Tay Chơi

Chương 42: Chương 42




Quay về thành phố, Yến Vũ bỏ thêm mấy ngày ở công ty, mới giải quyết vơi đi một ít mớ công việc chất chồng như núi. Mấy ngày rồi anh không gặp Văn Diên, bèn gọi điện thoại, báo là Lâm phu nhân có đồ tặng gã. Giọng nói Văn Diên uể oải, bảo là bây giờ mình đang ở tít ngoài Đại Sơn, bầu bạn với thiên nhiên rộng lớn, mấy ngày nữa mới quay về. Có đồ gì thì đợi đến lúc đó hẵng đưa.

Yến Vũ đáp ok, đến chừng anh dắt Tiểu Tư về nhà, nhìn lịch, ngẫm nghĩ một chút, rồi chủ động nhắn tin cho Trần Dung, chúc bà sinh nhật vui vẻ. Bên kia phản ứng rất dữ dội, lập tức gọi điện đến. Yến Vũ nhìn dãy số một lát, rồi mới nhận cuộc gọi. Giọng anh bình tĩnh, ngoan hiền hơn trước đây nhiều. Tâm trạng Trần Dung rất kích động, nghẹn ngào gọi tên lúc nhỏ của Yến Vũ suốt, nói cuối cùng con đã tha thứ cho mẹ rồi.

Yến Vũ đỡ bàn, các đốt xương ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mức, anh nghe mình nói, “Tối nay chúng ta ăn cơm chung đi, tìm một chỗ nào yên tĩnh.” Trần Dung liên thanh nói được, nhất định sẽ chọn một chỗ thật tốt, có món anh thích ăn nhất. Yến Vũ thấp giọng nói được, anh gác máy, ngồi xuống sô pha. Tiểu Tư liếm đầu ngón tay anh, khe khẽ ư ử. Yến Vũ trở tay xoa xoa nó, hẹn gặp Trình Sở một lát.

Trình Sở còn chưa tỉnh ngủ, mắng Yến Vũ trong điện thoại là quấy nhiễu mộng đẹp người ta. Cho dù không tình nguyện, nhưng cậu ta vẫn đeo hai vành mắt đen thùi xuất hiện trong quán cà phê gặp Yến Vũ. Bàn giao món đồ Yến Vũ gửi gắm cho đối phương xong, lại nghe Yến Vũ hỏi, “Cưng có quen bạn nào là luật sự đáng tin cậy không?” Trình Sở xoa xoa mũi, “Không phải hồi trước anh từng ngủ với một người học luật à?”

Yến Vũ làm sao nhớ rõ mình từng ngủ với ai, đến mặt mũi người ta anh còn quên, nói chi là nghề ngỗng. Thế nhưng Trình Sở lại còn nhớ kỹ hơn cả anh, bắt Yến Vũ lấy di động của anh ra, tìm vài ba nhát là kiếm được luật sư Cao trong danh bạ wechat. Yến Vũ ngó ngó avatar nickname, lại bấm vào nhật kí trò chuyện, chỉ thấy ngắn gọn số phòng, thời gian là vào năm tháng trước, có cuộc gọi đi của anh.

Thế nên bèn nghi hoặc hỏi Trình Sở, “Sao cưng còn nhớ rõ hơn cả anh vậy?” Trình Sở cười ahihi, “Tên đó là 0.5, từng ngủ với em dồi.” Yến Vũ câm nín, Trình Sở bồi tiếp, “Không chỉ một lần, rất thô rất sướng không tồi nha.” Yến Vũ thấy vẻ mặt Trình Sở dâm đãng, vội vàng đau đầu kêu tốp, Trình Sở mỗi khi nhắc đến hạnh phúc chờ-ịch của mình là biểu đạt vô cùng dạt dào diễn cảm, kệ thây mọi hoàn cảnh, y như phát audio sách cấm, thật đáng xấu hổ.

