Tay Chơi

Chương 62: Chương 62




Đối phương biến sắc, lủi thủi tếch đi. Văn Diên có vẻ rất hưởng thụ bốn chữ ‘đương nhiên để ý’ rất chi dõng dạc kia, vô cùng ngoan ngoãn thuận theo thế kéo sợi dây chuyền, gác cằm lên vai Yến Vũ bảo anh cẩn thận, đừng kéo đứt món quà nội tặng cho gã. Yến Vũ nhét Phật bài ấm hơi lòng bàn tay lại vào cổ áo Văn Diên, ngó nghiêng đối phương, đoạn bảo vô quán bar đúng là không hợp đeo mấy thứ trang sức phương Tây, đeo Phật bài cũng không ăn nhập gì cả.

Văn Diên phản bác rằng thế nào lại bảo không ăn nhập chứ, rõ ràng là tín vật đính ước cơ mà, nói đoạn sờ khuyên sư tử trên vành tai Yến Vũ, bảo cũng như cái này vậy, đeo lên rồi là không được gỡ xuống. Yến Vũ cảm thấy thỏa mãn hết sức nhưng vẫn cứ phải chua một câu, “Lần sau tặng anh cái khác, dù gì đây cũng là món nội em tặng mà.” Hai người họ không để ý hoàn cảnh, cuối cùng cũng khiến người khác phải bất mãn.

Tống Kiếm vờ làm người lạ ơi gục sang một bên đỡ đầu ngồi dậy. Khuôn mặt đau khổ bảo bọn họ đừng có tấu ân ái nữa, cậu cũng hết giả bộ ngủ nổi rồi. Yến Vũ ngượng không để đâu cho hết, xấu hổ đỡ Tống Kiếm dậy, hạ giọng bảo, “Tao cứ tưởng là mày say rồi.” Tống Kiếm chẳng mấy vui vẻ đỡ trán, nhìn Yến Vũ qua kẽ tay, khe khẽ thở dài xót xa. Đoạn nhấc mắt lên nhìn Văn Diên nói, “Thật sự ngại quá, thực ra tôi thuê phòng bên ngoài cũng…”

Còn chưa nói hết câu, Văn Diên đã lắc đầu bảo, “Thôi đừng, tôi bảo Yến Vũ dọn qua chỗ tôi bao nhiêu lần rồi, em ấy không chịu. Cậu coi như giúp tôi được một cái ơn lớn đấy.” Yến Vũ trộm liếc Văn Diên một cái tán thưởng, nghĩ bụng cái tên này thật khéo biết cách ăn nói. Vừa tỏ ra rộng lượng khéo léo, lại đủ uyển chuyển giúp Tống Kiếm yên tâm. Tống Kiếm có chút khó xử, nhưng sau một hồi khuyên giải, thì cũng xuôi theo.

Vụ dọn nhà này cũng không thể lập tức khởi sự liền được, tối nay anh qua ở nhà Văn Diên, Tống Kiếm tạm thời ở đỡ một đêm. Anh giao chìa khóa cho Tống Kiếm, chỉ chỗ để quần lót mới, còn áo quần cứ thoải mái thích cái nào thì lấy, khỏi khách sáo, chỉ cần chăm Tiểu Tư, thêm đồ ăn đổ nước cho nó là được. Uống thời cũng kha khá, bèn gọi xe đưa Tống Kiếm về nhà anh, Văn Diên không nhấp môi miếng nào, bèn lấy xe chở Yến Vũ về luôn.

Văn Diên điều khiển xe chạy rất chậm, có lẽ sợ anh trúng gió đau đầu. Yến Vũ tựa lên người Văn Diên nghỉ ngơi một chốc, cũng chẳng rõ qua những chỗ nào thì đến nơi. Nhìn thấy khu dân cư quen thuộc, Yến Vũ tháo mũ bảo hiểm xuống, thoáng kinh ngạc nhìn qua Văn Diên. Văn Diên gật đầu, “Lần đầu tiên anh đến đây với em, cũng rất ngạc nhiên.”

