Yến Vũ chỉnh sửa lại chiếc cúp, bày lên kệ sách. Anh không lập tức mang kí ức đi chất vấn Trần Dung, thậm chí cũng chẳng tìm đến Trần Thế Hoa đứng đằng sau. Chỉ khi nào hai người đó tự rối loạn, anh mới tìm được kẽ nứt xâm nhập. Chỉ cần chờ được đến ngày sinh nhật của Trần Dung, mới có cơ hội thử nghiệm. Anh cũng không xem thường cái lần mình thở không được đó, thế là bèn thông qua người giới thiệu, hẹn một bác sĩ tư vấn tâm lý, cuối tuần này đi khám.
PTSD, rối loạn stress sau sang chấn, là kết quả chẩn đoán của bác sĩ điều trị năm ấy. Yến Vũ cứ đinh ninh rằng mình đã khỏi hẳn từ lâu, không ngờ chỉ là nhớ lại hiện trường xảy ra vụ án thôi, cũng có thể dẫn đến biến chứng liên quan. Ấy là chưa nói đến chuyện năm ấy khi bệnh tình anh nghiêm trọng nhất, chướng ngại ngăn cách không chỉ khiến anh tắt tiếng, mà còn từng biến mất khỏi bệnh viện. Đến chừng hai ngày sau tìm thấy anh, mới hay hóa ra anh vẫn luôn trốn trong nhà, cuộn mình trong tủ âm tường tại hiện trường án mạng.
Yến Vũ không hề có kí ức về những chuyện đó, sau ấy để ngăn cản chuyện anh lại đi lông bông, suýt nữa là anh bị bắt mặc đồ quản thúc, chuyển qua bệnh viện tâm thần thật sự. Quá khứ khiến anh sợ hãi, anh biết tinh thần của mình hồi đó quả thực có chút vấn đề. Còn hiện tại, anh không muốn mình bị chuyện xưa ép nổi điên, lặp lại lịch sử. Anh hiện tại đã có bà nội, có Văn Diên, có đám bạn bè Trình Sở Tống Kiếm, có nhà thuộc về riêng anh, anh không thể lại bị kéo xuống vực thẳm.
Anh không thể gặp Trần Dung, bác sĩ cũng xác nhận rằng Trần Dung có thể kích thích chứng bệnh của anh. Trải qua một quá trình liên hệ, bà nội không quen biết ai cũng không nắm rõ chuyện, nhưng lại giành được quyền giám hộ, cùng anh dưỡng bệnh điều trị. Yến Vũ biết Trần Dung từng đến nhìn lén anh nhiều lần, rất có khả năng, Trần Dung cũng phải gặp bác sĩ tâm lý, uống thuốc trị trầm cảm, không chỉ có mình anh phát điên. Nhưng vậy thì đã sao, không phải vô tội, không cần thông cảm. Tiếng gọi “mẹ ơi” của Yến Vũ, từ lâu đã bị chôn vùi dưới câu “cứu ba với”, vỡ thành bọt biển, nát thành mảnh vụn, không thể nói ra khỏi miệng được nữa.
Yến Vũ rời khỏi văn phòng thì đã là sáu giờ chiều, anh gọi điện cho Văn Diên. Văn Diên đã dọn ra khỏi lầu hai, bây giờ lầu hai đang trống, nếu Yến Vũ muốn khai thông tầng một với tầng hai, đồ đạc trong nhà sẽ bị phủ bụi dơ hầy, hơn nữa đêm ngày sửa sang, người cũng không thể ở được. Anh đã bàn bạc đâu ra đấy với Văn Diên, đợi bên kia thu xếp xong xuôi, anh sẽ cho khởi công sửa nhà, khoảng thời gian đó dọn qua ở chung với Văn Diên.
Di động reo không lâu là có người bắt, Văn Diên bên kia gọi tên anh, rõ ràng là nghe không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lần này cực kỳ khác biệt, hệt như một chiếc lông vũ chui qua ống nghe, vờn đùa màng tai anh, ngứa ngáy ứa răng. Yến Vũ đùa là Văn Diên đừng có lẳng lơ, cái giọng này nghe rõ là dục cầu bất mãn, anh phải lập tức đi kiếm gã mà “yêu thương” ngay.
