

2

Một cô gái từ khu tắm hoa sen đi tới. Cô gái đó khoảng hai bảy, hai tám tuổi, điệu bộ tinh tế, ánh mắt sáng, tóc dài đến gấu áo, một chiếc kẹp tóc màu ngọc kẹp hờ hững phía sau, để lộ ra vầng trán đầy đặn và đôi tai dày, khuôn mặt cô hiện lên những nét nổi bật, rất có cá tính, dáng người cao, khi đứng trước Cẩm Tú, bất giác cô như ưỡn người cao hơn.

“Em là Tô gia Văn phải không?” Cẩm Tú hỏi.

“Còn chị là chị Khả Tâm.” Cô gái nói một cách chắc chắn.

Họ nhìn nhau và cười. Tô Gia Văn ở trong khu tắm hoa sen từ rất sớm, khi Cẩm Tú vào khu tắm bồn, thực ra cô đã đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát Cẩm Tú. Đây là cô gái biết tính toán, và biết suy nghĩ. Những suy nghĩ cực đoan, giận dữ và nỗi buồn rầu của cô cách đây một tuần đã không còn để lại vết tích gì trên khuôn mặt cô. Bây giờ phong thái của cô rất nhẹ nhàng, trước Cẩm Tú, mỉm cười bình thản.

Cẩm Tú cười, có vẻ như giọng nói không thể giúp cô đoán hết được bản chất của người phụ nữ này, nên cô đành phải dựa vào những gì mà cô thấy

“Nước ở đây rất sạch, vì vậy nên em mới mời chị đến đây.” Tô Gia Văn nói, cô ấy chọn một chỗ đối diện với cẩm Tú và đứng ở đó. Sóng nước vỗ vào người cô, hai tay bám vào lan can, toàn thân giống như một cánh buồm, những ngọn sóng từ sau lưng cô rồi lại giội vào Cẩm Tú.

“Nước ấm rất dễ chịu, nhưng có hai khu tắm không thích lắm.” Cẩm Tú tiếp lời Tô Gia Văn, nhưng cũng nói ra kinh nghiệm của mình. “Khu tắm vịnh và khu tập thể dục của những người giàu có thực sự không tồi, có cơ hội em thử đi xem, không khí ở đó cũng rất thích hợp với việc tập thể dục.”

Tô Gia Văn chấp nhận lời đề nghị của Cẩm Tú, nói là ngày mai sẽ đi thử. “Bụng em lại béo rồi, em ghét nhất là mỡ bụng, thấy buồn nôn vì nó.” Cô ấy nói.

Cẩm Tú thấy Tô Gia Văn rất chú ý đến vóc dáng của mình. Gặp Cẩm Tú chưa đầy ba phút mà cô liên tục nhìn vào người Cẩm Tú. Ánh mắt cô nếu không dừng lại ở ngực Cẩm Tú thì sẽ là bụng hoặc đùi cô. Thậm chí khi Cẩm tú bị những ngọn sóng vỗ lại từ phía sau, Tô Gia văn còn đặc biệt chú ý nhìn vào lưng và mông cô.

Ánh mắt Tô gia Văn rất bình thản, không chút gợn sóng. Vì vậy Cẩm Tú không hề nghĩ cô ta thế này thế nọ. tô Gia Văn đặc biệt chú ý đến cơ thể người khác và bản thân mình, cũng chỉ nói rằng cô ấy quá quan tâm đến ngoại hình, cô ấy là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Hai người tắm xong mặc quần áo tắm đến nghỉ ở đại sảnh. Tô Gia Văn chọn hai chỗ góc trong cùng, ở chỗ đó nói chuyện sẽ không ảnh hưởng đến người khác.

Tô Gia Văn còn chưa ngồi hẳn xuống đã dặn người phục vụ gọi hai người massage đến, và gọi một ấm trà hoa cúc. Nhìn cô ung dung và thành thục khi làm những việc đó là biết cô hay đến nơi này. Còn nhớ trước đây hình như Phương Gia Viễn đã từng nói với Cẩm Tú cô làm maketting cho một công ty bảo hiểm, khi ký được một hợp đồng bảo hiểm là cô đủ tiền ăn trong nửa năm. Với công việc đó thì hưởng thụ là một chuyện không khó hiểu.

