Tay Cự Phách

Chương 33: Chương 33




Những cơn chóng mặt trở nên tệ hơn, và mọi thứ bắt đầu nhoà đi trong trí óc bà Kate. Bà có khi ngồi ở bàn giấy nghiên cứu việc đề nghị sát nhập công ty rồi đột nhiên bà nhận ra rằng vấn đề sát nhập ấy đã xảy ra mười năm trước đó rồi. Bà thấy khiếp hãi, rồi cuối cùng bà quyết định nghe lời khuyên của Brad Rogers là nên gặp bác sĩ John Harley để được khám bệnh.

Đã lâu rồi, bác sĩ Harley đã không thuyết phục được bà Kate Blackwell đi kiểm tra sức khoẻ toàn bộ, cho nên ông lợi dụng triệt để cơ hội này. Ông khám bệnh rất kĩ, và khi khám xong, ông yêu cầu bà chờ đợi ông ở văn phòng. John Harley rất bối rối. Bà Kate vẫn còn có những dấu hiệu đáng lo ngại. Các động mạch của bà rõ ràng đã cứng lại thỉnh thoảng gây chứng choáng váng và làm cho trí nhớ bà kém đi. Lẽ ra bà nên rút lui dưỡng già cách đây nhiều năm rồi, thế nhưng bà vẫn bám vào công việc một cách dai dẳng, không muốn trao dây cương cho bất kì một ai khác. Thế nhưng mình có tư cách nào khuyên bà như vậy không, bác sĩ John tự hỏi. Chính ông lẽ ra cũng đã phải rút lui từ lâu rồi.

Bây giờ, với kết quả khám nghiệm trước mặt, John Harley nói, “Tôi ước ao có điều kiện sức khoẻ như bà”.

“Bỏ cái lối nịnh hót ấy đi, ông John. Tôi có vấn đề nào?”

“Chủ yếu là do tuổi già. Các động mạch hơi cứng và...”.

“Bệnh xơ cứng động mạch chứ gì?”

“Đó là danh từ y khoa dùng để mô tả bệnh ấy. Dù sao chăng nữa, bà cũng đang ở trong tình trạng như vậy”.

“Có nặng lắm không?”

“Ở tuổi bà, như thế là khá bình thường. Tất cả những thứ này đều là tương đối cả thôi”.

“Ông có thể cho tôi thứ thuốc gì để làm mất đi những cơn choáng váng khó chịu ấy không? Tôi không thích ngã xỉu ra trước mặt bọn đàn ông. Với phụ nữ, như thế trông không hay lắm”.

Ông gật đầu. “Tôi nghĩ rằng điều đó không khó khăn gì. Khi nào thì bà định sẽ rút lui dưỡng già?”

“Khi nào tôi có chắt trai để trông nom cơ sở kinh doanh của tôi”.

Hai người bạn già ấy đã quen biết nhau từ rất nhiều năm rồi. Bây giờ họ ngồi đối diện ở bàn giấy nhìn như để đánh giá lẫn nhau. John Harley không phải lúc nào cũng đồng ý với bà Kate, nhưng cũng phải phục bà về lòng can đảm.

Như đã đọc được ý nghĩ của Harley, bà Kate thở dài và nói, “Ông có biết nỗi thất vọng lớn lao nhất trong đời tôi là cái gì không? Chính là con Eve. Tôi đã thực sự quan tâm, săn sóc nó, và muốn trao cho nó cả thế giới này, nhưng nó chẳng thèm nghĩ đến ai cả ngoài bản thân nó”.

“Bà lầm rồi, bà Kate ạ. Cô ấy rất quan tâm đến bà”.

“Phải, quan tâm như quỷ sứ ấy”.

“Tôi có điều kiện để biết rõ điều này. Gần đây cô ấy...”. Ông phải cẩn thận lựa chọn từng chữ. “Cô ấy đã gặp một tai nạn khủng khiếp. Cô ấy suýt chết”.

Bà Kate cảm thấy trái tim bà chao đảo. “Tại sao, tại sao ông không nói cho tôi biết lúc ấy?”

“Cô ấy không cho phép tôi nói. Cô ấy sợ rằng bà quá lo lắng nên bắt tôi phải thề không được nói lời nào”.

