Chương 8:
“Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Giọng nữ máy móc truyền vào tai, Dương Phù Cẩn uể oải bỏ điện thoại xuống bàn, trong lòng hối hận đến xanh lè ruột. Sao anh lại mặc kệ cho tên nhóc kia trêu đùa Trương Lâm Quỳnh như thế chứ? Đã hai tuần nay Dương Phù Cẩn chưa gặp cô một lần nào, dù anh có đợi trước nhà cô cả buổi, chặn trước cửa cổng trường cô, hỏi anh trai cô, tìm mọi cách để liên lạc với cô. Nhưng Trương Lâm Quỳnh hình như rất giận anh ta, không gặp anh ta lấy một lần. Cũng phải thôi, bắt cô chạy đi chạy lại cả buổi chiều, hỏi sao mà lại không tức kia chứ?
Dương Phù Cẩn ngồi quay quay chiếc điện thoại, ảo não nghĩ: Nếu như Trương Lâm Quỳnh tức quá đòi chia tay với anh thì biết làm sao giờ? Mặc dù anh chưa tỏ tình cô, cô cũng chưa chấp nhận, hai người cũng chẳng phải là tình nhân trên danh nghĩa. Chỉ là trong mắt người ngoài thì họ đang yêu nhau thôi. Nhưng mà anh đã mất bao nhiêu công sức mới lừa cô về dưới cánh, chẳng lẽ cứ để cô chạy đi thế sao? Dù gì thì hai tháng nữa hai người cũng đính hôn.
Dương Phù Cẩn nghĩ đến thái độ của Lâm Quỳnh khi nghe tin hai người sắp đính hôn, cô chẳng tỏ vẻ gì, chỉ bình thản “Ừ” một tiếng, tựa như đính hôn đối với cô giống như việc cô ăn một bữa cơm chiều mà vậy. Anh ta không dám nghĩ đến việc cô hủy hôn thì thế nào nữa...
Nghĩ đến đây, Dương Phù Cẩn rùng mình. Anh ta đứng bật dậy, vừa bước về phía gara vừa gọi điện thoại cho trợ lý:
“ Tra lịch học tuần này của Trương Lâm Quỳnh cho tôi.”
* * *
“Mẹ mua cho em con heo đất, mẹ mua cho em heo đất, í o i ò...” Lại là tiếng điện thoại quen thuộc.
“Alo?” Trương Lâm Quỳnh đeo headphone lên tai, vừa lái xe vừa hỏi.
“Tan học chưa?” Từ trong điện thoại vang lên giọng nói ôn nhu của Vũ Hiếu Minh. Trương lâm Quỳnh “A” lên một tiếng, cười hì hì:
“Em đang về nhà đây!”
“Em đừng về nhà!” Vũ Hiếu Minh bỗng dưng ngắt giọng.
“Sao lại không được về nhà?” Trương Lâm Quỳnh nghi ngờ.
“Nhà ta đang phải làm lại giấy tờ đất, ở nhà giờ chỉ toàn người của cục cảnh sát thôi. Em sang chỗ khác ở một vài hôm nhé?”
“Em sang nhà riêng được không?”
“Không. Nhà riêng của em cũng bị kiểm tra. Nói chung là những thứ gì mang tên của nhà chúng ta đều bị kiểm tra hết. Cả công ty cũng vậy, nên em không đến công ty được đâu.”
“Vậy em thuê khách sạn.”
“Xin lỗi phải báo cho em rằng, tài khoản của mọi người đã bị ngân hàng khóa hết.”
“Em đến nhà bạn ở nhờ vậy!”
“Em có bạn sao?”
“...”
Trương Lâm Quỳnh ngửa đầu nhìn trời, cố nén tiếng chửi thề xuống cổ họng, cô bình tĩnh hỏi:
“Tóm lại là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Một chút rắc rối về giao chuyển hàng thôi. Chờ xong vụ này là em có thể về nhà bình thường. Nhưng mà mấy hôm nay không có chỗ ở, em sang nhà Dương Phù Cẩn ở mấy hôm nhé?”
Vũ Hiếu Minh vừa dứt lời, Trương lâm Quỳnh đã hét toáng lên:
“Còn lâu. Anh đừng có mà lừa em. Nếu nhà mình quả thật bị như vậy thì các anh ở đâu?”
Vũ Hiếu Minh trầm ngâm một lúc, mãi lâu sau mới thở dài:
“Bọn anh đang trên đường đến cục cảnh sát tạm giam!”
“Thế sao em không bị bắt?” Trương Lâm Quỳnh nghi ngờ hỏi.
“Anh đút lót!” Vũ Hiếu Minh rất chi là bĩnh tĩnh trả lời, tự như việc đút lót rất đáng tự hào vậy.
“...” Trương Lâm Quỳnh im lặng.
“Anh đã bảo với Dương Phù Cẩn rồi. Anh ta nói em đến quán cà phê Hồng Lựu phố Trần Hưng Đạo chờ anh ta. Anh ta sẽ đến đón em. Em đưa luôn xe cho anh ta đi, cục cảnh sát đang phái người đi thu xe của em về đấy!”
“...” Lại là quán cà phê Hồng Lựu.
“Thế nhé! Anh cúp máy đây. Bye bye!” Vũ Hiếu Minh cũng không để cô kịp trả lời, tắt máy luôn.
Trương Lâm Quỳnh dừng xe, sững người một lúc. Mãi một lúc cô mới bực tức đập đầu vào vô lăng, nghiến răng ken két:
“Khốn kiếp!!!”