“Trà hoa cúc có tác dụng thanh phổi, tốt cho nhịp thở, phụ nữ nên uống nhiều một chút.” Đang nằm trên ghế, Tô Gia Văn đứng dậy rót trà, nếm thử một ngụm, rồi để trên bàn. Động tác của cô nhẹ nhàng, nếu như trước đây chưa từng nói chuyện qua điện thoại với cô ta Cẩm Tú sẽ không thể nghĩ rằng cô ta là Tô Gia Văn ở số 83 ngõ Hồ Điệp đang muốn chết kia là một người.

“Ở những chỗ như thế này rất thích hợp để nói chuyện.” Cẩm Tú cũng uống một hớp trà.

Tô Gia Văn dường như không vội gì tâm sự với Cẩm Tú, hình như cô ấy muốn tận hưởng những phút giây như thế này.

Hai người đàn ông massage đi đến. một người mang số 45, một người mang số 18. Người massage cho Cẩm Tú chắc không quá hai lăm, hai sáu tuổi, cũng tầm tuổi như Cẩm Tú. Cẩm Tú hơi xấu hổ khi để anh ta massage cho mình, với cô đây là lần đầu tiên. Cô không quen, trừ Kỷ Viễn, và hai người bạn cùng phòng, chưa có người thứ tư nào chạm vào người cô thế này. Nhưng cô không muốn để cho Tô Gia văn cười mình, nên đành nói với người mang số 18: “Chỉ có cô ấy cần massage thôi, hôm nay tôi thấy hơi khó chịu.”

Anh ta không nhìn Cẩm Tú, mà đưa mắt nhìn sang Tô Gia Văn.

Tô Gia Văn dặn: “Anh nhẹ tay một chút, chắc là bạn tôi không thường xuyên tới đây, nhờ anh cả đấy.”

Hai người họ dường như không để ý đến lời của Cẩm Tú.

Cẩm Tú vẫn muốn từ chối, nhưng người mang số 18 kia nhấc chân cẩm Tú lên bắt đầu xoa bóp. Cô đành từ bỏ quyết định của mình, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái. Tô Gia Văn hơi mạnh mẽ, nếu như ở bên cạnh đàn ông cô cũng như thế này thì trừ phi người đàn ông đó giống như cục bột, cái gì cũng nghe theo cô ta, nếu không họ đã không thể sống nổi với nhau.

Trong khoảnh khắc đó, trước mắt cô hiện lên khuôn mặt của Quách Trường An. Anh ta tự ý bắt cô ăn ngao, ăn mì lạnh, còn ngăn không cho cô ăn bánh bao. Hai người này nếu họ sống cùng nhau thì quả là một sự kết hợp “ tuyệt hảo”, “khói lửa chiến tranh” sẽ bao trùm lên cuộc sống của họ, mỗi ngày sẽ là một “trận chiến”

Điện thoại của Tô Gia Văn reo, cô lôi máy ra nghe: “Không đi được, ba đồng cũng không đi được, hôm nay không có hứng. Nếu tôi mà không có hứng chơi bài thì nhất định sẽ thua. Mà vụ làm ăn nào tôi biết mình thua thì tôi chắc chắn không làm.” Tô Gia văn nói nhỏ trong điện thoại.

Nhưng giọng của Tô Gia Văn rất đặc biệt. Từng chữ từng chữ giống như từng giọt nước suối nhỏ rót vào tai Cẩm Tú. Giọng nói này cho thấy cô ta là một người rất có chính kiến, không dễ bị người khác làm dao động.

Vì phụ trách chuyên mục hôn nhân gia đình nên Cẩm tú cũng nhớ được một số cách để hai vợ chồng chung sống với nhau. Trong một gia đình chỉ có thể có một người lên tiếng quyết định, hai con hổ không thể ở chung một núi, nếu như không phải chồng nhường vợ thì vợ phải nhường chồng, nếu không cuộc sống gia đình sẽ rất ngắn ngủi, thậm chí sẽ không thể duy trì được quá nửa năm.