“Trời ơi”. Bà thốt lên một tiếng thì thào đau đớn. “Nó... nó có sao không?” Giọng bà khàn hẳn đi.

“Bây giờ cô ấy khoẻ lại rồi”.

Bà Kate ngồi nhìn chằm chằm vào trong không gian. “Cảm ơn ông đã cho tôi biết, ông John ạ. Cảm ơn”.

“Để tôi viết cho bà một cái toa để mua các viên thuốc ấy”. Khi ông viết xong toa, ngước mắt nhìn lên thì bà Kate đã bỏ đi đâu rồi.

Eve mở cánh cửa ra, nhìn chằm chằm như không thể tin vào mắt mình nữa. Bà nội nàng đang đứng trước mặt, người cứng và thẳng băng như ngày nào, không biểu lộ một nét nào yếu ớt cả.

“Bà có thể vào nhà được không?” Bà Kate hỏi.

Eve bước qua một bên, chưa có thể nhận định được chuyện gì đang xảy ra. “Được chứ ạ”.

Bà Kate bước vào, nhìn quanh căn hộ bé nhỏ, nhưng không đưa ra lời bình luận nào. “Bà ngồi được chứ?”

“Cháu xin lỗi. Xin mời bà ngồi. Xin bà tha lỗi cho. Bà dùng thứ gì để cháu lấy. Trà, cà phê hay thứ gì?”

“Không, cảm ơn. Cháu có được khoẻ không Eve?”

“Dạ khoẻ, cảm ơn bà”.

“Bà vừa gặp bác sĩ Harley. Ông ấy nói cho bà biết cháu vừa gặp một tai nạn ghê gớm”.

Eve nhìn bà nội một cách thận trọng, không biết chắc những gì sắp diễn ra. “Vâng...”

“Ông ấy bảo cháu suýt chết, nhưng cháu không cho phép ông ấy báo cho bà biết vì cháu không muốn làm cho bà phải lo lắng”.

À thì ra thế. Eve bây giờ cảm thấy yên tâm hơn. “Đúng vậy, thưa bà nội”.

“Điều ấy chứng tỏ rằng...” Bà Kate đột nhiên cảm thấy nghẹn lời. “...rằng cháu quan tâm đến bà”.

Eve bắt đầu khóc thổn thức vì mừng thầm đã trút được một mối lo ngại. “Cố nhiên rồi, cháu lúc nào cũng quan tâm đến bà”.

Thế rồi chỉ một lát sau đó, Eve ngã vào vòng tay của bà nội. Bà Kate ôm nàng thật chặt, áp sát môi bà lên đầu tóc hoe đặt trên đùi bà, rồi bà thì thầm “Bấy lâu nay, bà thật là ngu xuẩn. Cháu có tha thứ cho bà không?” Bà Kate rút ra chiếc khăn mù soa để sỉ mũi. “Bà đã tỏ ra quá cứng rắn đối với cháu. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra cho cháu, chắc bà sẽ không chịu đựng nổi”.

Eve vuốt ve bàn tay đầy gân xanh của bà nội và nói, “Cháu không hề gì, bà nội ạ. Mọi việc đều tốt đẹp cả”.

Bà Kate đứng dậy chớp mắt để giữ lại những gịot nước mắt. “Chúng ta sẽ khởi sự lại từ đầu, được không?” Bà kéo Eve lên, nhìn vào mặt nàng, “Bà đã tỏ ra ngoan cố, cứng rắn, giống như cha bà xưa kia. Rồi bà sẽ đền bù lại chuyện này. Việc đầu tiên bà sẽ làm là ghi tên cháu lại trên bản chúc thư của bà, đúng như quyền của cháu đáng được hưởng”.

Những gì xảy ra lúc ấy quá tốt đẹp đến mức khó tin. “Cháu không cần tiền. Cháu chỉ quan tâm đến bà thôi”.

“Cháu là người thừa kế của bà – cháu và Alexandra. Hai cháu là tất cả gia đình mà bà hiện có”.

“Cháu sống như thế này cũng tốt rồi, nhưng nếu điều đó làm bà vui sướng thì...”

