Khoảnh khắc từ trên cao nhảy xuống, cơ thể không ngừng lộn nhào giữa không trung, cộng hưởng với cảm giác chới với bủa tới, gió thốc bên tai ầm ầm. Cho đến khi cơ thể lấy lại thăng bằng, Yến Vũ mới dám mở mắt ra. Khi nhìn được toàn cảnh rồi, Yến Vũ không thể nào nhắm mắt được nữa. Mây mù giăng lối trập trùng, anh giang hai cánh tay ra, ngỡ như thực sự chạm đến những đụn mây ướt mềm. Căng thẳng trôi qua rồi, cảm giác hưng phấn mãnh liệt trào dâng tột đỉnh, đống đồ nặng nề treo trên người dường như tách rời từng chút một, trôi tuột xuống, rồi hoàn toàn thoát ly.
Sau khi qua cảm giác trôi tuột hết một bận, bỗng dưng thân thể được nhấc bổng lên, dù đã bung ra. Tiếng gió thổi tan biến, bốn bề lắng xuống, hệt như tất thảy bất động, xa xa, anh trông thấy Văn Diên cũng đã bung dù, nhẹ nhàng lướt đến chỗ bọn họ một chút. Anh như đang lơ lửng giữa vòm không, giữa trời xanh mênh mang, đắm chìm trong nước hồ thẳm xanh, anh nghe được tiếng mình thở, đồng thời cảm nhận nhiệt độ mặt trời rọi lên thân xác.
Dần dần cảnh sắc dưới chân phóng đại, huấn luyện viên hướng dẫn anh cách khống chế dù, từng chút đáp xuống đất, cho đến khi bàn chân đạp đất, Yến Vũ khó khăn khuỵu gối xuống, giây kế tiếp phá ra cười ha hả. Ngồi phệch dưới đất, tùy tiện khoái chí, cười đến mức mặt đỏ rần. Chừng Văn Diên tìm đến anh, kéo anh đứng dậy, anh bất thình lình ôm cổ Văn Diên, hôn lên bờ môi mềm ướt, hơi thở gấp gáp phả quanh gò má Văn Diên.
Cả khuôn mặt nóng bừng, mắt lấp lánh ánh sáng. Anh dùng hành động minh chứng rằng mình đang cảm thấy sung sướng vui vẻ đến độ nào, thậm chí còn có hơi nghiện, muốn thử lại lần nữa. Văn Diên kéo anh bảo để lần sau, có thể qua nước ngoài nhảy thử, phong cảnh khác nhau, trải nghiệm cũng sẽ khác. Yến Vũ hưng phấn gật đầu, bày tỏ nhất định sẽ cho chuyện này vào kế hoạch tương lai, không chỉ nhảy dù, mà còn muốn thử lặn sâu nữa. Anh muốn thử xem ở dưới tầng nước sâu ôm hôn nhau, là cảm giác gì?
Văn Diên tủm tỉm nhìn dáng vẻ anh, bảo muốn đi Los Angeles thi chứng chỉ huấn luyện viên, sớm muộn cũng có một ngày, gã sẽ ôm Yến Vũ cùng bay. Yến Vũ đáp lại một câu lạnh lùng hơn con thạch sùng, “Ai ôm ai bay, còn chưa chắc đâu à.” Lu bù một ngày trời mới về đến nhà, lại chia ngả đôi đường, mạnh ai về nhà người nấy. Anh dắt Tiểu Tư đứng ngoài cửa, hôn tạm biệt Văn Diên, đưa mắt nhìn đối phương lái xe đi rồi, bèn chuẩn bị dắt Tiểu Tư ra ngoài chạy bộ đêm.
Vừa mới quay lưng thì nghe có người gọi tên anh, vội vã mà lại hụt hơi. Anh ngoảnh lại nhìn, Trần Dung từ trên xe bước xuống, vận một bộ váy trắng, cầm túi xách đứng bên cạnh xe. Bà nhìn Yến Vũ, ngập ngà ngập ngừng, rồi nhanh chóng nở nụ cười, “Yến Yến, mẹ đến thăm con.”