Chỉ có thời gian, không gian mới có thể thể hiện được cái gọi là đạo lý và công bằng, ở những nơi khác, đặc biệt là cuộc sống gia đình cũng không thể nào thể hiện được bốn chữ ấy. bây giờ “luật rừng” được coi là sức mạnh trong các cuộc tranh chấp trong giới kinh doanh, giữa hai vợ chồng cũng như vậy, không phải anh phục tùng tôi thì tôi phải phục tùng anh, nếu không “chiến tranh” không dứt, cho đến khi một bên phục tùng bên kia hoặc là họ sẽ phải li hôn.

Nhìn hành động của Tô Gia Văn, nghe tiếng nói của cô, không biết chồng cô ta là người như thế nào, chắc là không quá độc đoán, nếu không thì không dám giấu mẹ mà chạy trốn cùng vợ, mà còn thuận theo ý bà đi tìm một cô bồ nào đó.

“Lão A tới rồi sao? Vậy thì để anh ấy đợi đi. Theo đuổi phụ nữ, nếu không biết chờ đợi, thì con theo đuổi ai. Tranh thủ về nhà mà ôm bà vợ của anh ta đi. ở đây, tôi có cả mỹ nữ, cả những mỹ nam, đương nhiên là vui rồi.” Tô Gia Văn bắt đầu tán tỉnh ve vãn người trong điện thoại. Nhắc tới mấy chàng mỹ nam, cô liếc mắt nhìn nhân viên massage số 45 đang mát xa cho cô.

Cẩm Tú nhìn thấy rõ ràng ánh mắt ấy. Ánh mắt của Tô Gia Văn không gì sánh kịp. dường như mọi chàng trai trên thế gian này khi bắt gặp ánh mắt ấy đều thất bại thảm hại, đều lập tức hạ vũ khí đầu hàng.

Chàng trai số 45 dường như rùng mình, sợ rằng Tô Gia Văn cứ nhìn anh ta như thế, anh sẽ không thể nào chú tâm vào công việc.

“Cuộc sống của tôi sung sướng như tiên, đẹp lắm, đẹp từ tâm hôn cho tới vẻ bề ngoài, ngưỡng mộ không, nếu ngưỡng mộ thì đến đây đi. Có một mỹ nhân và hai anh chàng đẹp trai ở đây, xem anh có diễm phúc không nào.” Dường như người ở bên kia là lão A.

Tô Gia Văn vừa tán tỉnh người trong điện thoại vừa chọc ghẹo nhân viên massage số 45. khi nhân viên số 45 massage chân cho cô, Tô Gia Văn cố ý không để anh ta làm. Đôi chân cô trắng ngần, thon dài, mềm mại đầy sức sống.

Chốc chốc số 45 lại đưa tay nhấc đôi chân của Tô Gia Văn lên, đặt vào trong lòng bàn tay và tiếp tục xoa bóp.

Cảnh tượng ấy hiển hiện trước mắt Cẩm Tú, Cẩm Tú cảm thấy có phần quá đáng. Nếu là cô, cô sẽ không làm thế.

Khi số 18 massage từ chân lên tới đầu gối, Cẩm Tú đã thấy khoảng cách giữa mình và người đàn ông đó quá gần. Khi số 18 đưa tay massage lên đùi cô, cô lập tức hạ chân xuống.

“Anh chỉ cần massage phần chân bên dưới là được rồi.” Cẩm Tú nói nhưng trong lòng vẫn sợ Tô Gia Văn nghĩ cô là quá bảo thủ, quá hiền lành, thế nên cô bèn nói: “Phần chân bên dưới của tôi máu lưu thông không đều, bác sĩ khuyên tôi phải massage phần bắp chân nhiều.”

Số 18 lại chuyển tay xuống phần bắp chân của Cẩm Tú.