“Điều ấy sẽ làm cho bà rất sung sướng cháu ạ. Thật sự sung sướng. Khi nào cháu có thể trở về nhà?”

Eve chỉ do dự một lát, rồi nói, “Cháu nghĩ tốt hơn hết cháu ở lại đây, nhưng cháu sẽ đến thăm bà luôn luôn. Bà ạ, chắc bà không biết từ dạo ấy đến nay cháu cảm thấy mình cô đơn như thế nào”.

Bà Kate cầm lấy tay cháu gái và nói, “Cháu có thể tha thứ cho bà được không?”

Eve nhìn vào mắt bà nội và nói một cách nghiêm trang, “Dĩ nhiên rồi, cháu có thể tha thứ cho bà”.

Khi bà Kate đã ra về, Eve pha một li rượu Scotch nặng với nước, rồi nằm lăn xuống đi văng để mường tượng lại cảnh khó tin vừa xảy ra với nàng. Nàng muốn thét to lên vì vui mừng. Bây giờ nàng và Alexandra là những người thừa kế duy nhất của tài sản Blackwell. Loại bỏ Alexandra sẽ là một chuyện khá dễ dàng. Chỉ riêng có George Mellis là nàng hơi lo. Đột nhiên hắn ta trở thành một chướng ngại vật đối với nàng.

“Có sự thay đổi trong kế hoạch của ta”, Eve nói với George Mellis. “Bà Kate đã để tên tôi lại vào chúc thư”.

George Mellis đang châm điếu thuốc lá, vội dừng ngay lại. “Thật thế hả? Mừng em nhé”.

“Nếu có chuyện gì xẩy ra cho Alexandra vào lúc này thì người ta sẽ nghi ngờ. Vậy chúng ta sẽ thanh toán nó sau này, khi...”.

“Anh e rằng như thế không thích hợp với anh chút nào”.

“Anh nói thế là nghĩa làm sao?”

“Anh không ngu đâu, cô em yêu quý ạ. Nếu có chuyện gì xảy ra cho Alexandra anh sẽ thừa hưởng phần của cô ấy. Em muốn gạt anh ra rìa hả?”

Eve nhún vai. “Phải nói rằng anh là một điều rắc rối không cần thiết. Tôi sẵn sàng điều đình với anh. Cứ xin li dị đi, rồi chừng nào tôi nắm được tiền trong tay, tôi sẽ cho anh”.

Melles cười to. “Thật là buồn cười. Như thế không tốt đâu, cô bé ạ. Không có gì thay đổi cả. Alex và anh đã hẹn với nhau vào tối thứ sáu ở Dark Harbor. Anh có ý định sẽ đến đúng hẹn”.

Alexandra mừng rỡ vô cùng khi được nghe tin về Eve và bà nội. “Thế là gia đình ta lại được sum họp trở lại”, nàng nói.

Điện thoại.

“Alô, tôi hi vọng không quấy rầy cô, cô Eve ạ. Webster đây”.

Lúc này anh đã bắt đầu gọi điện thoại cho nàng hai, ba lần một tuần. Thoạt tiên vẻ nhiệt tình, vụng về của anh làm cho Eve thấy vui vui, nhưng rồi nó trở thành một điều bực mình.

“Tôi không thể nói chuyện với anh vào lúc này. Tôi sắp đi đây”, Eve nói.

“Ồ, xin lỗi”, Webster nói, “Vậy tôi không dám giữ cô lâu đâu. Tôi có hai vé đi xem biểu diễn ngựa tuần sau. Tôi biết cô thích ngựa”.

“Xin lỗi, có lẽ tuần sau tôi đi vắng xa”.

“À, ra thế”. Nàng nghe giọng nói anh có vẻ thất vọng. “Vậy có lẽ tuần sau nữa chắc là được. Tôi sẽ mua vé xem hát. Cô thích xem vở gì?”

“Tôi xem cả rồi”, Eve nói cộc lốc, “Tôi phải đi gấp đây”. Nàng đặt máy xuống. Bây giờ là lúc mặc quần áo. Nàng sẽ đi gặp Rory McKenna, một kịch sĩ trẻ nàng mới quen biết. Anh ta trẻ hơn nàng năm tuổi, và giống như một con ngựa đực hung hăng, không bao giờ thoả mãn. Eve tưởng tượng đến lúc ân ái với anh ta mà cảm thấy trong lòng bị kích thích, đê mê. Nàng trông ngóng được hưởng một đêm vui thú với chàng.

