Tây Du Nhất Mộng

Chương 45: Chương 45: Cao Lão Trang




oOo

Vận may của hai người vẫn còn tiếp tục, con Thiên Nga kia không thèm để ý bọn hắn mà đáp xuống hồ uống nước!

Đại lễ đưa tới cửa, Yến Cuồng Đồ đương nhiên không chê nhiều, một mũi tên bắn tới hóa kiếp cho nó. Đại Nhiệt chờ đã lâu vội xông lên trước, tung ra Đồ Tể Thuật, thu được 9 cân 3 lạng thịt Thiên Nga. Thịt tươi đến tay, Yến Cuồng Đồ nói hắn còn là một thiên tài bán thịt, tốc độ lại nhanh, vì thế trọng trách vào thành bán thịt Thiên Nga lại đặt lên người hắn.

Đại Nhiệt cầm cung tên, đứng tại chỗ cũ tiếp tục chờ Thiên Nga. Dù sao cung tên còn có thể sử dụng một lần nữa, không nên hoang phí, huống hồ có khi còn bắn thêm được một con thì phát tài rồi.

Ai ngờ qua hơn 20 phút Thiên Nga vẫn không có xuất hiện nữa, Yến Cuồng Đồ cũng không có đi ra. Đúng lúc Đại Nhiệt hết kiên nhẫn thì Yến Cuồng Đồ pm tới:

- Hiền đệ, trong thành quá lớn, phòng ốc san sát, anh tìm mãi không thấy tửu lâu chỗ nào.

Đại Nhiệt thiếu chút nữa ngất:

- Fu-ck you! Tửu lâu cũng tìm không nổi mà anh còn tự xưng là thiên tài bán thịt!

Yến Cuồng Đồ ngượng ngùng trả lời:

- Cho anh thêm 10 phút, anh nhất định sẽ làm xong rồi ra đón chú vào.

10 phút trôi qua, lại 10 phút nữa, lại tiếp tục mười phút... Nửa giờ sau, Yến Cuồng Đồ vẫn như đá chìm xuống đáy biển, im thin thít không thấy bóng dáng. Đại Nhiệt hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn ngửa mặt nhìn bầu trời hồi lâu, cổ có chút mỏi nhừ, đang muốn cúi đầu mát xa thì ‘rầm’, một người vội vã chạy tới đụng trúng làm hắn ngã lăn ra đất.

Người kia cũng ngã, áo xanh mũ vải, là cách ăn mặc của gia đinh, vừa đứng dậy đã mở miệng mắng:

- Có mắt không thể hả! Thật xui xẻo, đã bị ông chủ mắng, mới ra cửa còn bị người đụng.

Ô tiên sư, lão tử còn chưa thèm nói đấy? Đại Nhiệt đang muốn mắng trả, đã thấy trên đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ hiển thị tên màu lam: Cao Tài. Thì ra là một NPC, hắn lóe ra một ý, vội hỏi:

- Huynh đài sao vội vàng thế, muốn đi đâu vậy?

Cao Tài liếc nhìn Đại Nhiệt từ trên xuống dưới, hỏi:

- Ngươi muốn biết?

(Vì game bối cảnh đời Đường nên NPC với nhân vật xưng hô theo kiểu cổ nhé)

- Đương nhiên, cả đời tiểu đệ chỉ có hai sở thích: một là gái đẹp, hai là chõ mũi vào chuyện người khác.

Cao Tài cười ha ha:

- Thì ra là người đồng đạo, dễ nói rồi, ngươi đã nhiệt tình như vậy ta sẽ kể cho nghe.

Lúc này, bảng thao tác trước mặt Đại Nhiệt lập tức xuất hiện nhắc nhở: “Bạn gây ra nhiệm vụ cốt truyện 'Trư tinh ở rể' của class Trư Bát Giới, mời tiếp tục đối thoại cùng NPC để thu được tin tức nhiệm vụ.”

Quả nhiên có kỳ quái! Đại Nhiệt phấn khởi, hoàn toàn quên việc mình đang là phế nhân, truy hỏi:

- Mời nói, nếu có thể giúp được tiểu đệ xin giúp toàn lực.