Căn phòng có phần u ám, nhìn không rõ mặt người đối diện, những biểu hiện tình cảm trên khuôn mặt người khác lại càng mơ hồ hơn. Cẩm Tú nhìn không rõ sắc mặt của số 18, nhưng cô luôn có cảm giác dường như bàn tay massage của anh ta không được đều như lúc nãy.

Trong phòng treo vài chiếc tivi màn hình phẳng, những người ngồi nghỉ ngơi ở đây, người thì ngủ, người thì đang massage, người thì đang sửa móng chân móng tay, người lại đang xem tivi. Cảnh trên tivi lúc thì ban ngày, lúc thì đêm khuya. Khi trên màn hình xuất hiện cảnh ban ngày, ánh sáng hắt ra từ tivi soi sáng hơn căn phòng trong giây lát, trong khoảnh khắc ấy có thể nhìn rõ vẻ mặt của từng người.

Khi Cẩm Tú bảo số 18 massage phần bắp chân cho cô thì ánh sáng trên tivi hắt lại. Cẩm Tú nhìn thấy rõ vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt số 18, nhưng dường như vẫn có một chút khinh thường trên khuôn mặt ấy. Còn vẻ mặt của Tô Gia Văn là vẻ khiêu khích, ngạo mạn, ngang ngược, trên khuôn mặt của nhân viên số 45, thì hiện rõ vẻ vui mừng. Tuy ánh sáng chỉ lóe sáng lên trong giây lát rồi lại nhanh chóng bị bóng tối bao trùm, nhưng nó như lưỡi dao khắc vào kí ức Cẩm Tú. Đặc biệt là những nét biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Gia Văn đã thay đổi đột ngột, sự thay đổi đột ngột chính là những sắc thái tình cảm bao trùm lên vẻ mặt của Tô Gia Văn.

Những sắc thái tình cảm ấy rốt cuộc là gì? Căm hận? trêu đùa? Không biết chừng là sự tổng hợp của tất cả những trạng thái tình cảm này.

Thái độ của hai nhân viên massage này cũng khiến cảm xúc trong Cẩm Tú thay đổi. Những ý nghĩ thơ ngây trong cô cũng biến mất. Để thử nghiệm phán đoán của mình, Cẩm Tú đã bảo nhân viên số 18 massage phần vai cho cô. Đôi tay của người đàn ông số 18 đưa lên đôi vai cô, ngón tay anh ta như vô tình lướt qua ngực của Cẩm Tú.

Cẩm Tú cảm thấy không thoải mái, không phải chỉ bởi vì cô bị tên 18 đó sàm sỡ, mà vì cô đã nhìn rõ bản chất của người đàn ông này, nhìn rõ bản chất của nghề massage. Cô cố gắng dùng giọng lạnh lùng và không thể hiện bất cứ cảm xúc nào để nói với số 18: “Phiền anh cho tôi một bình trà xanh.”

Số 18 nhẹ nhàng rời khỏi vị trí. Cẩm Tú thở phào. Trước mặt người nhân viên massage đó cô cảm thấy rất căng thẳng, bởi cô cảm nhận rất rõ ánh mắt sáng quắc của một con thú đang nhìn cô.

Còn Tô Gia văn như cá gặp nước, cả Tô Gia Văn và nhân viên massage đều thoải mái đùa cợt nhau như đang tắm trong gió xuân.

Massage hết một bài cần khoảng một tiếng. Cuối cùng cũng qua một tiếng kinh hoàng đó. Cẩm Tú cảm thấy mình có chút gì đó hơi cổ hủ, hơi bảo thủ, hơi ấu trĩ. Trước mặt Tô Gia Văn, cô thực sự rất ấu trĩ, ngây thơ, nhưng trong trường hợp này, cô không hi vọng mình trở nên quá thành thục.

“Anh đẹp trai năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Gia văn vẫn đùa cợt với số 45.