Trên đường trở về nhà, George Mellis dừng lại mua hoa cho Alexandra. Tâm trạng của y đang vô cùng phấn chấn. Việc bà Kate đã đặt lại tên Eve vào trong chúc thư là một điều mỉa mai thú vị, nhưng nó không thay đổi gì cả. Sau tai nạn sẽ xảy ra với Alexandra, y sẽ thanh toán Eve. Tất cả mọi sự xếp đặt đã sẵn sàng. Ngày thứ sáu, Alexandra sẽ chờ đợi y ở Dark Harbor. Y đã hôn nàng và căn dặn: “Chỉ có hai chúng ta thôi. Em đừng có đem bọn gia nhân đi theo, em yêu quý ạ”.

Peter Templeton không thể nào gạt Alexandra ra khỏi đầu óc. Anh dường như nghe câu nói của Mellis văng vẳng bên tai: “Tôi sẽ đưa nàng đến một nơi nào đó. Nàng cần có sự thay đổi”. Tất cả bản năng nói cho chàng biết rằng Alexandra đang gặp nguy hiểm.

Thế nhưng anh bất lực, không làm gì được. Anh không thể đến với Nick Pappas khi anh còn có những mối nghi hoặc, anh không có bằng chứng nào cả.

Ở bên kia thành phố, trong văn phòng của Kruger-Brent, bà Kate Blackwell đang kí một bản chúc thư mới, để lại các tài sản của bà cho hai cô cháu gái.

Ở phía bắc tiểu bang New York, Tony Blackwell đang đứng trước giá vẽ trong vườn dưỡng đường. Bức tranh trên giá vẽ là một mớ hỗn độn các màu sắc, một thứ tranh vẽ mà một đứa trẻ không có tài năng cũng có thể làm được. Tony lùi lại mấy bước, tủm tỉm cười vui sướng.

Thứ sáu, 10 giờ 57 sáng.

Ở phi trường La Guardia, một chiếc taxi dừng lại trước trạm hàng không Eastern Airlines. Eve bước ra khỏi xe. Nàng chìa cho người lái taxi một tờ 100 đô la.

“Này cô, tôi không có tiền thối. Cô có giấy bạc nhỏ hơn không?” anh ta nói.

“Không”.

“Vậy cô vào trong đó đổi tiền đi”.

“Tôi không có thì giờ. Tôi phải lên chuyến máy bay sắp tới đi Washington”, nàng nhìn chiếc đồng hồ Baume Mercier đeo trên cổ tay, rồi đưa ra quyết định, “Thôi anh cứ giữ cả số tiền ấy”. Người lái xe trố mắt nhìn ngạc nhiên.

Eve vội vã đi vào trạm hàng không. Nàng nửa đi nửa chạy đến cổng khởi hành có đề chữ “Máy bay đi Washington”. “Đi Washington khứ hồi”. Eve vừa thở hổn hển vừa nói.

Người của hãng hàng không nhìn đồng hồ ở phía trên đầu và nói, “Trễ hai phút rồi. Máy bay mới cất cánh”.

“Tôi nhất định phải đi chuyến này. Tôi cần đi gấp. Ông có cách nào giúp tôi được không?”

“Yên chí đi. Sẽ có một chuyến Shuttle (loại máy bay chuyên chở đường ngắn ở Mỹ. Không cần mua vé trước, hành khách trả tiền vé trên máy bay, giống như xe đò) khác trong vòng một tiếng nữa”.

“Lại chuyện ấy nữa. Mẹ kiếp!”.

Người ấy chờ đợi nàng lấy lại bình tĩnh.

“Thôi được rồi. Tôi sẽ đợi. Có tiệm cà phê nào gần đây không?”

“Không. Nhưng có một máy bán cà phê ở cuối hành lang”.

“Cảm ơn”.

Ông ta nhìn theo nàng, ngẫm nghĩ. Người đâu mà đẹp thế. Chắc cô ta vội vã đi gặp người yêu. Anh chàng nào mà phúc thế.