So với lần gặp trước, Trần Dung gầy sọp đi nhiều, chiếc váy trắng khiến bà trông không khác gì tờ giấy. Yến Vũ quay lại mở cửa ra, cho Tiểu Tư vào trong tự chơi một chốc, còn mình quay đầu lại hỏi Trần Dung, “Vào nhà không?” đối diện với căn nhà mình từng ở, Trần Dung chỉ liếc một cái rồi dời mắt đi, bình tĩnh nói, “Khỏi, con theo mẹ tản bộ một chút là được rồi.”
Trần Dung là họa sĩ, trước khi gả cho ba Yến Vũ, bà thành danh từ lúc còn rất trẻ, tài hoa hơn người. Năng khiếu vẽ vời hiện tại của Yến Vũ có thể nói là Trần Dung di truyền cho anh. Chẳng những tài nghệ có thừa, mà còn xinh đẹp hơn người. Sau khoảng thời gian yêu đương với ba Yến Vũ là Yến Kỳ ở đại học xong, thì toàn tâm toàn ý gả cho Yến Kỳ.
Yến Vũ giống cha, nên có thể hình dung Yến Kỳ khi ấy vô cùng anh tuấn, lại còn là người có ăn học, học vị cao, tài tử giai nhân môn đăng hộ đối. Yến Vũ nhớ khi mình còn nhỏ Trần Dung thích nhất là dạy anh vẽ, từng nét bút từng nét vẽ, vẽ vời xong rồi, còn vô cùng hào hứng dắt anh ra ngoài bách bộ, mua một ít quà vặt hoặc đồ chơi cho anh. Còn Yến Kỳ thì từ được giữ lại trường làm giảng viên đại học, rồi lại thuyên chuyển qua Bộ giáo dục, chức vị càng thăng cao thì con người càng bận rộn, thế nhưng khi không bận thì chỉ có ở nhà, chơi với vợ với con. Yến Vũ lúc nhỏ cũng chẳng thể nói là thường xuyên nhìn thấy Yến Kỳ, nhưng quan hệ hai cha con vô cùng tốt.
Trên lầu hai trước khi bị tháo dỡ, từng có một căn phòng, trong ấy chứa hết thảy những bức tranh Trần Dung vẽ thời xưa, tất cả đều được bọc kỹ treo trên tường, nắng xuyên qua ô cửa nhỏ rọi lên tranh, đẹp hớp hồn người xem. Lúc Yến Vũ còn bé, Trần Dung quản lí căn phòng đó rất nghiêm khắc, không cho phép Yến Vũ bước vào, sợ con nít không cẩn thận, làm hư tranh.
Nhưng về sau, tranh vẽ của Trần Dung mất đi cái hồn, cuộc sống sinh hoạt vụn vặt đã khiến tài hoa của bà thui chột tầm thường, tranh bị lấy xuống, dùng giấy dầu bọc lại, chất đống trong góc. Đồ đạc hư hỏng, xe đạp sút bánh, từng món từng món một bị tống vào trong căn phòng đó. Cứ như thế những họa cụ bị Trần Dung niêm phong, biến thành đồ cũ. Căn phòng đó cũng trở thành kho chứa đồ tạp nham, rất lâu không có ai mở ra nữa.
Yến Vũ rất cao, khiến Trần Dung luôn ôm anh lúc nhỏ đi khắp nơi trở nên thấp hơn nhiều. Anh luôn cảm thấy rằng Trần Dung càng có tuổi càng trẻ ra, thế nhưng lần này gặp lại, anh nhận ra Trần Dung đã già đi nhiều, sợi bạc chìm dưới tóc, gầy đến mức mặt hơi hõm xuống, trông già nua thấy rõ. Trên đường đi, băng qua một công viên đã cũ kỹ, chân Trần Dung thoáng ngừng bước, bà nhìn chăm chăm những con ngựa gỗ, cầu thang trượt đã bong tróc sơn, ngẩng lên hỏi Yến Vũ, “Con có muốn ăn chút gì không?”