Tạm biệt Trình Sở rồi, Yến Vũ bỏ tài liệu về hoa tai vào cặp táp. Anh lái xe đến địa điểm đã hẹn trước, ngồi trong xe, anh lấy một hộp quà ra, một cái trâm cài áo, bằng bạc có viền cẩn cẩm thạch đen, cỡ nửa lòng bàn tay. Đây là món quà anh cố tình chuẩn bị, không biết là đã đủ đạt được công dụng hay không.

Trần Dung đặt sẵn bàn riêng trên tầng cao nhất, Yến Vũ đến sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng, vậy mà đẩy cửa ra đã thấy Trần Dung ngồi đợi bên trong từ sớm. Người phụ nữ mừng rỡ đứng lên, dường như muốn tiến đến ôm anh, nhưng rồi lại không dám. Yến Vũ nhìn y phục của Trần Dung hôm nay, bộ váy dài bằng nhung đen, tóc búi cao, cần cổ thon thả, trang điểm kỹ càng. Không hề giống mẹ anh chút nào, mà lại giống chị anh hơn, bao nhiêu năm trôi qua, bà chẳng những không già đi, mà ngày càng đẹp hơn.

Yến Vũ miễn cưỡng nhếch môi, nhẹ giọng nói, “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.” Vành mắt Trần Dung ửng đỏ, bà vòng qua bàn đi đến trước mặt Yến Vũ, dè dặt những muốn ôm đứa con của mình, đứa con đã xa cách bà từ rất lâu, đứa con luôn oán hận bà. Ôm được rồi, thì đã không còn là đứa trẻ gầy gò năm nào, mà đã trở thành một người đàn ông cao lớn cường tráng, nước mắt Trần Dung đầm đầm sa xuống, làm nhòe lớp trang điểm trên mắt.

Yến Vũ cụp mi xuống, anh chậm rãi giơ tay lên ôm lưng Trần Dung, gương mặt vô cảm.

Trên bàn ăn, Trần Dung không ngừng gắp đồ ăn cho Yến Vũ, toàn là những món anh thích, đúng là mẹ, không nhớ sai cái gì. Rõ ràng là sinh nhật Trần Dung, nhưng bà lại xách theo túi lớn túi nhỏ, giày da, cà vạt, Âu phục, ví tiền, toàn là hàng hiệu, đựng trong hộp sang trọng, bao bì quý phái, cẩn thận dè dặt để dưới chân Yến Vũ, cũng chẳng dám hỏi anh có muốn nhận hay không.

Hai mẹ con đã nhiều năm không nói chuyện với nhau tử tế, lần nào gặp nhau chưa đầy hai câu là Yến Vũ đã trở mặt, Trần Dung cũng chẳng dám hỏi tiếp. Hôm nay tuy thái độ của Yến Vũ cũng chẳng ấm áp gì, nhưng kể ra vẫn tốt hơn hồi trước chán. Trần Dung bèn dấy lên một chút can đảm, dè dặt hỏi han, bây giờ công việc con thế nào, sức khỏe ra sao, có thích ai không?

Hỏi đến câu cuối cùng, Yến Vũ giương mắt lên nhìn Trần Dung, thấy vẻ mặt bà phần lớn là hoảng hốt, tựa như đã hỏi một câu không nên hỏi, đồng thời cũng sợ nghe một đáp án không muốn nghe. Yến Vũ và Trần Dung cực ít khi chạm mặt, đến mức Trần Dung có vô tình biết được chuyện gì hay không, Yến Vũ cũng chẳng buồn để tâm đến. Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn nhún nhường, rất mực lấy lòng của Trần Dung, rõ ràng là sinh nhật của mình, thế mà trên bàn lại toàn những món anh thích.