Cao Tài thở dài, nói:

- Thái công (1) nhà chúng ta chỉ sinh được một tiểu thư, năm nay vừa 20 tuổi, chưa gả cho ai, ngày thường xinh đẹp như hoa; ai ngờ hồng nhan bạc phận, bị một con yêu quái ở núi Phúc Lăng gần đây coi trọng. Nó hóa thân thành một đại hán da ngăm to khỏe, xin vào trang làm việc. Thái công thấy nó trong lốt đại hán khỏe mạnh hơn người, lại cần cù, trung hậu thành thật, bèn có ý gả con gái cho nó, muốn giữ nó ở rể. Vào ngày đại hôn, nó uống say mèm, lộ nguyên hình là một con Hắc Trư Tinh (heo đen thành tinh). Đại họa này kinh động tứ phương, thái công hối hận không thôi, muốn từ hôn. Việc này khiến con yêu quái bị chọc giận, làm phép khiếp mây mù nổi lên cuồn cuộn rồi bắt cóc tiểu thư vào hậu viện, đóng cửa cài then mà tìm khoái hoạt. Thái công vừa giận vừa sợ, bỏ ra khoản tiền lớn sai ta đi mời vô số cao tăng tới làm phép cứu người, ai ngờ yêu quái kia yêu lực cao thâm, đem nhóm cao tăng này ăn sạch, còn hại ta bị thái công chửi mắng, nói ta vô tích sự, chỉ biết mời đám hòa thượng giả mạo vô dụng. Giờ ta lại phải ra ngoài tìm người, đang định lên Kim Sơn Tự mời Đường Tam Tạng đây.

Đại Nhiệt vỗ ngực một cái, cười ha ha nói:

- Vận may của ngươi đến rồi nên mới gặp ta, việc này cứ giao cho lão Trư ta đi.

Cao Tài cảm kích nói:

- Nếu thiếu hiệp có thể cứu tiểu thư ra, thái công tất có hậu lễ.

Nói nhảm, không có hậu tạ thì ai thèm làm? Đại Nhiệt mặt ngoài tỉnh bơ, nói:

- Mời đi trước dẫn đường.

Lộ trình không xa, hơn mười phút đã tới nơi. Đích đến là một tòa trang viên (2) lớn có hàng liễu rủ phủ kín chung quanh, nằm ở phía Đông thành Trường An, tường trắng ngói xanh, cảnh sắc thanh tú. Bao quanh trang viên là một hào nước trong mát, mấy đứa nhỏ đang tại đó vầy nước vui chơi.

Cửa Đông trang viên mở, hai bên cửa là hai gốc liễu già thô to, phảng phất như hai ông thần giữ cửa. Phía trên lối vào treo một tấm hoành phi lớn, ghi ba chữ to rồng bay phượng múa: Cao Lão Trang.

Đại Nhiệt đi theo Cao Tài vào trang, một đường quanh co, chuyển qua mấy lần hành lang, chỉ thấy nơi nào cũng bày biện hoa thơm cỏ lạ, mùi hương thoang thoảng, cảnh sắc tao nhã yên bình, xem ra yêu quái kia cũng không có phá phách gì. Mấy nàng hầu gái xinh đẹp ngồi ở cạnh lan can, phe phẩy quạt hương bồ (3), xì xào trò chuyện.

Cao Tài kia cũng là kẻ phong lưu, nhìn thấy gái là sẽ chào hỏi.

- A Xuân, vài ngày không thấy, nơi đó của muội lại to lên rồi kìa.

- Tiểu Mễ Mễ, cái vòng trân châu ta tặng hôm qua muội có thích không? Nhớ buổi tối nay ta chờ dưới rặng liễu đó nha, ta vừa sáng tác mấy bài thơ muốn tặng muội.

Tại khúc quanh đoạn hành lang trước mặt, chợt một hầu gái béo híp mắt, mặt trát dày phấn nhảy ra, chui vào lòng Cao Tài nũng nịu:

- A Tài, hai ngày rồi cũng không chịu tới, báo hại tối qua nhân gia tắm rửa sạch sẽ, đợi đến trắng đêm à nha.

Xem cái mặt to trắng bệch ra vì phấn cộng bóng lưng đại bác cỡ lu đựng nước kia đang lắc lư lớp mỡ trong lúc làm nũng, Đại Nhiệt cố gắng lắm mới kìm được cảm giác muốn ói tại trận.

Cao Tài lại như không có việc gì, nhéo nhéo cái má béo phệ, cợt nhả:

- Ta phải đi làm việc cho lão gia, mãi không dứt ra được. Tối nay tiếp tục tắm rửa sạch sẽ, ta nhất định đến.

- Vậy nhân gia chờ đó, đáng ghét quá à!

Chờ ‘hà mã’ đi xa, Đại Nhiệt lặng lẽ hỏi:

- Tài ca, hàng như vậy huynh cũng có thể nuốt trôi?

Cao Tài lườm hắn một cái, thực tự hào nói:

- Mới thế có là cái gì, kinh hơn nữa ta cũng đã nếm qua.

Toát mồ hôi, không hổ là nhân tài Cao Lão Trang bồi dưỡng, cực phẩm gia đinh a, quả thực tài tán gái đã đạt đến max level, diễm phúc tề thiên. Trò chơi lập trình ra cảnh tượng thế này quả thật gia tăng không ít niềm vui.