Khu dân cư này chính là chỗ ở cũ của Yến Vũ, sau khi Yến Vũ dọn về nhà cũ, căn nhà này được rao bán đi, còn lời thêm một mớ, trợ thêm máu để anh mua lại nhà cũ. Anh cảm thấy thật vi diệu, không chỉ mật mã nhà chỉ khác nhau một số, mà nhà cũng ở rất gần, rồi lại còn Văn Diên dọn qua nhà cũ của anh, anh ở nhà cũ của Văn Diên. Hai người lại gặp nhau, Văn Diên dọn về chỗ cũ, anh cũng phải cùng về theo.

Sao mà định mệnh, sao mà khéo thế, Yến Vũ ngờ vực bảo, “Anh xác định là anh không cố ý dọn về đây chứ, có hơi đáng sợ rồi đó.” Văn Diên buồn cười vỗ vai anh ý bảo đi theo mau, “Ai rảnh đâu lừa em, lúc đó anh cũng hết hồn, suýt nữa là tưởng em thầm thương trộm mến anh ủ mưu hơi bị lâu ấy.” Yến Vũ lại chẳng ý kiến ý cò gì, chỉ cùng đi lên. Chung cư nhà Văn Diên cách nhà anh rất xa, một tòa hướng nam, một tòa hướng bắc.

Yến Vũ hỏi, “Anh ở đây bao lâu rồi?” Văn Diên đáp bốn năm rồi, Yến Vũ dọn vào ở tầm năm sáu năm trước. Yến Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thật kì quái, “Vậy sao chúng ta chưa từng gặp nhau nhỉ?” Văn Diên không cho rằng là chưa từng gặp nhau, cho dù chỗ ở cách xa, thì cũng có một ngày nào đó, một lúc nào đó, ở công viên, cửa hàng tiện lợi, bãi đỗ xe, trên vỉa hè, hai người họ đi lướt qua nhau. Chỉ là khi ấy chưa quen biết nhau thôi, trần ai khoai mướp mới quen được, thì Văn Diên lại dọn đi.

Nghe đối phương nói vậy, Yến Vũ cũng gật đầu đồng tình, chưa đầy giây sau đã tự sướng bảo, “Chứng tỏ rằng anh vốn là của em, cho dù trước không phải, thì sau này cũng phải thôi.” Văn Diên ngoảnh đầu lại bảo cách nói lãng mạn này, gã đồng tình. Đi được nửa chừng, Yến Vũ lại buồn miệng bảo muốn ăn mì tôm. Thế là hai người họ lại quày ra cửa hàng tiện lợi 24h ở ngoài khu nhà ở, ngồi trên ghế, nước nóng đổ xuống mì bốc hơi hừng hực.

Nhậu xong ăn mì nóng hổi, khoái hoạt tựa thần tiên. Văn Diên lo anh ói, bảo anh ăn ít ít lại thôi. Trình uống Yến Vũ không tệ, làm sao có thể uống mấy ly đã ói được. Văn Diên lấy thuốc lá ra, vì đang trong cửa hàng không hút được, chỉ chuyền hộp thuốc qua lại giữa kẽ tay, gõ khẽ xuống thân bàn, tinh tế nhìn anh hỏi, “Sao trông em có vẻ vui thế nhỉ?”

Yến Vũ nuốt mì, im ỉm không đáp. Còn lâu anh mới khai ra rằng là vì lần ấy anh ở cửa hàng tiện lợi uống đường glucô, nhìn thấy Văn Diên và Tuyên Triết đi ngang qua, cảm thấy hâm mộ chết đi được. Còn hôm nay, giờ phút này Văn Diên lại đang ngồi bên cạnh anh, chờ anh ăn mì. Vui thôi đừng vui quá, kém sang lắm. Nhưng mà kiểu gì anh vẫn không kiềm chế được, sung sướng cứ lặng lẽ tuôn ra, anh sắp không còn nhận ra mình được nữa. Chỉ có thể cảm thán rằng tình yêu thật khiến anh vừa mù quáng lại còn vui vì mấy chuyện gì đâu không, tự sướng cá nhân.

Ăn mì xong theo Văn Diên về, mới biết Văn Diên mất nhiều ngày vậy là để làm chi. Văn Diên ở tầng cao nhất, có cầu thang gác lửng và bệ cửa sổ, chậu cây nhỏ hài hòa treo trên cửa sổ bầu bạn cùng chuông gió. Một bộ sô pha kê một bên, một tấm thảm trải sàn, một đầu máy chiếu, micro kiểu vintage, ngoài sân thượng bày một cặp ghế nằm, bên cạnh tấm tatami mềm mại khoan khoái, thậm chí còn có một ổ cún.