Vốn dĩ định hẹn nhau ở quán sushi, nhưng công việc bên ấy của Văn Diên chưa xong, thương vụ quảng cáo lần này có kinh phí tính theo ngày cao chót vót, Văn Diên không thể muốn đi là đi được. Ngay cả cú điện thoại này, Văn Diên cũng phải da mặt dày dữ lắm, tranh thủ lúc nghỉ ngơi mới nghe được. Yến Vũ thấy chả sao cả, anh không đi được thì tôi tới, với lại sushi cũng là thức ăn lạnh, đóng hộp mang qua cũng không bị ảnh hưởng độ ngon.
Xách hai hộp sashimi to ụ, anh mua thêm hai chai sake. Lái xe đến văn phòng của Văn Diên rồi anh mới nhớ ra rằng đáng nhẽ nên báo cho Văn Diên một tiếng. Anh vốn không nên làm việc thiếu chừng mực như vậy, không mời mà đến thế này chẳng biết có ảnh hưởng gì công việc của đối phương không. Yêu vào rồi tự nhiên IQ EQ gì cũng tụt hết ráo, dễ xúc động dễ hỏng việc. Yến Vũ ngồi trong xe, có phần ảo não hút điếu thuốc, mới điện cho Văn Diên, không ai bắt.
Anh ngẫm nghĩ kỹ càng, nhìn mấy hộp sushi, không muốn mất công vô ích, cũng không muốn thất lễ, bèn vào quầy tiếp tân ở tầng trệt, nhờ cô tiếp tân thông báo dùm một tiếng, cô nàng giương mắt lên ngó anh, bỗng nhiên mắt sáng lên, á một tiếng, rồi lại quan sát Yến Vũ tỉ mỉ một hồi. Yến Vũ bình thường cũng hay bị người khác nhìn như thế, anh cũng đã quen rồi, nhưng nhìn anh cái kiểu kỳ lạ này, thì mới là lần đầu.
An phận ngồi dưới lầu chờ, lại có một cậu thanh niên bưng cà phê đi ngang qua anh, lại nhìn anh chằm chằm một hồi, mới hỏi, “Anh… anh đến tìm lão đại à?”, Yến Vũ nghi hoặc nhướng mày lên, dùng ánh mắt dọ hỏi. Người này lấy một ly cà phê ra, nhét vào tay anh, cười hì hì bảo, “Lão đại của tôi là Văn Diên, anh chắc chắn quen ổng. Lão đại treo đầy hình của anh trong phòng làm việc, còn không cho bọn tôi kiếm anh làm mẫu, há! Nhưng sao tính được hôm nay lại để tôi gặp được bản gốc rồi.”
Cậu này tên là Lý Lai Đức, là đệ của Văn Diên, theo Văn Diên học nghề cũng đã được hai năm, nhưng lần đầu tiên cậu mới thấy Văn Diên treo ảnh người khác đầy văn phòng, có điều những tấm ảnh đó quả thực rất đẹp, rất có cảm giác nghệ thuật, hôm nay nhìn thấy bản gốc rồi mới thấy không phải là do ăn ảnh, mà vốn dĩ bản gốc đã rất đẹp rồi. Yến Vũ được khen đến mức lúng túng, bèn hỏi thẳng là ảnh gì của tôi vậy, anh cũng chẳng biết mình rốt cuộc bị chụp bao nhiêu tấm rồi.
Ai dè Lý Lai Đức bảo giờ Văn Diên đang bận chụp hình bên kia, cậu ấy có thể dẫn Yến Vũ vào văn phòng trước. Yến Vũ cứ hỏi mãi như vậy có quấy rầy công việc của Văn Diên không, rồi mới theo Lý Lai Đức lên lầu. Văn phòng của Văn Diên cũng chẳng quá gọn gàng, sách báo tạp chí chất đống, thậm chí bên trong còn có một phòng tối, chuyên dùng để rửa phim.
Anh nhìn quanh phòng làm việc, mới thấy Lý Lai Đức không nói quá chút nào. Văn phòng của Văn Diên quả thực treo rất nhiều hình của anh, có hình chụp tay, có hình chụp nghiêng mặt hút thuốc nhìn xa xăm, có hình quấn chăn ngủ tóc tai rối loạn, có hình chụp chính diện khuôn mặt cười ngạc nhiên rạng rỡ như trẻ con đi đến, có tấm ngồi xổm ôm Tiểu Tư thơm trán nó, có hình chụp sau lưng tựa vào bàn trà xem TV, có hình hé nắp nồi canh mờ trong sương khói cẩn thận xem thành quả.