Thứ sáu, 2 giờ chiều.

Đây là tuần trăng mật thứ hai của mình. Alexandra thầm nghĩ. Ý nghĩ này làm nàng vui thích. Mellis đã nói, “Đừng đem theo bọn gia nhân. Chỉ có hai ta thôi. Chúng ta sẽ có một ngày cuối tuần tuyệt vời”. Lúc này, Alexandra đang sắp rời ngôi nhà xây bằng đá nâu của nàng để đi đến Dark Harbor gặp Mellis. Nàng đã hơi trễ vì có cuộc hẹn ăn cơm trưa và bữa cơm này kéo dài hơn là dự tính. Nàng nói với người hầu gái. “Tôi đi bây giờ đây. Sẽ trở về vào sáng thứ hai”.

Vừa đến cửa trước nhà, nàng nghe tiếng điện thoại reo vang. Mình đã trễ rồi. Mặc kệ cho nó reo. Nghĩ vậy, nàng hối hả đi ra khỏi cửa.

Thứ sáu, 7 giờ tối.

George Mellis đã nghiên cứu kế hoạch của Eve thật kĩ. Nó không có một sơ hở nào. Sẽ có một chiếc xuồng máy đợi anh ở Phibrock Cove. Hãy lái nó đến Dark Harbor, nhưng phải cẩn thận đừng để ai trông thấy. Buộc nó vào đuôi chiếc du thuyền Corsair (Quỷ bể). Anh dùng chiếc du thuyền ấy đưa Alexandra đi chơi dưới ánh sáng trăng. Khi đã ra khơi rồi, anh tha hồ muốn làm gì nó thì làm, George ạ, chỉ cần không để lại một vết máu nào. Vứt xác nó xuống bể, nhảy xuống chiếc xuồng máy, rồi để mặc chiếc du thuyền ấy trôi dạt trên biển. Anh sẽ đem chiếc xuống máy ấy trở về Phibrock Cove, rồi lên chiếc tàu phà Lincolville đến Dark Harbor. Lấy một chiếc taxi trở về nhà. Hãy dùng một cái cớ nào đó để dụ tên tài xế taxi vào trong nhà để làm sao cho cả hai người đều cùng phát hiện ra rằng chiếc Corsair đã mất tích, không còn đậu ở bến nữa. Khi anh thấy rằng Alexandra không có nhà, anh sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát. Họ sẽ chẳng bao giờ tìm ra được xác Alexandra. Thuỷ triều sẽ cuốn nó ra ngoài khơi. Hai vị bác sĩ danh tiếng sẽ chứng nhận rằng đó là một vụ tự vẫn.

Y thấy chiếc xuống máy đã đậu sẵn ở Phibrook Cove, chờ đợi y, đúng như kế hoạch.

George cho xuồng vượt qua vùng vịnh, dùng ánh sáng trăng chứ không dùng đèn để lái. Y đi ngang qua nhiều chiếc thuyền đậu ở đó mà không bị ai phát hiện, rồi đến bến đậu của nhà Blackwell. Y tắt máy, buộc chiếc xuồng vào chiếc du thuyền Corssair.

Nàng đang nói chuyện điện thoại, chờ đợi y trong phòng khách thì Mellis bước vào. Nàng đưa tay ra vẫy, rồi bịt ống nghe lại, nói với y, “Eve đấy”. Nàng lắng nghe một lúc, rồi nói trong máy, “Em phải đi bây giờ đây, chị Eve ạ. Người yêu của em vừa đến. Sẽ gặp lại chị vào buổi ăn trưa tuần sau”. Nàng đặt máy xuống, vội vã chạy đến hôn Mellis. “Anh đến sớm đấy. Em rât mừng”.

“Anh nhớ em quá nên bỏ tất cả mọi thứ để đến đây với em”.

Nàng hôn y. “Em yêu anh”.

Nàng tủm tỉm cười. “Chỉ có hai chúng mình ở đây thôi. Thôi được rồi. Em phải đi thay quần áo đã. Chỉ không đầy một phút thôi”

“Để anh thi với em xem ai nhanh hơn”.