Rõ ràng anh chỉ gọi một tiếng mẹ, thế nhưng lại tỏ ra thỏa mãn như có được toàn bộ thế giới, trước khi những ký ức đáng sợ, xấu xa bẩn thỉu ấy xảy đến, Trần Dung cũng là một người mẹ, dịu dàng, ấm áp, thương con. Trong người họ chảy cùng một dòng máu, anh đến được thế giới này, cũng là dựa vào cuống rốn liên kết với người bà. Anh là xương, là máu của bà, là những cơn đau đớn của bà, là sự ràng buộc với thế giới khi chào đời.

Yến Vũ run run thò tay vào trong cặp, lấy cái hộp quà đựng trâm cài áo, cơn buốt nhói khẽ lan ra khắp ngón tay, không ngừng run rẩy hòa cùng nhịp tim đập. Yến Vũ chợt nhớ đến mùi của Trần Dung, nhớ mái tóc tỏa hương, nhớ Trần Dung mặc áo len ấm áp, ôm anh thuở bé, sẽ sàng nói, “Mẹ thương nhất thương nhất Tiểu Vũ Mao nhà mình, Tiểu Vũ Mao ngoan.”

Anh rụt mạnh tay ra khỏi cặp, khàn giọng nói, “Con đi vệ sinh một chút.” Anh chạy vọt vào toilét hệt như bỏ trốn, tự khóa mình vào trong một ngăn. Anh run rẩy châm cho mình điếu thuốc, bụm kín mắt lại. Nếu như sự việc thật sự giống như anh nghĩ, anh làm sao có thể đối mặt, làm sao mà đối mặt.

Anh ra tay được sao, có phải rằng kết cục hiện tại, là tốt với tất cả mọi người. Thế nhưng người đã chết đi, oan uổng như thế, nỗi oan ấy có ai giải cho. Không có kẻ nào phải trả giá, chuyện ấy sao có thể gọi là công bằng, sao có thể yên nghỉ. Hút xong điếu thuốc, mắt Yến Vũ đỏ ké, hệt như tự an ủi bản thân mà nghĩ rằng, chân tướng biết đâu, không đến nỗi tồi tệ như vậy.

Mâu thuẫn giằng xé hệt như kim đâm vào đầu anh, khó khăn lắm anh mới gắng gượng chấn chỉnh lại tinh thần, đi rửa mặt. Anh lấy di động ra, mở một phần mềm lên. Đang do dự có nên xóa hay không, nhưng lại bất cẩn khởi động nó. Giọng Trần Dung vang lên từ điện thoại, dường như bà đang nói chuyện với ai đó, Yến Vũ dán điện thoại bên tai, chỉnh volume lớn nhất, mới miễn cưỡng nghe được nội dung.

Bà nói, con em có vẻ như không còn muốn truy cứu nữa rồi, có lẽ anh đa nghi quá rồi, nó chỉ muốn dọn về ở thôi.

Năm ấy chẳng phải cả cảnh sát cũng không điều tra ra cái gì sao.

Cuối cùng nó cũng đã chịu tha thứ cho em, lần trước em chỉ vừa mới nhắc đến tên anh, nó lập tức trở mặt ngay, anh đừng nói những chuyện không có khả năng nữa được không, em không đồng ý đâu.

Không nói nữa, nhỡ như nó nghe thấy là lại không xong, nó sắp quay lại rồi.

Yến Vũ siết di động. Tim anh đập như sầm, đùng đùng đùng, không ngừng va bốp vào lồng ngực. Từng đợt đều nhễ nhại máu, đau tê tái. Toàn thân anh, lạnh buốt. Lời của Trần Dung đã đập nát hết thảy hy vọng của anh, hóa ra sự thật không phải là sự thật, hiểu lầm cũng chẳng phải hiểu lầm, Trần Dung cũng không vô tội. Yến Vũ nhìn mình trong gương, khuôn mặt đáng sợ như ma quỷ, anh run rẩy bấm ghi âm lại, rồi mới chậm chạp vịn lavabo, run run nhấc thẳng lưng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.