“Tuổi của phụ nữ không tiện để nói cho người khác đúng không?” Giọng điệu số 45 đã không còn giống giọng điệu của nhân viên với khách hàng nữa, mà là giọng điệu khi một chàng trai nói chuyện với một phụ nữ.

“Để em đoán xem, chắc anh chỉ hai lăm thôi.” Tô Gia Văn nói.

“Tại sao lại đoán là hai lăm?” số 45 hỏi.

“Hai lăm tuổi là giai đoạn tuyệt vời nhất của một người đàn ông, anh có nghĩ thế không? Bây giờ mọi phần trên cơ thể anh đều đang ở giai đoạn tuyệt vời nhất.” Tô Gia Văn nói, ánh mắt thăm dò số 45.

Trời ạ, ánh mắt ấy ánh lên sự nóng bỏng.

Cẩm Tú không dám nhìn, thậm chí là không dám nghe. Tô Gia văn bây giờ không phải là người đã tâm sự với cô đó sao, sao giờ đây cô ta lại tỏ thái độ trêu ghẹo cả nhân viên massage.

Khi nhân viên massage thu dọn dụng cụ và chuẩn bị đi, Tô Gia Văn đột nhiên nói: “Chúng ta đi tắm nhé, mười phút sau anh đặt phòng rồi gọi điện cho tôi, nhớ đặt căn phòng to một chút, tôi không thích phòng nhỏ.”

Khi Tô Gia văn nói những điều này như thể một lát nữa chúng tôi vẫn cần massage, chỉ có điều lần massage này chắc không giống như lần vừa rồi. Lần này chắc là phải cởi hết quần áo ra mất. Câu nói của Tô Gia Văn khiến Cẩm Tú kinh ngạc đến sững người. Khi hai nhân viên massage đi khỏi đó, Tô Gia văn nhấc chén trà lên, chầm chậm thưởng thức, cô đặt chén trà xuống, ánh mắt đen láy nhìn về phía Cẩm Tú. Trong bóng tối, Cẩm Tú chỉ thấy tiếng nói nhè nhẹ của Tô Gia Văn, “Đợi em một chút, em đi tắm cái đã, chỉ một lát thôi rồi em sẽ quay lại.”

Tô Gia Văn ngồi dậy một cách tao nhã rồi lướt nhẹ qua chỗ Cẩm Tú. Tô Gia Văn đang đi đôi dép mà cô mang tới, không phải là dép trong phòng tắm. Tô Gia Văn đi trên tấm thảm nên không nghe thấy tiếng động gì. Cô nhẹ nhàng lướt qua tựa như một u hồn vậy. Nhưng khi Tô Gia Văn đi qua chỗ Cẩm Tú, Tô Gia Văn đưa một tay lên ấn nhẹ vào vai Cẩm Tú. Ý muốn nói Cẩm Tú hãy yên tâm, đợi một lát, cô sẽ nhanh chóng quay lại.

Tô Gia Văn rời khỏi căn phòng, bóng cô nhanh chóng mất hút sau cánh cửa, nhưng hương thơm trên người cô vẫn còn phảng phất, rất lâu sau đó mùi hương ấy vẫn còn, khiến Cẩm Tú cảm thấy như ánh mắt, khuôn mặt và sắc thái biểu cảm của Tô Gia Văn vẫn đang hiển hiện trước mắt.

3

Cẩm Tú bị Tô Gia Văn tác động không ít, tâm hồn cô như vừa trải qua một trận động đất, cô muốn tìm ngay một người để tâm sự. Bởi thế cô bèn gọi điện cho Kỷ Viễn. Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mà không thấy Kỷ Viễn nghe máy.

Hai người đã hẹn trước với nhau, mỗi ngày sẽ gọi một cuộc điện thoại và gửi một tin nhắn. Thông thường buổi sáng khi thức dậy, Cẩm Tú sẽ nhắn tin cho Kỷ Viễn, Kỷ Viễn cũng sẽ trả lời tin nhắn đó của cô. Nội dung đa phần là: “Baby, baby nhớ anh rồi đấy.”, “Anh yêu đã dậy chưa?”, hoặc là câu chào buổi sáng. Buổi tối Kỷ Viễn sẽ gọi điện cho cô, hỏi cô ăn cơm chưa, muốn ăn gì, sau đó anh sẽ nói với Cẩm Tú rằng cuối tuần anh sẽ đưa em đi ăn nhé.