Y đi lên lầu, đến tủ, thay quần áo, mặc một chiếc quần dài, áo len, và đi đôi giày dùng để đi thuyền. Bây giờ cơ hội đã đến, y cảm thấy hân hoan mong đợi, một niềm thích thú như nổ bùng lên trong người.

Y nghe tiếng nàng gọi, “Em sẵn sàng rồi, anh yêu quý ạ”.

Y quay lại. Nàng đứng ở bậc cửa, mặc một chiếc áo len ngắn, chiếc quần màu đen và đi đôi giày vải. Mái tóc dài, màu hoe buộc ở phía sau bằng một sợi dây ruy băng xanh nhỏ. Lạy Chúa! Nàng xinh đẹp quá! Thật là phí phạm nếu phải phá huỷ một sắc đẹp như vậy, y thầm nghĩ.

“Anh cũng xong rồi đây”, Mellis đáp lại với nàng.

Nàng để ý thấy y buộc chiếc xuồng máy vào đuôi chiếc du thuyền. “Như thế để làm gì hở anh?”

“Ở cuối vịnh có một hòn đảo nhỏ mà mấy lâu nay anh vẫn muốn thám hiểm xem sao”, Mellis giải thích. “Chúng ta sẽ đi xuồng máy đến đó, như vậy sẽ không sợ va phải đá ngầm”.

Y tháo các dây buộc thuyền, cho chiếc du thuyền thong thả rời khỏi bến đậu. Y quay mũi thuyền về hướng gió để kéo cánh buồm chính và cánh buồm tam giác lên. Chiếc thuyền trở buồm, hướng về mạn phải. Mellis cho chiếc du thuyền đi thẳng ra khơi. Khi đi qua đê chắn sóng, họ gặp cơn gió mạnh, chiếc thuyền bắt đầu chòng chành.

“Thật là dữ dội và tuyệt vời”, Nàng kêu lên. “Em sung sướng quá, anh ạ”.

“Anh cũng thế”, Y tủm tỉm cười đáp lại.

Mellis cảm thấy một niềm vui thú hết sức kì quặc rằng Alexandra đang vui sướng và sẽ được chết với nỗi vui sướng ấy. Y nhìn về phía chân trời để tin chắc rằng không có chiếc thuyền nào khác gần đó. Chỉ có ít ánh sáng lờ mờ ở phía xa xăm. Bây giờ đã đến lúc rồi.

Y để cho chiếc thuyền được điều khiển tự động, đưa mắt nhìn lần cuối cùng về phía chân trời vắng vẻ, rồi đến chỗ bức rào chắn gió, tim y bắt đầu đập dồn dập.

“Alex”, y gọi. “Lại đây nhìn cái này”.

Nàng đi về phía y, nhìn xuống nước đen ngòm, lạnh lẽo đang chạy ở phía dưới.

“Lại đây”, giọng y nghe như một mệnh lệnh gay gắt.

Nàng ngã vào cánh tay y, y hôn nàng thật chặt trên môi. Cánh tay y ôm chặt lấy người nàng. Y cảm thấy thân thể nàng như giãn ra, y co bắp thịt, nhấc bổng thân hình nàng lên cao, đưa về phía bức rào chắn.

Nàng đột ngột chống cự và kêu lên, “George!”

Y nhấc nàng lên cao nữa, và cảm thấy nàng cố vùng ra khỏi tay y, nhưng y khoẻ quá so với nàng. Lúc này nàng đã bị đưa lên gần đỉnh bức rào chắn, hai chân đá dữ dội. Y cố sức đẩy nàng qua khỏi mạn thuyền. Ngay khi ấy, y bỗng thấy một cơn đau nhói ở ngực. Ý nghĩ đầu tiên của y là, “Mình đang lên cơn đau tim!” Y mở mồm ra để nói thì máu phọt ra. Y thả cánh tay xuống, nhìn lên ngực. Y không thể nào tin được, máu đang tuôn ra từ một vết thương trên ngực y. Y ngước mắt nhìn lên, thấy nàng đang đứng ở đấy, tay cầm một con dao, nhìn y tủm tỉm cười.

Ý nghĩ cuối cùng thoáng qua trong đầu óc y, “Eve”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.