Yến Vũ im lặng lắc đầu, vốn dĩ suốt đường đi im lặng không nói năng gì, anh khi ở bên cạnh Trần Dung, trái tim sôi nổi hệt như bị gông xiềng thít chặt, động đậy liền thấy đau. Văn Diên vừa mới mang đến tự do cho anh, Trần Dung lại đem theo xiềng xích, nhuộm máu tanh chuyện xưa bẩn thỉu, đến đây tìm anh. Vốn định lắc đầu cho qua chuyện, Trần Dung dẫu sao cũng nên vào đề đi chứ, cho anh biết lần này tìm đến rốt cuộc là vì cái gì.
Nào ngờ Trần Dung lại từ tốn đi đến một chiếc xích đu, ngồi xuống, ngẩng lên nhìn Yến Vũ, “Mẹ muốn ăn loại kem hình người tuyết trước đây hay mua cho con, con còn nhớ không?” Yến Vũ nhìn chiếc trâm cài ngực màu đen trên bộ váy trắng Trần Dung đang mặc, không khỏi thở ra, “Nhớ, con đi mua cho.”
Đến chừng mang kem quay lại rồi, món ăn đã bị nhiệt độ trên người anh làm mềm đi, xé gói bọc, nước đường chảy ra, nhưng Trần Dung vẫn ăn hết sức ngon lành. Yến Vũ tự tìm một cái xích đu gần đó ngồi xuống, mơ hồ xa xa có mấy đứa nhóc đang chơi ném bóng. Anh nghe Trần Dung nói, “Cuối cùng thì mẹ đã mở được triển lãm tranh rồi, con đến được không?”
Yến Vũ giật mình, thấy Trần Dung lấy tấm vé mời trong túi xách ra, cười bình thản, “Đáng nhẽ nên đưa cho bạn con một vé, nhưng con là con mẹ, dắt ai cứ vào trực tiếp là được rồi.” Yến Vũ nhìn tấm vé mời, không đưa tay ra nhận, “Nếu đã vậy, còn cố tình qua đây đưa vé làm gì, nói qua điện thoại một tiếng là được rồi.”
Nhưng Trần Dung vẫn cố chấp giơ tấm vé lên, muốn Yến Vũ cầm lấy. Cho đến khi Yến Vũ đưa tay ra nhận rồi, bà mới lại mỉm cười, nhẹ nhàng lay lắt xích đu, ánh mắt không biết vọng nơi xứ nào, “Mẹ mong mỏi được mở triển lãm không biết bao nhiêu năm rồi, thế nhưng hôm nay đạt thành, lại thật khó nói là tâm trạng gì.”
Yến Vũ không lòng dạ nào nghe bà tự thuật nỗi lòng của mình, chỉ gượng gạo cắt ngang, “Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đi.” không ngờ Trần Dung lại lắc đầu, “Không cần đâu, mẹ phải về liền đây, lần này chỉ ghé qua thăm con chút chút vậy thôi.” Đến lúc Trần Dung lên xe rồi, Yến Vũ vẫn thấy hoang mang, rốt cuộc Trần Dung lần này đến đây, là để làm gì.
Chỉ thấy bà hạ kính xe xuống, ở trong xe nhìn ra Yến Vũ, “Trước đây mẹ cứ vờ như không biết, nhưng giờ mẹ cũng muốn gặp cậu ta, con thích cậu ấy phải không?” Yến Vũ mặt lạnh đanh, không đáp. Trần Dung lắc đầu, bỏ lại một câu, “Đưa cậu ấy đến đi.” đoạn xe chạy đi, để lại Yến Vũ đứng đó, bóp tấm vé mời, đương muốn xé bỏ, rồi lại ngưng. Lòng anh rất phiền não, bực dọc như ngọn lửa bốc lên trong lòng. Anh hận nhất là dáng dấp như mẹ hiền này của Trần Dung, nhưng buồn nôn nhất là kể có rành rành như vậy, bản thân anh cũng sẽ nảy sinh dao động.