Những thứ mà Cẩm Tú thích ăn đều không quá đắt, lúc nào Cẩm Tú cũng nghĩ tới phải làm sao để hợp với túi tiền của Kỷ Viễn, chứ không phải cô ăn theo sở thích của mình. Một tin nhắn, một cuộc điện thoại đó là cuộc sống của vợ chồng cô và Kỷ Viễn. Đọc sách, viết bản thảo, tập thể dục, thời gian rảnh rỗi của cô đều đã được lên kế hoạch đầy ắp. Kỷ Viễn cũng thế, anh đang chuẩn bị cho kỳ thi, thi đủ thứ, anh đang nỗ lực vì muốn được thăng quan, muốn được đề bạt.

Điện thoại vang lên một hồi lâu, Kỷ Viễn mới nhấc máy.

“Có việc gì thế?” Giọng của Kỷ Viễn không bình tĩnh lắm, cũng không thân mật, hình như đang có việc gì rất vội, nghe giọng Kỷ Viễn lúc này như thể cuộc điện thoại của Cẩm Tú đã làm phiền tới công việc hiện tại mà anh đang làm.

“Không có việc gì thì không được gọi cho anh sao?” Cẩm Tú hậm hực.

Cô nhìn đồng hồ,đã chín rưỡi tối. Đối với một nhân viên văn phòng. Đáng lẽ giờ này đã phải chuẩn bị đi ngủ rồi mới đúng, có thế thì hôm sau mới có tinh thần đi làm. Giọng của Kỷ Viễn rất rõ ràng, chứng tỏ anh vẫn chưa chuẩn bị đi ngủ, dường như cũng không phải đang làm việc gì đó nhẹ nhàng, như đọc sách chẳng hạn, rốt cuộc Kỷ Viễn đang làm gì?

“Nếu không có việc gì thì đừng lúc nào cũng gọi điện như thế, nghe nói cước điện thoại lại tăng rồi đấy.” Tuy Kỷ Viễn đang nói đùa, nhưng với một người nhạy cảm với âm thanh như Cẩm Tú, cô vẫn có thể nhận ra sự chán nản trong giọng nói của anh.

Việc gì lại khiến Kỷ Viễn chán nản khi nhận được điện thoại của vợ trong khi mấy ngày anh mới gặp một lần? câu hỏi ấy cứ xoáy lấy cô, cô nửa đùa nửa thật nói với Kỷ Viễn: “Anh sợ tốn tiền hay là sợ em làm ảnh hưởng tới thời gian bí mật của anh thế. Bên cạnh anh không phải là có con bé nào đấy chứ?”

Cô vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng vọng lại từ đầu dây bên kia: “Anh, người ta đang gọi anh đấy, anh lên đi.”

Lúc đầu mới nghe giọng nói này, cô cũng không để ý, bởi cô chỉ để ý tới Kỷ Viễn. Kỷ Viễn không trả lời câu hỏi của Cẩm Tú, chỉ cười và đáp: “Em cứ đợi đấy, đợi lần sau anh gặp được em thì em xem anh sẽ trừng trị em như thế nào?”

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây một cách đầy bịn rịn, lưu luyến. Hai người họ cúp máy trong cảm giác ngọt ngào của tình yêu. Nhưng vừa đặt điện thoại xuống, Cẩm Tú có cảm giác có điều gì đó rất kỳ quặc. Là giọng nói của người con gái ở chỗ Kỷ Viễn mang tới cho cô cảm giác ấy.

Câu nói của người con gái đó cho thấy mối quan hệ giữa cô ta và Kỷ Viễn rất thân quen, rất gần gũi. ở gần nhau lúc đêm khuya thế này thì càng chứng tỏ mối quan hệ thân thiết giưã Kỷ Viễn và người con gái đó. Mà giọng nói ấy nghe rất quen? Dường như Cẩm Tú đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải?