Rốt cục tới đại sảnh, đã thấy Cao thái công râu tóc bạc phơ, vẻ mặt lo lắng đang đi tới đi lui. Cao Tài chạy lên nói thầm vài câu, lập tức hai mắt Cao thái công sáng lên, chạy tới nắm lấy tay Đại Nhiệt, kích động nói:

- Thiếu hiệp, rốt cục thiếu hiệp đã đến rồi, Cao gia được cứu rồi.

Ông lão này dáng người gầy gò, da dẻ nhăn nhúm xám xanh, nhìn qua đã biết là do ở chung cùng yêu quái lâu ngày.

Đại Nhiệt ho khan một tiếng, rất chính nghĩa nói:

- Trừ yêu hàng ma là bổn phận của vãn bối, thái công không cần phải khách khí.

Hiện tại hắn đâm lao phải theo lao, chỉ có thể trước hết nhận lời, về phần trừ yêu thì từ từ tính biện pháp đi.

Lúc này Cao thái công bắt đầu cẩn thận đánh giá Đại Nhiệt, tức thì nhìn ra manh mối, thầm chán nản: “Lại một kẻ đến chịu chết! Mà càng quái lạ, kẻ này còn là một phế nhân không có hồn phách, phỏng chừng trư tinh kia liếc một cái cũng bị hù chết…”

Cao thái công không phải người hầu như Cao Tài có thể so được, liếc mắt một cái đã thấy rõ nội tình của Đại Nhiệt, ngẫm nghĩ: “Nên thế nào cho phải đây? Chẳng lẽ lại tiếp tục trơ mắt nhìn con trư tinh kia náo loạn? Ta không thể chịu được nữa rồi…”

Lão tính tới tính lui, cắn răng một cái, cuối cùng làm ra một quyết định, mặt ngoài lại tỉnh bơ, cười nói:

- Đại Nhiệt thiếu hiệp nhiệt tâm trượng nghĩa, lão có một phần quà gặp mặt muốn tặng cho thiếu hiệp.

Hô hô! Còn chưa làm gì đã thu quà! Làm nhiệm vụ thật là tốt! Đại Nhiệt không cần nhìn qua, tiện tay ấn đồng ý nhận quà trong bảng thao tác.

Hệ thống nhắc nhở: “Bạn đã nhận địa khế (giấy tờ đất đai) của Cao Lão Trang từ tay Cao thái công, hiện tại bạn chính thức trở thành chủ nhân nơi này, Cao Lão Trang đã là động phủ của bạn.”

Thấy nhắc nhở này, Đại Nhiệt trợn trừng mắt như muốn rớt hẳn con ngươi ra ngoài, vội tóm lấy tay Cao thái công:

- Thái công, ngài làm cái gì vậy?

Vẻ mặt Cao thái công sầu khổ, nói:

- Trư yêu loạn phủ, lão sớm chịu đủ rồi, mỗi đêm đều nghe trư tinh kia khiến tiểu nữ kêu giống như giết heo, thật sự nếu không chuyển đi, lão sợ là sẽ phát điên mất, bởi vậy quyết định đem phủ đệ này tặng cho thiếu hiệp.

Đại Nhiệt vội la lên:

- Vậy không phải là ngài bẫy ta sao? Ta không cần Cao Lão Trang làm động phủ đâu!Thứ đã cho ra ngoài thì như bát nước đổ đi, Cao thái công không hề để ý tới hắn, hô lớn:

- A Tài, a Tài, nhanh chóng sai người thu dọn đồ đạc.

- Ngài không nghĩ cho Cao tiểu thư sao?

Đại Nhiệt cố gắng dùng thân tình vãn hồi thế cục.

Cao thái công lãnh đạm nói:

- Nó đã theo yêu quái, làm nhục gia phong Cao gia, từ lâu lão đã đem nó trục xuất khỏi gia môn rồi.

Lão giằng tay khỏi Đại Nhiệt, trước khi ra cửa còn không quên ẵm theo cái bình hoa cổ.

- Phặc! Ít nhất cũng phải nói cho ta trư yêu ở chỗ nào chứ!

Đại Nhiệt nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cầm cây lau nhà xông lên chà vào mặt cái đám bất nhân này.

- Ở hậu hoa viên…

Cao thái công bỏ lại câu này, tiếng xa dần, người đã không biết đi đâu mất.

-----oo0oo-----

Chú thích:

- (1) Thái công: chỉ người cha, người đàn ông lớn tuổi trụ cột trong gia đình.

- (2) Trang viên hoặc trang: ngôi nhà rộng lớn có ao vườn, xem như biệt thự ngoại thành với đầy đủ không gian thời phong kiến. http://bit.ly/1q8hdcn- (3) Quạt hương bồ: loại quạt dạng tròn, có một đoạn chuôi kéo dài ra làm tay cầm, thường thấy các tiểu thư trong phim cổ trang sử dụng. http://bit.ly/1SqVyT5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.