Phòng cho khách được Văn Diên đổi thành phòng sách, giữ lại cho Yến Vũ, hai người ngủ chung một phòng, phòng để quần áo cũng chia một nửa cho anh. Vào phòng quần áo mới phát hiện ra một thứ “dị vật”, mặt Yến Vũ co giật trỏ vào cái bàn trang điểm nằm chình ình bên trong hỏi, “Đây chẳng phải là cái lần trước chúng ta…” Văn Diên đường hoàng hiên ngang đáp, “Anh làm sao có thể không biết xấu hổ để Tiểu Tuyên dùng tiếp cái bàn chúng mình dùng rồi.” Nhấn mạnh từng từ từng chữ, đến mức mặt dày mày dạn như Yến Vũ cũng nghẹn lời á khẩu một lúc.

Anh vừa bực vừa buồn cười bảo, “Kể cả chúng ta từng dùng rồi, cũng đâu cần phải vác nguyên xi về đây, anh không thể ném đi luôn à?” Nhét vào đây vừa vướng chỗ, lại chẳng có công dụng gì hết. Văn Diên không đáp, kéo Yến Vũ đi qua phòng ngủ. Cầm một khung hình gác bên cạnh tường lên, khung hình to tổ bố, kích cỡ bằng non nửa khổ người thật, đưa cho Yến Vũ xem, té ra đó là ảnh nude chụp hôm bữa. Anh quay lưng về phía ống kính, vịn xe máy vặn xoay eo, mặt nhìn nghiêng.

Cơ thể anh bừng sáng, khuôn mặt ửng hồng, xỏ mỗi cái quần lót ẩm ướt có cũng như không, cơ bắp săn chắc bắp nào ra bắp nấy, vẻ đẹp hòa quyện với nhục cảm, cái liếm môi đầy tính ám chỉ. Yến Vũ nhìn ảnh chụp chăm chăm, nhất thời quả thực chống cự không nổi sự dâm đãng của chính mình trong hình, Văn Diên bên cạnh còn hớn hở phụ họa, “Em đã bảo là chọn chỗ treo mà, chọn đi.” Gã hào phóng giang hai tay ra, nhiệt tình để Yến Vũ thích chọn treo đâu thì treo. Yến Vũ lại nhìn hình chụp, cuối cùng quyết định treo trong phòng ngủ, đối diện với giường. Văn Diên mang công cụ đinh đóng tường ra, làm chỗ treo ảnh.

Thấy tâm trạng Văn Diên vui vẻ, Yến Vũ bảo, “Lần sau em cũng muốn chụp ảnh nude của anh.” Văn Diên thoải mái gật đầu, Yến Vũ tiếp tục nói, “Kiểu dâm dâm thế này.” Ngay kế đó, Văn Diên lại nghe Yến Vũ mở miệng, nói một câu chẳng ăn nhập cái khỉ khô gì với hai câu trước. Anh bảo, “Thứ sáu nay mẹ em muốn gặp anh.” Trong nháy mắt, cây búa trong tay Văn Diên trượt sai chỗ, bổ lên mặt tường.

Văn Diên chầm chậm ngoảnh đầu lại, “Em vừa nói cái gì?” Yến Vũ ngập ngừng đáp, “Em muốn chụp hình nude của anh.” Văn Diên nổi sùng bảo, “Đừng có lạc đề, mẹ em tại sao… không, tại sao dì lại muốn gặp anh.” Yến Vũ bình tĩnh đáp, “Lần trước nhìn thấy hai đứa mình hun nhau trước cửa nhà em.” Lần này Văn Diên đã sắp không cầm nổi búa, gã im lặng một lúc, rồi lại tiếp tục làm, treo khung hình lên tường rồi, thì đi ra khỏi phòng.

Yến Vũ lẽo đẽo theo sau đuôi, “Anh không muốn đi à? Anh thế này là muốn đi hay không muốn? Không có thời gian cũng không sao.” Sau đó anh bỗng im bặt, bởi nhẽ Văn Diên đi vào phòng quần áo, vẻ mặt nghiêm túc chọn ra vài bộ đồ, rồi lại trịnh trọng chọn cà-vạt. Yến Vũ xoa xoa mi tâm, khẽ thở dài, lẩm bẩm, “Coi bộ là muốn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.