Nhất thời, Cẩm Tú không nhớ ra được giọng nói ấy là của ai.

Càng ở trong những thời điểm quan trọng, càng dễ mắc sai lầm. Tai của Cẩm Tú vốn rất nhạy cảm, nhưng tối này cô lại không nhớ ra được giọng nói ấy. Cảm giác nghi ngờ, mơ hồ cứ bao trùm lấy cô, khiến cô cảm thấy bất an. Cô lại nhấc điện thoại lên gọi lại cho Kỷ Viễn. Kỷ Viễn đã tắt máy. Nghe tiếng tút tút trống rỗng vang lên trong điện thoại khiến cảm giác bất an mơ hồ trong lòng Cẩm Tú càng dâng trào.

Tivi trong phòng đã chuyển sang cảnh ban ngày, căn phòng bừng sáng trong giây lát. Cẩm Tú dường như nhận ra khuôn mặt quen thuộc trên ghế nằm phía xa. Chăm chú nhìn một lúc, cô nhận ra đó là lão Hắc, vị hôn phu của Tả Thi Giao.

Cuộc hôn nhân của Tả Thi Giao đã có tác động không nhỏ tới Cẩm Tú. Nhìn thấy người bạn thân thiết của mình hạnh phúc, cô cảm thấy vui, nhưng cũng cảm thấy xót xa. Không thể so sánh giữa người với người, cho dù trong phương tiện tình cảm hay tiền bạc, thứ thuộc về bạn chứng tỏ bạn có duyên với nó, những thứ không thuộc về bạn, sẽ mãi mãi không thuộc về bạn. Bởi thế tốt nhất đừng hy vọng.

Lão hắc không nhìn thấy cô, anh đang nói gì đó với người đàn ông ngồi đối diện, hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, chốc chốc họ lại cười với nhau.

Người đàn ông kia có vẻ đẹp khôi ngô, thanh tú. Mũi cao, mắt sâu, một người đàn ông điềm đạm, trước mặt lão Hắc, ánh mắt anh ta như đang cười. Tiếng cười phát ra đều là tiếng cười của lão Hắc.

Nếu đàn ông bàn chuyện làm ăn mà có thể hòa hợp với nhau như thế, thì chắc chắn hai bên đều thành công. Cẩm Tú nghĩ, nếu người đàn ông kia biến thành một người phụ nữ, thì cuộc trò chuyện giữa họ chắc chắn sẽ bị coi là một cuộc hẹn hò bí mật.

“Có phải là chị không quen với những điều em làm không?” Tô Gia Văn đi một lát rồi quay lại ngay, cô hạ thấp giọng nói với Cẩm Tú. Trong khi Cẩm Tú vẫn còn nghĩ xem nên đáp lại thế nào thì Tô Gia Văn đã tự trả lời.

“Em vốn muốn kể cho chị, nhưng sau lại thôi, dùng hành động để kể cho chị thấy sẽ tốt hơn, chân thực hơn. Cuộc sống của em là như thế đấy, cuộc sống ở ngoại ô quá đỗi bình yên, chỉ có tiếng xe chạy qua chạy lại, tiếng rao đơn điệu của bà bán hạt dẻ, ngoài ra không còn bất cứ âm thanh nào khác. ở chỗ của chồng và mẹ chồng em, em không có được niềm vui, bởi thế em ra ngoài để tìm kiếm niềm vui cho riêng mình. Chỉ cần cảm thấy vui vẻ là em sẽ làm. Bởi với em chẳng có gì là em cần kiêng kị, cũng không có gì đúng sai, nên hay không nên mà chỉ là thích hay không thích.” Tô Gia Văn nói một cách rất thoải mái, còn Cẩm Tú lại cảm thấy hơi ngượng.

“Mỗi người đều có một cách sống riêng, có lẽ chị sẽ không sống theo cách của em, nhưng chị cũng không phản đối.” Cẩm Tú đáp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.