Càng coi mặt Yến Vũ càng đỏ tợn, cơ hồ muốn bụm mặt thụp người xuống. Khỏi đợi ai nói, ngay cả anh cũng biết những tấm hình này nói lên điều gì, không có yêu thương thì sẽ không chụp chi tiết đến mức này, từ nội dung hình ảnh, có thể thấy thời gian đã là từ lâu lắm rồi. Đến tột cùng thì Văn Diên có biết bản thân đã mang tâm trạng gì, khi chụp những tấm hình này hay không.
Lý Lai Đức bên cạnh kể, cách một khoảng thời gian, những tấm ảnh này đột ngột được treo lên. Thế là trong một đêm, mọi người trong văn phòng đều đoán rằng lão đại đang yêu, ai cũng nhìn thấy rõ ảnh chụp nói lên điều gì, chỉ có Văn Diên là bảo không biết, còn luôn miệng bảo rằng, vì đây là những tấm ảnh gần như tâm đắc nhất của ổng. Yến Vũ hỏi, treo khi nào. Thì nhận được đáp án rằng, trước khi về quê tìm anh.
Yến Vũ để sushi xuống, hỏi Lý Lai Đức là khoảng chừng nào chụp hình xong, văn phòng có bao nhiêu người. Lý Lai Đức nói chí ít cũng phải mất cỡ một tiếng, văn phòng có tầm chục người hơn. Yến Vũ ghi nhớ kỹ, rồi nói, “Hay là đừng tìm Văn Diên nói tôi đến, tôi ngồi đây giết thời gian là được rồi, một lát nữa tôi gửi đồ cho mọi người ăn.”
Lý Lai Đức còn chưa trả lời, cửa phòng làm việc đã đẩy ra, Văn Diên mặc đồ rất thoải mái, còn cởi vài cúc áo, ánh mắt lướt đến Yến Vũ tức thì sáng rực lên. Gã đi thẳng đến ôm Yến Vũ, lại còn ghé cổ anh hít sâu một hơi, “Sao em lại đến đây?” Văn Diên với anh đã mấy ngày không gặp nhau, không phải anh bận thì là Văn Diên bận, không ở chung một chỗ ngay cả cơ hội nhìn thấy mặt nhau cũng khó.
Bằng không hôm nay Yến Vũ đã chẳng xúc động như này, chạy thẳng đến văn phòng. Ngó thấy bộ dạng nhìn trời nhìn đất bứt rứt gượng gạo của Lý Lai Đức, Yến Vũ đẩy Văn Diên, “Anh đã chụp xong đâu, mau đi đi, em ở đây đợi anh.” Văn Diên ừ ứng tiếng, nhưng vẫn không buông tay ra, lại còn được nước làm tới tính hôn Yến Vũ.
Lý Lai Đức lập tức bịt mắt lại, Yến Vũ bịt miệng Văn Diên, đưa mắt ra hiệu đệ của anh còn đang ở đây đấy, đừng có làm quá đáng. Văn Diên kéo tay Yến Vũ ra, hôn một cái chớp nhoáng, rồi mới đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, quay qua Lý Lai Đức nói, “Đi thôi, nửa tiếng nữa là phải chụp xong.” Nói đoạn hùng hồn khí thế đi ra, Lý Lai Đức cười cười với Yến Vũ, rồi cũng đi theo.
Tuy nói là nửa tiếng, nhưng tiến độ vẫn bị kéo ra rất lâu. Yến Vũ trong lúc đó đi đưa bánh ngọt cà phê, còn kèm theo một ít cơm nắm, chào hỏi mọi người trong văn phòng một lượt, rồi quay về văn phòng chờ tiếp. Chờ rất lâu, Yến Vũ ngồi trên sô pha, ngồi một hơi một hồi ngủ mất dất. Đến khi tỉnh lại, một tấm chăn đắp lên người anh, phòng làm việc tắt đèn, chỉ mở một ngọn đèn nhỏ chỗ bàn máy tính, Văn Diên ngậm điếu thuốc nheo mắt nhìn máy tính, kể cả âm thanh gõ phím, cũng đều rất cẩn trọng vừa phải.